Mục lục
Điện Thiên Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11


Lâm Ngọc Ngân ngây ngốc.


Thậm chí cô còn cảm thấy mọi thứ giống như một giấc mơ.


Quyền thuê mặt Đại Hưng Thịnh bằng này bị người nhà họ Lâm ví là khó như lên trời, cô đã lấy về một cách đơn giản như thế.


Lâm Ngọc Ngân thậm chí đã quên bản thân rời khỏi cao ốc văn phòng bằng cách nào.


Bên ngoài, cô nhìn thấy Trần Hùng đang đứng đó, gương mặt tươi cười nhìn cô.


Dường như anh đã đoán ra cô sẽ thành công.


“Trần Hùng, em lấy được bản thỏa thuận thuê mặt bằng rồi.”


Lâm Ngọc Ngân hưng phấn vẫy tay với Trần Hùng, còn Trần Hùng thì thẳng thừng đi tới, ôm lấy cô.


“Anh biết em chắc chắn sẽ thành công.”


“Nhưng, em cứ cảm thấy chuyện này quá dễ dàng, hình như rất bất thường.”


“Không có gì bất thường đâu, cố gắng thì sẽ được đền đáp, chuyện này vốn dĩ không khó.”


Lúc này, trong phòng họp cấp cao của tập đoàn Hiển Lâm.


Toàn bộ nhân viên cấp cao đều bị Lâm Danh Sơn gọi tới, Trương Gia Bảo và Lâm Tú Minh cũng có mặt.


Lâm Danh Sơn mở một cuộc họp khẩn.


Kế hoạch thuê mặt bằng Đại Hưng Thịnh đã thất bại, vì vậy họ phải lập tức nghĩ ra đối sách mới, xem thử có biện pháp hay cơ hội nào bù đắp không.


Chính vào lúc các nhân viên cấp cao của tập đoàn Hiển Lâm nản lòng, cúi đầu ủ rũ.


Cửa lớn của phòng họp bị mở ra.


Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân vui vẻ từ bên ngoài đi vào.


“Hai người vào đây làm gì, mau cút ra ngoài, nơi này là phòng họp cấp cao của tập đoàn Hiển Lâm, hai người không có tư cách tham dự.”


Hai người vừa đi vào, Lâm Văn Dương đã quát lên.


Trần Hùng nhướng mày, thắng thừng nhìn sang Lâm Tú Minh và Trương Gia Bảo, nói: “Họ đến được, sao chúng tôi không đến được?”


“Trần Hùng, đồ ăn mày, có thể so sánh với Gia Bảo của tôi sao?”


Vẻ mặt Lâm Tú Minh cao ngạo, dù vừa rồi cô ta mới làm hỏng kế hoạch lớn của tập đoàn Hiển Lâm, nhưng vẫn kiêu căng như vậy.


Trần Hùng cười giễu một tiếng, nói: “So với việc thành công có hạn thất bại có thừa, dĩ nhiên không thể so sánh với hai người.”


“Anh…”


Lâm Tú Minh tức giận đến mức xanh mặt, nhưng Trần Hùng chỉ kéo tay của Lâm Ngọc Ngân đi bước lớn vào trong.


“Ông nội, lời cam kết trước đó của ông, còn hiệu lực chứ?”


“Này Ngọc Ngân nhà cháu lấy được quyền thuê mặt bằng cho tập đoàn Hiển Lâm, sẽ để cô ấy làm trưởng phòng thiết kế.”


Lời này với được nói ra, mọi người có mặt đều ngây ngốc nhìn Trần Hùng.


Ông cụ đang vì chuyện này mà nổi trận lôi đình đấy, bây giờ Trần Hùng lại nói đùa, chẳng phải là tìm đường chết hay sao?


Sắc mặt Lâm Danh Sơn rất khó coi, thậm chí tức giận đến mức toàn thân run rẩy.


Lâm Tú Minh ở bên cạnh châm biếm: “Trần Hùng, não của anh bị kẹt ở cửa rồi đúng không?”


“Anh nói như thế, là cố ý mang chuyện này chế nhạo ông nội chứ gì?”


Trần Hùng chợt nhíu mày: “Sao cô nghĩ vậy?”


“Bởi vì kế hoạch lấy quyền thuê mặt bằng đã hỏng rồi, anh không biết rõ tình thế hiện tại à?”


“Anh đang xát muối vào vết thương của ông nội đấy, anh là cầm thú, nhanh chóng cút đi.”


“Còn có chị nữa Lâm Ngọc Ngân, không việc gì thì trông coi tên ăn mày nhà chị cẩn thận đi, đừng để anh ta ra ngoài làm chuyện buồn nôn.”


Lúc này Lâm Ngọc Ngân hiếm khi mà dùng đến giọng điệu cứng rắn. Cô lạnh lùng nhìn Lâm Tú Minh và nói: “Ai nói với em là kế hoạch đã thất bại?”


Cô vừa nói xong thì xung quanh đều rơi vào im lặng.


Mọi người đều nhìn Lâm Ngọc Ngân bằng ánh mắt nghi hoặc, chấn động, kinh ngạc cùng với không thể tin được.


“Lâm Ngọc Ngân, lẽ nào chị đã lấy được thỏa thuận thuê mặt bằng?”


“Chị nói đùa gì thế, dựa vào chị sao?”


Không chỉ Lâm Tú Minh, e rằng những người có mặt đều không tin Lâm Ngọc Ngân lấy được bản thỏa thuận thuê mặt bằng.


“Bốp!”


Trần Hùng cầm lấy bản thỏa thuận trong tay Lâm Ngọc Ngân, đập mạnh lên bàn họp.


Sau đó, anh nhìn tất cả một lượt bằng ánh mắt của một vị vua.


“Thật ngại quá các vị, bản thỏa thuận thuê mặt bằng với tập đoàn Hiển Lâm này, Ngọc Ngân nhà tôi thật sự đã đàm phán thành công và mang nó về.”


“Các người không nhìn nhầm đâu.”


“Vợ tôi, ưu tú như thế đấy.”


Hoàn toàn không thể dùng lời nào để diễn tả được sự chấn động của các nhân viên cấp cao của Hiển Lâm.


Toàn bộ tập đoàn Hiển Lâm vắt óc suy nghĩ, dùng hết mọi thủ đoạn, thậm chí nhờ nhà thuốc Thiên Dược của nhà họ Trương ra mặt, mà vẫn không thể ký được bản thỏa thuận.


Vậy mà nỗi nhục của gia tộc là Lâm Ngọc Ngân, lại không có quyền có thể ký thành công ư?


Đang nói đùa gì thế?


“Mau mang tới cho tôi xem.”


Vẻ mặt Lâm Danh Sơn vô cùng không tin tưởng.


Lâm Ngọc Ngân vội mang bản thỏa thuận tới chỗ Lâm Danh Sơn, cung kính trao tay ông.


Ông bắt đầu đọc lướt bản thỏa thuận, giám định thật giả.


Sau cùng khi nhìn thấy con dấu và chữ ký của Trương Văn Long ở trang cuối của bản thỏa thuận, Lâm Danh Sơn kích động đến mức toàn thân run rẩy.


“Bản thỏa thuận này, là thật.”


“Ngọc Ngân, thật sự đã thay nhà họ Lâm chúng ta, ký được bản thỏa thuận này.”


Mọi người cùng chấn động!


Trần Hùng mỉm cười nhìn sang Lâm Danh Sơn, nói: “Ông nội, lời cam kết trước đó, còn hiệu lực chứ?”


“Còn hiệu lực, dĩ nhiên còn hiệu lực.”


Lâm Danh Sơn kích động trả lời: “Bây giờ tôi tuyên bố, Ngọc Ngân chính thức nhậm chức trưởng phòng thiết kế của tập đoàn Hiển Lâm chúng ta.”


Thế nhưng, Lâm Danh Sơn còn chưa nói xong, một tiếng thét đã ngắt lời ông.


“Ông nội, chuyện này có vấn đề.”


“Lâm Ngọc Ngân có thể ký được thỏa thuận thuê mặt bằng Đại Hưng Thịnh, chẳng qua là vì may mắn, chắc chắn là Trương Văn Long đã nhận nhầm người.”


“Chắc chắn là Trương Văn Long đã nhận nhầm cháu và Lâm Ngọc Ngân, cho nên, ông ta mới đuổi cháu ra ngoài, để Lâm Ngọc Ngân lấy được bản thỏa thuận này.”


Lâm Tú Minh vừa nói xong, mọi người dường như đã định thần lại.


Đúng vậy, Lâm Ngọc Ngân chẳng là gì cả, sao có thể dễ dàng ký được bản thỏa thuận thuê mặt bằng kia chứ?


Chắc chắn là Trương Văn Long đã nhận nhầm Lâm Ngọc Ngân thành Lâm Tú Minh, vì vậy mới giao thỏa thuận thuê mặt bằng cho cô.


Điều này vốn dĩ là công lao đằng sau của Trương Gia Bảo.


“Vậy nên ông nội, người nên thăng chức tăng lương là cháu, chứ không phải Lâm Ngọc Ngân.”


Toàn thân Lâm Ngọc Ngân run lên, nhìn Lâm Tú Minh với vẻ mặt không dám tin. Người phụ nữ này, sao có thể mặt dày như vậy?


“Lâm Tú Minh, ông chủ Long giao bản thỏa thuận cho chị, là vì ông ấy bị lay động bởi sự chuẩn bị kỹ lưỡng và sự chân thành của chị, không liên quan gì đến em cả.”


“Phì…”


Lâm Tú Minh phì cười thành tiếng, những nhân viên cấp cao bên cạnh cũng bật cười.


“Lâm Ngọc Ngân, sự chân thành của chị, sự chuẩn bị kỹ lưỡng của chị à?”


“Có nhiều công ty lớn muốn thuê mặt bằng Đại Hưng Thịnh như thế, ai mà không chuẩn bị kỹ lưỡng chứ.”


“Trương Văn Long một mực muốn giao bản thỏa thuận cho chị, còn không phải bởi vì Gia Bảo nhà em đứng sau tạo quan hệ, tặng quà sao?”


“Thành công lần này, vốn dĩ đã ngầm xác định cho bọn em, chị tự trọng một chút được không?”


Lâm Ngọc Ngân vô cùng tức giận, quay đầu nhìn sang Lâm Danh Sơn.


“Ông nội, bản thỏa thuận này thật sự là…”


“Đủ rồi Ngọc Ngân.”


Thái độ lúc này của Lâm Danh Sơn quay ngoắt một trăm tám mươi độ: “Ông thấy đây thật sự có thể là đại gia Long đã nhận nhầm người rồi. Nếu không, cháu không ký được bản thỏa thuận này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK