• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rừng đào sau núi Hoa Vân Tự, Tống Như Oản đứng dưới một gốc cây đào, có chút khẩn trương đứng chờ. Không bao lâu, một nam tử mặc áo màu lam, tay áo rộng hướng chỗ nàng đang đứng, đi tới.



Tống Như Oản bước nhỏ chạy lên, hơi thở gấp gáp: “Tầm ca ca, huynh đã đến rồi.”



Tạ Tầm mỉm cười điềm đạm: “Muội cho đường ca tới hẹn huynh, sao huynh có thể lỡ hẹn được?”



Nữ nhi con nhà gia giáo lại dám cả gan làm loạn, hơn nữa lần trước hai người thiếu chút nữa lau súng cướp cò, Tống Như Oản sợ Tạ Tầm hiểu lầm nàng là nữ tử phóng đãng, nàng nhanh chóng giải thích: “Tầm ca ca… muội chỉ làm như thế với mỗi huynh thôi... muội... nhớ huynh...”



Nghe Tống Như Oản cứ như vậy nói trắng ra, Tạ Tầm ôm nàng vào trong lồng ngực, cúi đầu nhìn phần cổ trắng nõn của nàng: “Tâm Oản Oản, huynh biết, muội yên tâm, huynh tuyệt đối sẽ không cô phụ muội.”



Tạ Tầm là chính nhân quân tử, điểm này không thể nghi ngờ, Tống Như Oản lập tức cũng ôm chặt lấy vòng eo gầy guộc nhưng rắn chắc của Tạ Tầm, nàng si ngốc nói: “Muội rất muốn nhanh chóng đến tuổi cập kê, như vậy là có thể vĩnh viễn ở bên Tầm ca ca.”



Tạ Tầm tức khắc dùng hành động để trực tiếp biểu đạt lòng nhiệt tình đang sôi sục trong tâm can hắn, ôm lấy eo nhỏ của Tống Như Oản, đi tới gốc cây đào vừa rồi nàng đứng chờ. Tạ Tầm sợ Tống Như Oản ngồi đau, bế nàng ngồi lên đùi mình, thân mật hôn lên môi nàng, vừa nói: “Oản Oản muốn tiếp tục chuyện lần trước sao?”



Tống Như Oản nắm chặt lớp áo trước ngực Tạ Tầm, nhất thời cảm giác tim đập như hươu chạy, không biết nên gật đầu hay là cự tuyệt.



Tạ Tầm cười khẽ một tiếng, dung nhan tuấn mỹ so với ngày thường càng thêm rung động lòng người, hắn từng chút gỡ ra những ngón tay đang nắm lấy áo mình, sau đó vạch từng lớp áo của nàng, vén áo yếm lên, hai tiểu bánh bao phấn nộn liền bước vào tầm mắt hắn.



“Oản Oản, hôm nay muội mặc yếm màu hồng đào, là cố ý tới câu dẫn huynh sao?” Tạ Tầm dùng móng tay cọ cọ lớp da mềm mại trước ngực, sau đó nhìn chằm chằm Tống Như Oản hỏi.



Áo ngoài của Tống Như Oản đã bị banh ra, sau lại bị hỏi cái vấn đề mắc cỡ đó, nàng với lấy áo muốn mặc lại. Tạ Tầm sao có thể để nàng được như ý nguyện, bàn tay to duỗi ra liền bắt lấy cổ tay nàng, sau đó thuận tiện cởi chiếc áo của nàng, cuộn nó vào rồi trói hai tay nàng ra sau.



Bởi vì ngồi lên gốc đào, Tống Như Oản không dám giãy giụa quá mạnh, chỉ có thể uốn éo thân mình, cầu xin: “Tầm ca ca… Huynh đừng cột lấy ta…”



Tạ Tầm tùy ý vuốt ve hai tiểu bánh bao của Tống Như Oản, đôi tay bị trói ra sau người, nàng chỉ có thể ưỡn ngực nhìn mềm mại phấn nộn bị người nam nhân tuấn lãng xoa nắn thành đủ kiểu hình dạng. Hoa nhũ hồng hồng như đoá hoa xuân nở rộ dưới những ngón tay tà ma của hắn.



“Một tháng không thấy, tiểu bánh bao của Oản Oản đã trưởng thành thật nhanh, bàn tay huynh đã vừa vặn. Giờ huynh lại giúp muội xoa xoa, về sau sẽ trở thành đại màn thầu, bàn tay huynh sẽ không thể cầm vừa, được không?” Sau lần gặp nhau đó, Tạ Tầm trở về đã học hỏi một phen công phu, nhìn sách dạy chuyện phòng the, hiện tại tuy không tới mức thông hiểu tất cả, nhưng trên cơ bản đều có thể lý giải chút chuyện.



Giờ phút này, Tống Như Oản đã có cảm giác, hoa huy*t dưới thân dần dần chảy ra xuân triều, làm ướt tiết khố. Tạ Tầm cũng cảm giác được, hắn móc ra côn th*t đã dựng thẳng, thô to nóng bỏng, để lên miệng hoa huy*t ẩm ướt của Tống Như Oản.



“Oản Oản, muội biết không? Huynh đi vào chỗ này của muội gọi là gì?” Tạ Tầm cắn lên vành tai của Tống Như Oản, nói.



Tống Như Oản biết, nhưng nàng không biết nói thế nào.



Tạ Tầm tiến lên phía trước, đỉnh quy đầu liền đi vào hoa huy*t, lúc Tống Như Oản kêu đau, hắn hơi dùng lực, nói: “Nơi đó của muội đang mời gọi huynh, muốn đại dương v*t của huynh đi vào trừu sáp!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK