Cơ thể bị Tạ Tầm mặc sức giày vò, hai cánh mông được bàn tay hắn gắt gao nắm lấy mà vuốt ve, Tống Như Oản cảm thấy bản thân như đang rơi vào những tầng mây mù, không lối thoát, lửa nóng dưới thân mỗi lúc một tăng, thậm chí nàng còn có thể cảm giác được côn th*t nóng bỏng kia không ngừng ra vào bên trong cơ thể mình, gân xanh ma sát với vách thịt non mịn, nàng há miệng rên rỉ, nước miếng không nuốt kịp, theo khóe miệng chảy xuống.
“Tầm ca ca… Oản Oản sẽ bị huynh làm chết mất… A…”
Thân thể của Tống Như Oản tuân theo động tác của Tạ Tầm, khoái cảm từng chút từng chút được nâng cao tới đỉnh điểm, cảm giác tê dại lan tràn toàn thân. Tạ Tầm nhanh chóng trừu động khiến cho hoa huy*t ngứa ngáy khó nhịn, Tống Như Oản không khống chế được, nước mắt tràn mi, ngón chân bị căng thẳng đến cuộn vào, “Tầm ca ca… Oản Oản muốn tiết…” Vừa dứt lời, sâu bên trong hoa huy*t liền phun ra một lượng lớn d*m thủy, ướt đẫm côn th*t cương cứng.
Tạ Tầm khẽ dừng, hốc mắt ửng đỏ, hạ thân nhanh chóng chuyển động ra vào tiểu huyệt ướt át giữa hai chân Tống Như Oản, tốc độ va chạm càng lúc càng nhanh, bọt trắng bị bắn ra, thẳng đến khi côn th*t như lớn thêm một vòng, chôn sâu vào hoa huy*t. Giây phút này, hắn chỉ cảm thấy huyết mạch trên cơ thể trở lên bành trướng, khoái cảm đạt tới cực hạn. Hắn nhắm mắt gầm nhẹ một tiếng, đem tinh dịch nóng bỏng bắn toàn bộ vào trong thân thể Tống Như Oản.
Mật ái qua đi, Tạ Tầm đè lên cơ thể Tống Như Oản không chịu xuống dưới, Tống Như Oản mềm mại dưới thân, lầu bầu một tiếng, “Tầm ca ca, huynh mau rút ra đi, bụng muội rất trướng.”
Tạ Tầm trầm mặc, là vì không thể dậy nổi.
Tống Như Oản không rõ nguyên do, hai mắt nàng mê mang, “Tầm ca ca, huynh làm sao vậy?”
Cái đầu của Tạ Tầm vẫn chôn vào hõm vai của Tống Như Oản, thanh âm còn dư âm tình dục, khàn khàn nói, “Hôm nay huynh thấy muội cười đùa với Tiếu Thừa Diễn rất vui vẻ?”
Tống Như Oản đối với Tiếu Thừa Diễn không phải là tình cảm nam nữ, nàng nhanh chóng giải thích: “Là ở chỗ lều trại của Hoàng Hậu nương nương gặp phải, sau đó thuận đường hàn huyên về cuộc sống của hắn ở Chiêm Châu. Tầm ca ca, muội, trong lòng muội chỉ có huynh.”
Nghe Tống Như Oản không chút dấu diếm mà giải thích, lửa giận trong lòng Tạ Tầm cuối cùng cũng vơi bớt. Tiếp theo, hắn ngồi dậy, đưa côn th*t rời khỏi tiểu huyệt, sau đó xoay người ôm Tống Như Oản vào trong ngực, “Oản Oản, vừa rồi có làm đau muội không?”
Tống Như Oản lúc này mới phát giác hạ thân rát đau, nàng cắn môi gật gật đầu, “Có chút đau, động tác của huynh vừa rồi cũng quá độc ác đi.”
Tạ Tầm trong lòng rất là hối hận, hắn nhanh chóng đứng dậy làm ướt khăn, giúp Tống Như Oản tẩy rửa thân mình, sau đó cẩn thận bôi thuốc mỡ cho nàng, “Oản Oản… Huynh bảo đảm về sau không bao giờ làm như vậy với muội nữa… Về sau muội cũng không được nói chuyện với Tiếu Thừa Diễn nữa… Huynh không thích.”
Tuy rằng có chút xin lỗi Tiếu Thừa Diễn, nhưng làm như vậy là tốt nhất với tất cả mọi người, Tống Như Oản liền gật đầu, đồng ý.
Dung nhan tuấn nhã của Tạ Tầm lộ ra ý cười, quả thực làm cho Tống Như Oản một phen hoa mắt, sau lại nghe được hắn nói: “Oản Oản, sau khi săn thú xong, huynh phải đi tới đại doanh Sơn Tây, khả năng là phải một năm sau huynh mới có thể trở về, muội phải biết tự chăm sóc bản thân cho tốt. Chờ muội tới tuổi cập kê, huynh lập tức tới cửa cầu hôn, cưới muội làm thê tử của huynh, rồi sinh cho huynh một đoàn hài tử.”
Nghe vậy, Tống Như Oản cảm giác hạnh phúc đến cứ như là đang mơ.