“Hoàng Thượng! Mười vạn quân của Phiên Nam quốc đã di chuyển vào trong lãnh thổ nước ta, công chiếm thành công hai tòa thành trì!”
Hoàng đế không dám tin, ngồi bệt trên long ỷ, “Tại sao lại như vậy? Phù Xu… Phù Xu đâu! Mau, phái người đi bắt Phù Xu lại!”
…
Trong khi hoàng thượng phái người tới phủ công chúa bắt người thì Phù Xu với vẻ mặt không vui nhìn hắc y nhân đối diện, “Ngươi mau thả ta ra, ta không muốn cùng ngươi trở về, qua mấy ngày nữa ta sẽ gả cho Tạ Tầm, ta muốn cùng hắn trở về!”
“Công chúa, người tỉnh lại đi. Bệ hạ sẽ không cho người thành thân với Tạ Tầm, lúc trước là để che giấu tai mắt mà thôi, nếu không phải người khăng khăng muốn gả cho Tạ Tầm, chúng ta cũng không phải là người khai chiến trước. Tốt nhất là cùng thần trở về đi, người cùng Tạ Tầm đã định trước là chỉ có thể trở thành địch nhân.” Hắc y nhân bắt lấy cánh tay của Phù Xu, nhìn dáng vẻ là người có võ công cao cường.
“Nhưng là… Ta thật sự rất thích Tạ Tầm a…” Phù Xu hốc mắt ửng đỏ nói.
“Công chúa, người đã làm trái với mong muốn của bệ hạ, hiện tại trở về để thỉnh tội với bệ hạ. Nếu còn tiếp tục ở lại địch quốc, người chính là địch nhân của Phiên Nam quốc!”
“Không, ta không muốn cùng ngươi trở về, ta muốn Tạ Tầm, ta muốn mang Tạ Tầm cùng nhau đi!” Phù Xu giống như bị ma nhập, một lòng nghĩ phải có được Tạ Tầm.
Trong lòng hắc y nhân có chút bực bội, hắn nói một câu, “Công chúa, đắc tội.”, liền duỗi tay đánh một nhát lên gáy Phù Xu, sau đó khiêng Phù Xu đang ngất xỉu, cưỡi ngựa đào tẩu. Chờ tới khi thị vệ trong cung đến phủ công chúa, bên trong đã sớm không còn thân ảnh Phù Xu.
Đầu tháng năm, vốn là ngày đại hôn của Tạ Tầm và Phù Xu, nhưng chính ngày này, lại là ngày hoàng đế chính thức tuyên bố khai chiến với Phiên Nam quốc. Ninh Quốc công nhậm chức thống soái, Tạ Tầm phong làm tướng quân, dẫn dắt mười lăm vạn binh lính đánh với Phiên Nam quốc.
Một hồi ác chiến chính thức bùng nổ!
Suốt một năm, Tống Như Oản đau khổ chờ Tạ Tầm, nàng biết rõ Tạ Tầm sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng trái tim vẫn không nhịn được mà lo lắng, sợ có cái gì đó ngoài ý muốn phát sinh. Đến khi tin thắng trận truyền về Thịnh Kinh, thời gian y như kiếp trước. Tống Như Oản biết, Tạ Tầm đã khải hoàn trở về!
Tháng tám năm sau, Phiên Nam quốc đầu hàng, hoàng đế Phiên Nam quốc tự sát, Phù Xu công chúa không rõ tung tích. Ninh Quốc công cùng Tạ Tầm đại thắng trở về, Ninh Quốc công được thăng lên nhất phẩm, hoàng đế cũng đặt cách, tấn phong Tạ Tầm làm nhị phẩm Trấn Quốc đại tướng quân! Tạ Tầm năm nay còn chưa đầy hai mươi tuổi, nhưng lại nắm trong tay nhị phẩm tướng quân! Lúc này, hầu như các thế gia trong Thịnh Kinh đều bàn luận về hắn, nhìn chằm chằm vào vị trí thế tử phi của Ninh Quốc công phủ!
Trong bữa tiệc phong thưởng, hoàng đế uống rượu với tâm tình rất tốt, hắn cười hỏi Tạ Tầm đã có ý trung nhân hay chưa, nếu chưa có để hắn ban cho một mối hôn sự. Nào biết Tạ Tầm lại quỳ xuống, sau đó nói với hoàng đế: “Trong lòng thần xác thật đã có người ái mộ, mong rằng Hoàng Thượng thành toàn.”
“Nga?” Hoàng đế rất hứng thú, “Không biết là quý nữ nhà ai có thể lọt vào mắt của ngươi?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, thần ái mộ nhị cô nương của phủ Vĩnh An hầu - Tống Như Oản đã lâu, khẩn cầu Hoàng Thượng tứ hôn.” Tạ Tầm không màng đến những tiếng ồ lên từ xung quanh, cũng không ngại làm trò trước mặt nhiều người, thỉnh hoàng đế tứ hôn.
Tống Như Oản? Không phải là nữ nhi của Hộ Bộ Thị Lang đã mất sao? Dung mạo thì coi như xứng đôi với Tạ thế tử, nhưng gia thế lại kém quá nhiều.
Lúc này, Hoàng Hậu nhỏ giọng ở bên tai hoàng đế: “Hoàng Thượng, người hãy chấp thuận cho đệ đệ của thần thiếp. Hắn là cây vạn tuế ra hoa, thần thiếp sợ bỏ lỡ Tống cô nương, hắn sẽ phải sống cô đơn quãng đời còn lại.”
Hoàng đế nhìn dung nhan mỹ mạo của Hoàng Hậu, bàn tay vung lên liền thành toàn cho hôn sự này.
====
Ngày cuối cùng của kì nghỉ, từ hôm sau chúng ta lại bắt đầu lịch trình cũ, có thể là 1 ngày 1 chương, 2 ngày 1 chương, hoặc n ngày 1 chương,... Tùy tâm trạng của ad, bảo đảm là trong tháng 4 này sẽ hoàn truyện, chuẩn bị đào hố mới, sâu không giới hạn!