Nhìn Vệ Mạn Vũ với tư thế hùng hổ, Tống Như Oản tiến lên: “Biểu tỷ, tỷ làm sao vậy?”
Hốc mắt Vệ Mạn Vũ hồng hồng, xông thẳng vào hỏi: “Muội thật sự muốn gả cho Tạ Tầm?”
Đời trước cũng như thế này, khi Vệ Mạn Vũ biết được Tạ Tầm muốn cưới nàng, cũng tìm nàng nháo một trận, khi đó nàng ta còn hung hăng khóc một hồi. Cho nên đời này, Tống Như Oản đã hết sức tỏ ra lãnh đạm với Vệ Mạn Vũ, nào biết nàng vẫn không tiếp thu được sự thật này.
“Biểu tỷ, Hoàng Thượng đã tứ hôn, muội và Tầm ca ca là thật lòng yêu nhau, muội đâu có lý do gì để không gả?”
“Ngươi … Ngươi rõ ràng biết ta cũng thích Tạ thế tử… Vì sao cố tình là ngươi… Vì sao… Ta có điểm nào kém hơn ngươi…” Vệ Mạn Vũ không cam lòng, thật sự không cam lòng.
“Biểu tỷ, chuyện này đâu thể so sánh được? Muội không muốn cùng tỷ cãi nhau, tỷ đi đi.”
Tống Như Oản nói xong, liền xoay người về phòng.
Một chuyện không mấy vui vẻ này cứ như vậy mà qua đi.
Đầu mùa đông, trên đường phố rực rỡ màu đỏ vui tươi cùng âm thanh rộn ràng của đội ngũ đón dâu, toàn bộ Thịnh Kinh đều náo nhiệt hẳn lên. Tạ Tầm cưỡi ngựa, một thân trang phục tân lang đỏ thẫm trên người, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo ý cười khó thấy được. Tới phủ Vĩnh An hầu phủ, sau khi trải qua tầng tầng khảo nghiệm, rốt cuộc cũng đưa Tống Như Oản vào hỉ kiệu.
Tống Như Oản ngồi bên trong kiệu, nghe âm thanh pháo nổ, tiếng bước chân rầm rầm, nàng mới chân chính ý thức được, nàng đã gả cho Tạ Tầm.
Trong tân phòng, cùng Tạ Tầm uống rượu hợp cẩn xong, Tạ Tầm liền nhéo nhéo tay nàng, sau đó nói là chờ hắn, xong liền đi ra ngoài tiếp đón khách nhân. Nào biết, Tống Như Oản chưa đợi được bao lâu, Tạ Tầm đã trở về với mùi rượu nhạt nhạt trên người.
Tống Như Oản kinh ngạc: “Sao lại trở về nhanh như vậy?” Nàng nghĩ rằng các bằng hữu tốt của Tạ Tầm chắc chắn sẽ nháo hắn.
“Tối nay là đêm động phòng của huynh, bọn họ ai dám cản trở huynh?” Khuôn mặt tuấn tú của Tạ Tầm có chút hồng nhuận, ngồi bên cạnh Tống Như Oản, nghịch ngợm bàn tay nhỏ của nàng.
Tống Như Oản dựa đầu lên vai Tạ Tầm, hờn dỗi nói: “Rõ ràng… chuyện kia cũng đã làm rồi... Sao còn nóng vội như vậy… huynh như thế… Bọn họ đều ở sau lưng chê cười muội…”
Tạ Tầm ôm lấy eo thon của Tống Như Oản, hôn nhẹ lên trán nàng, “Ai bảo cơ thể Oản Oản mềm như vậy, tiểu huyệt còn chặt nữa chứ, huynh làm bao nhiêu lần cũng không thấy đủ.”
Tống Như Oản đấm nhẹ lên người Tạ Tầm vài cái, khuôn mặt nhỏ phiếm hồng: “Tầm ca ca, sao huynh hư thế!”
Tạ Tầm bắt lấy bàn tay của Tống Như Oản, câu môi cười: “Chờ lát nữa còn hư hơn, phu nhân có nghĩ muốn thử không?” Tạ Tầm thuận thế áp Tống Như Oản xuống giường, hai tay bắt đầu cởi bỏ y phục trên người nàng.
Rất nhanh, Tống Như Oản đã bị lột sạch sẽ, nàng khép hai chân lại, nằm trên giường nhìn Tạ Tầm đang thoát y phục của mình. Dáng người Tạ Tầm thon dài đĩnh bạt, đường cong mê người, cơ bụng tám múi rắn chắc. Tống Như Oản nhớ đến mỗi lần hai người hoan ái, Tạ Tầm va chạm với cơ thể nàng, đặt bàn chân nàng lên trên cơ bụng cứng rắn kia, cảm nhận sự nóng bỏng đến không ngờ được... Trong khi Tống Như Oản vẫn đang thất thần, Tạ Tầm đã phủ lên thân thể mềm mại của nàng, bàn tay to của hắn bao lấy hai bầu ngực trắng nõn của nàng, tùy ý vuốt ve, thỉnh thoảng lại vân vê nhũ hoa mẫn cảm. Mà một bàn tay khác của Tạ Tầm hướng xuống dưới hai chân nàng, thế nhưng nơi đó đã ẩm ướt.
“Oản Oản… Nàng nhanh như vậy đã muốn côn th*t lớn của ta...?”