Đối với tương lai cùng Tạ Tầm, nàng thấy không rõ, sờ không được. Đã trải qua một đời, nàng không biết mình còn có thể chờ được hắn đến đây như đời trước hay không. Chờ hắn giao chiến với Phiên Nam Quốc, chờ hắn cùng Phù Xu đường ai nấy đi, nàng tái giá cho hắn sao?... Nàng thật sự không biết.
Lúc này, bỗng một con tuấn mã chạy như bay đến, khiến bụi đất bay mù mịt. Tống Như Oản nghiêng người đứng ở ven đường, hơi hơi cúi đầu, muốn chờ ngựa đi qua. Nhưng không ngờ con tuấn mã cao lớn lại ngừng trước mặt nàng, là một con hắc mã!
Tống Như Oản nghi hoặc ngẩng đầu lên, liền thấy ngồi trên yên ngựa quả nhiên là Tạ Tầm! Sắc mặt hắn lạnh băng nhìn chằm chằm nàng, bàn tay to siết chặt lấy dây cương, tựa hồ như đang cố kiềm nén lửa giận.
"Mấy ngày nay, sao muội lại quên mất lời phó ước của chúng ta, hả?"
Xác thật là Tạ Tầm đã thông qua hôn lễ của Tống Gia Dụ truyền vài tin tức, nhưng Tống Như Oản vẫn không biết nên như thế nào để đối mặt Tạ Tầm, là gặp mặt chúc mừng hắn thành thân? Hay là làm bộ không biết, yên lặng chờ đợi hắn cưới mình? Tống Như Oản đã không còn rõ nàng trọng sinh là để làm gì nữa, nàng biết trước là mình sẽ trở thành nữ nhân của Tạ Tầm, lấy tính cách của Tạ Tầm, hắn nhất định sẽ nguyện ý phụ trách nàng, sẽ không ái muội cùng nữ nhân khác, nhưng bây giờ hắn vẫn cùng Phù Xu dây dưa không thôi. Chẳng lẽ đây là số mệnh, nàng không thể nào trốn thoát, tránh cũng không được?
Thanh âm Tống Như Oản rầu rĩ, "Huynh sắp phải thành thân, còn gặp muội để làm gì?"
Tạ Tầm bị Tống Như Oản chọc tức đến nỗi không nói nên lời, hắn nhấc bổng cơ thể của Tống Như Oản lên, đặt nàng lên lưng ngựa, sau đó cưỡi ngựa chạy thẳng theo hướng vào sâu trong rừng.
Tống Như Oản bị Tạ Tầm ôm vào trong ngực, nàng cả kinh kêu lên: "Tạ Tầm, huynh đang làm cái gì thế? Mau buông muội xuống!"
Tạ Tầm không để ý tới nàng, môi mím gắt gao, cho đến khi con ngựa chạy vào sâu bên trong rừng rậm, hắn mới kìm dây cương cho ngựa dừng lại.
Phía bên trái là một con sông nhỏ, bên phải là một rừng hoa, Tống Như Oản tức giận, nàng không đợi Tạ Tầm giúp nàng xuống ngựa, tự mình xoay người bước xuống. Nào biết không giữ được trọng tâm, không cẩn thận nghiêng người về hướng dòng sông!
Tạ Tầm lập tức duỗi tay bắt lại, không ngờ sự tình phát sinh quá mức đột ngột, chỉ bắt được ống tay áo của Tống Như Oản, xoạt một tiếng, Tống Như Oản rớt xuống dòng sông. Tạ Tầm cũng không kịp suy nghĩ, thả người liền nhảy vào dòng sông, sau đó túm lấy Tống Như Oản, đưa người lên mặt nước.
Tống Như Oản sợ hãi, theo bản năng ôm chặt lấy cổ Tạ Tầm. Lúc này, xiêm y trên người nàng đã ướt đẫm, da thịt trắng noãn dưới lớp vải dệt như ẩn như hiện, dán chặt lấy cơ thể tinh tráng của Tạ Tầm.
Tạ Tầm cúi đầu nhìn Tống Như Oản, lông mi loáng thoáng vài bọt nước, "Muội có tin hay không, ngay lúc này huynh liền "làm" muội, hửm?"
Tống Như Oản ủy khuất, nàng vừa khóc vừa ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Tạ Tầm, nức nở nói, "Huynh dựa vào đâu mà lại khi dễ muội, một mặt trêu chọc ta, một mặt lại ám muội với Phù Xu công chúa! Huynh ỷ vào việc ta thích huynh, ô ô, xấu lắm!"
Nhìn bộ dáng ủy khuất của Tống Như Oản, Tạ Tầm áp xuống sự tức giận trong lòng, bất đắc dĩ nói: "Đã nói với muội rồi, trong lòng huynh chỉ có muội. Cùng với Phù Xu, là Thái Hậu và Hoàng Thượng một bên tình nguyện, huynh sẽ không cưới nàng. Huynh muốn cưới chỉ có mình muội, muội tin tưởng huynh được không?"
Tống Như Oản nghe vậy liền ngơ ngẩn, kia... Nàng có thể cho rằng... Đời trước Tạ Tầm không muốn cưới Phù Xu... Nguyên nhân cũng bởi vì Thái Hậu và Hoàng Thượng?
"Hôm đường ca muội thành thân, huynh rõ ràng thấy muội, vì sao mà không để ý tới muội?"
- ------
Các nàng đừng mong ngóng ngược nam chính nữa, dự là không thể có nhé. Tiện là giải oan cho anh Tạ Tầm vụ chương trước, cái ánh mắt lạnh lẽo đó là đang ghen đó, nhìn thấy hai người đó níu tay nhau, không ghen mới lạ! Thế nên các nàng đừng mong ngóng quá nhé!