Thấy bộ dáng trố mắt của Tống Như Oản, Tạ Tầm cho rằng hắn đã đoán đúng, sắc mặt chợt lạnh xuống, đứng dậy định rời đi.
Tống Như Oản thấy thế, liền biết Tạ Tầm hiểu lầm, nàng vừa đuổi theo vừa lên tiếng gọi: “Tạ Tầm! Không phải như thế! Muội không đi tìm Tiếu Thừa Diễn!” Sau đó, "bùm" một tiếng, nàng đụng trúng vào lưng của Tạ Tầm, “Ngô… Đau quá!”
Tạ Tầm nhanh chóng xoay người, đỡ lấy bả vai của Tống Như Oản, hỏi: “Đụng vào chỗ nào rồi?”
Vừa rồi, hai tiểu bánh bao của Tống Như Oản bị đụng vào tấm lưng cứng rắn, nhưng nàng không thể không biết ngượng ngùng mà xoa ngực trước mặt Tạ Tầm, chỉ có thể nhịn đau, cả khuôn mặt đỏ bừng, ậm ừ nói không lên lời.
Thân thể của nữ tử mảnh mai, Tống Như Oản giống như ly thủy tinh mỏng manh, dễ vỡ, thanh âm của Tạ Tầm hơi sốt ruột, "Đụng vào chỗ nào? Mau cho huynh xem, cơ thể muội như vậy, có thể sẽ bị bầm tím."
Như Oản ngượng ngùng, hỏi: “Tạ Tầm ca ca… Huynh thật muốn xem sao?”
“Đương nhiên, là huynh làm, huynh phải nhìn xem muội không sao, mới yên tâm.” Tạ Tầm rất kiên trì.
“Muội… là… đụng vào ngực…” Giờ phút này, trên mặt Tống Như Oản như răng một rặng mây đỏ, thanh âm bị đè thấp đến nỗi không thể thấp hơn.
Tạ Tầm ngẩn ra một chút, sau đó tự động buông lỏng bàn tay đang giữ lấy bả vai của Tống Như Oản, hắn giả vờ ho khan một tiếng, hơi mất tự nhiên hỏi: “Kia… Có đau không?”
Tống Như Oản gật gật đầu, e lệ cực kỳ, “Ân… Lưng huynh cứng quá… Muội… ngực rất đau…”
Nhất thời Tạ Tầm không biết phải làm sao, ngày thường quyết đoán, trầm ổn, giờ hắn lại có cảm giác hoảng loạn, “Có muốn huynh gọi thị nữ tới đây, xoa giúp muội?”
“Đừng…” Tống Như Oản chạy nhanh kéo tay áo Tạ Tầm.
“Vậy nên làm thế nào cho phải?”
“Muội… Muội chỉ cho Tạ ca ca xoa giúp thôi…” Nhớ tới kiếp trước, theo thói quen không biết xấu hổ của Tạ Tầm mỗi khi cắn mút ngực nàng, Tống Như Oản buột miệng thốt ra.
“Muốn huynh giúp muội xoa?!” Tạ Tầm kinh ngạc hỏi.
“Tạ ca ca không muốn sao?” Tống Như Oản cắn môi dưới, lộ ra vẻ mặt sắp khóc.
“Như vậy sẽ tổn hại đến danh tiết của muội.”
Tạ Tầm sớm muộn đều là tướng công của nàng, trên người Tống Như Oản có nơi nào là không bị hắn nhìn qua, thẹn thùng nói: “Muội tin tưởng huynh sẽ không nói ra.” Tiếp theo, Tống Như Oản liền chậm rãi cởi áo khoác ngoài, chỉ còn dư lại áo yếm trên người.
Tạ Tầm chậm rãi mở mắt, da thịt trắng nõn, áo yếm nho nhỏ bao bọc lấy tiểu bánh bao, hắn không cầm được tầm mắt của chính mình.
Tống Như Oản chịu đựng sự khẩn trương đang chạy loạn trong lồng ngực, kéo lấy bàn tay của Tạ Tầm, sau đó đặt lên một bên ngực, “Tầm ca ca… nơi này… huynh mau xoa giúp muội đi…”
Tạ Tầm cúi đầu nhìn bàn tay của mình đang phủ lên một mảnh mềm mại, theo bản năng, xoa xoa tiểu bánh bao... “Ân… Ân… Ngô…” Tống Như Oản thấp giọng rên rỉ, ưỡn ngực lên phía trước, “Tầm ca ca…vẫn còn đau... Nếu không, huynh dùng lưỡi liếm đi… Như vậy sẽ không đau nửa…”
Tạ Tầm căn bản chưa kịp lên tiếng cự tuyệt, trơ mắt nhìn Tống Như Oản ở trước mặt hắn cởi bỏ áo yếm, một đôi tiểu bánh bao cứ như vậy xuất hiện, làm dậy sóng nơi mặt hồ yên ả.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~