• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Huynh nói cái gì?! Bọn họ sẽ thành thân?!” Tống Như Oản vừa che miệng vừa lùi lại đằng sau, trên mặt là vẻ kinh hãi cùng thống khổ không nói nên lời.



“Nghe nói không bao lâu nữa, Thái Hậu sẽ hạ chỉ tứ hôn. Như Oản muội hết hy vọng đi, Tạ Tầm không phải phu quân của muội.” Tuy nội tâm Tiếu Thừa Diễn rất không đành lòng, nhưng vẫn muốn nói cho Tống Như Oản biết chân tướng.



“Không… Không có khả năng… Tạ Tầm đã nói là muốn cưới ta… Hơn nữa…” Đời trước, đến cuối cùng người hắn cưới vẫn là nàng, Tống Như Oản không ngừng tự nói với lòng là không được hoảng, phải tin tưởng Tạ Tầm.



“Như Oản, muội đừng quên. Hiện nay Phiên Nam quốc binh hùng tướng mạnh, nếu thật sự cùng chúng ta khai chiến, thì không biết bao nhiêu người phải chết, hao phí nguồn lực đất nước. Mà hiện tại Phiên Nam quốc vương nguyện ý hoà thân với nước ta, Hoàng Thượng sao có thể không đồng ý, đừng nói Phù Xu công chúa coi trọng Tạ Tầm, nếu nàng coi trọng Thái Tử tuổi còn nhỏ kia, thì Hoàng Thượng cũng sẽ đồng ý.”



Tống Như Oản là nữ tử khuê phòng, phụ thân lại mất sớm, thế cục bên ngoài nàng không hiểu. Nàng chỉ biết là nàng thích Tạ Tầm, từ nhỏ luôn hy vọng có thể gả cho hắn, cũng hy vọng Tạ Tầm đối với nàng là toàn tâm toàn ý.



“Sẽ không! Tạ Tầm nói, ta phải tin tưởng hắn! Trừ phi ta tận mắt nhìn thấy, nếu không ta tuyệt không từ bỏ!” Móng tay Tống Như Oản cắm vào trong lòng bàn tay, cơ hồ là dùng hết khí lực mới có thể nói nên lời.



“Như Oản… Muội tội gì phải...” Tiếu Thừa Diễn mở miệng khuyên bảo còn chưa xong, đầu bên kia hành lang bỗng xuất hiện một đôi nam nữ đang đi tới. Nam đĩnh bạt tuấn dật, gương mặt nhàn nhạt ý cười, nữ minh diễm kiều mỹ, đầu hơi ngửa lên, mang vẻ mặt ái mộ với lời nam nhân vừa nói.



Nhìn một màn này, trái tim Tống Như Oản như bị sét đánh. Lời vừa nói lại biến thành cái tát đau đớn vả thẳng vào mặt nàng, toàn thân đông cứng. Cảnh tượng như vậy, ở đời trước nàng đã từng chứng kiến rất nhiều lần, khiến nàng có ảo giác dường như tất cả mọi thứ đều trở lại quá khứ.



Tiếu Thừa Diễn nhìn khuôn mặt nhỏ của Tống Như Oản trở nên trắng bệch, hắn kéo tay nàng, lo lắng cực kỳ, “Như Oản… Muội đừng khổ sở… Muội … Còn có ta.”



Tống Như Oản cái gì cũng không nghe thấy, trong mắt nàng chỉ có hình ảnh Tạ Tầm sóng vai cùng với Phù Xu đi tới, cách nàng càng ngày càng gần. Gần đến nỗi nàng còn thấy được địch ý trong mắt Phù Xu, còn có sự lạnh lẽo trong mắt Tạ Tầm.



Giây phút này, chỉ cần Tạ Tầm dừng lại nói một lời với nàng, Tống Như Oản còn có một chút tín niệm để có thể chống đỡ trái tim. Nhưng Tạ Tầm đến liếc mắt nhìn nàng một cái cũng không có, mắt nhìn thẳng lướt qua nàng.



Trong mắt Tống Như Oản đong đầy nước mắt, nàng không dám tin tưởng quay đầu lại, trơ mắt nhìn bóng dáng đĩnh bạt của Tạ Tầm cách nàng càng ngày càng xa. Rõ ràng không lâu trước đây, bọn họ còn thân mật bên nhau, hứa hẹn, vậy tại sao nhanh như vậy liền thay đổi?



“Như Oản, muội đừng nhìn, Tạ Tầm không đáng!” Tiếu Thừa Diễn cưỡng bách cơ thể Tống Như Oản, cúi đầu nhìn nàng nói.



“Tiếu Thừa Diễn…” Nước mắt của Tống Như Oản không chịu khống chế tràn mi, từng giọt rơi xuống gạch đá xanh dưới chân, ướt đẫm một mảng.



“?”Tiếu Thừa Diễn nhìn Tống Như Oản rơi lệ, khó chịu đến nỗi muốn lập tức ôm nàng vào lòng, sau đó ôn nhu che chở nàng, không để bất cứ thứ gì tổn thương đến nàng.



Nào biết Tống Như Oản lại tránh khỏi bàn tay hắn, biểu tình uể oải nói: “Huynh để ta yên lặng một chút… Yên lặng một chút…”



Cuối cùng Tiếu Thừa Diễn cũng chịu buông lỏng tay ra, bất quá hắn nói: “Như Oản, muội nhớ rõ, mặc kệ như thế nào, huynh đều ở phía sau muội. Chỉ cần muội nguyện ý quay đầu lại, huynh luôn ở đó chờ muội.”



Tống Như Oản ngơ ngẩn nhìn Tiếu Thừa Diễn, một chữ cũng không nói nên lời.



- -----




Cứ đến đoạn ngược tâm là bon tay thế không biết. Aizzzz, lại ngược tâm nữ chính, cộng thêm nam phụ si tình, thương quá mà. (๑•́₋•̩̥̀๑)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK