Ngày Tạ Tầm trở về, Tống Như Oản cũng không đi ra cửa thành đón hắn, chỉ vì nàng biết, lúc này đứng bên cạnh hắn đã là Phù Xu công chúa.
Ở đại doanh Sơn Tây, trước đó không lâu bị sơn tặc đánh lén, Phù Xu công chúa đúng lúc đi ngang qua, nàng cùng Tạ Tầm kề vai chiến đấu, đánh lui sơn tặc. Chuyện hai người được truyền thành giai thoại, thiếu niên tướng quân có gia thế hiển hách cùng công chúa mỹ mạo thanh lệ, a, cỡ nào xứng đôi!
Đêm khuya tĩnh lặng, Tống Như Oản nằm trên giường âm thầm thương tâm, bỗng nghe thấy tiếng cửa sổ kẽo kẹt vang lên, trong lòng nàng cả kinh, ngồi bật dậy, “Là ai?”
Nương theo tia sáng của ánh trăng, chỉ thấy mờ mờ bóng dáng đĩnh bạt của một nam nhân đang đi tới chỗ nàng, phong thái như vậy trừ bỏ Tạ Tầm còn ai vào đây? Tống Như Oản không biết mình nên khóc hay nên cười, nàng ủy khuất, nàng khổ sở, càng sợ hãi khi không tránh khỏi số mệnh!
"Huynh còn tới làm gì?!”
Ngày thường giọng nói yêu kiều giống như chim hoàng oanh, lúc này lại trở lên khàn khàn, xem ra là khóc rất nhiều. Tạ Tầm thở dài một hơi, ngồi lên giường nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tống Như Oản, “Huynh không tới nơi này, còn có thể đi nơi nào?”
Tống Như Oản muốn né tránh khỏi bàn tay của Tạ Tầm, lại bị hắn nắm chặt đến gắt gao, nàng dứt khoát: “Không phải huynh ở chỗ Phù Xu công chúa tốt hơn sao? Còn tới tìm muội làm gì?”
Nghe vậy, trên mặt Tạ Tầm không hề có một tia chột dạ, “Oản Oản, huynh là người như thế nào, muội còn không rõ sao? Lòng huynh chỉ có muội, Phù Xu chỉ là công chúa của địch quốc mà thôi.”
“Thật sự? Không lừa muội?” Khi hỏi những lời này, trên mặt Tống Như Oản tràn đầy nước mắt, giống như một chú cún con bị chủ nhân vứt bỏ.
Tạ Tầm đau lòng, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, “Đáng tiếc Oản Oản còn chưa cập kê, bằng không ngày mai huynh liền tới cửa cầu hôn, chứng minh tấm lòng của huynh.”
Tâm tình của Tống Như Oản rốt cuộc cũng được buông xuống, nàng cúi đầu, buồn tủi: “Nhưng Phù Xu là công chúa, có dòng dõi tương xứng, nàng… Nàng cũng ái mộ ngươi, nghe nói Thái Hậu cũng cố ý chỉ hôn. Như vậy, huynh vẫn nguyện ý cưới muội?”
“Tạ Tầm huynh chọn thê tử nhất định phải hợp ý mình, mà Oản Oản là người trong lòng huynh. Dù hai bên không có địa vị tương xứng, tiền đồ huynh có thể tự mình làm nên, không cần mượn quan hệ thông gia, hay là Oản Oản không tin năng lực của huynh? Cho rằng huynh phải dựa vào người khác mới được?”
“Đương nhiên không phải!” Tống Như Oản lập tức phủ nhận. Tạ Tầm là một nam nhân tài giỏi, ở đời trước nàng đã rõ rành mạch. Nàng chỉ là không tự tin, cảm thấy chính mình không xứng với hắn, cho nên dù có trở lại một đời, nàng cũng lo được lo mất.
“Một khi đã như vậy, Oản Oản muội phải tin tưởng huynh.” Tạ Tầm ôm Tống Như Oản vào trong ngực, một mặt hôn môi nàng, một mặt thấp giọng nói.
Tống Như Oản ôm cổ Tạ Tầm, khát vọng được hắn đòi lấy, “Tầm ca ca… muội rất nhớ huynh… Rất nhớ huynh…”
Tạ Tầm cười nhẹ một tiếng, trong mắt mang theo ý trêu chọc, “Oản Oản là nhớ ta? Hay là nhớ côn th*t của huynh? Hửm?”
Tống Như Oản đấm lên vòm ngực cường tráng của Tạ Tầm, hờn dỗi nói: “Chỉ biết giễu cợt muội!”
Tạ Tầm bắt lấy đôi tay nghịch loạn của Tống Như Oản, lần nữa chặn lại cánh môi nàng, tiếp theo dùng đầu lưỡi cạy hai hàm răng, chơi đùa với cái lưỡi nhỏ nhắn, đồng thời nói: “Lập tức cho muội ăn côn th*t, ngoan.”