Hiển Lâm này không còn chút tình người nào nữa rồi!
Công việc vẫn tiếp diện ngày qua ngày, Lâm Ngọc Ngân lại càng phấn đấu làm việc nhiều hơn và năng nổ hơn vào những ngày kế tiếp.
Mấy lô hàng hoàn thành xong trước đó đã được giao cho tập đoàn Hồng Vân, hơn nữa tập đoàn Hồng Vân đã tạo ra một nhãn hiệu mới cho nó và đưa ra thị trường bắt đầu bán thử.
Tất cả mọi thứ đều rất tốt, dù là kiểu dáng hay chất lượng thì cũng không chê vào đâu được.
Người ta có câu vạn sự khởi đầu nan, khi họ đã có một khởi đầu tốt đẹp thì những chuyện diễn ra sau đó cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Để chúc mừng dự án của Lâm Ngọc Ngân được hoàn thành suôn sẻ, Trần Hùng tranh thủ ngày chủ nhật làm một bàn thức ăn thật to để cả nhà cùng nhau ăn mừng.
Giữa trưa hôm đó, năm người trong nhà cùng ăn bữa cơm hòa thuận vui vẻ.
Hẳn là do tâm trạng đang vui nên Lưu Ánh Nguyệt không làm khó làm dễ gì Trần Hùng mà còn khen thức ăn anh làm khá ngon.
Cha vợ Lâm Thanh Dũng còn cố ý mở một chai rượu ra để uống với Trần Hùng mấy ly.
Trần Hùng cũng cực kì vui vẻ, tuy ngôi nhà này nhỏ nhưng hơn nhà họ Trần phía bắc gấp trăm ngàn lần.
Trần Hùng bắt đầu thích gia đình này rồi. Ít nhất nơi này có tình người hơn. Nhưng cùng lúc đó thì điện thoại của Lâm Ngọc Ngân lại chợt vang lên.
“Lâm Ngọc Ngân, cô cút đến công ty liền ngay và lập tức cho tôi.” Lâm Ngọc Ngân vừa mới nhấn nút nghe điện thoại, còn chưa kịp nói gì thì tiếng thét đầy giận dữ của Lâm Danh Sơn đã vang lên ở đầu dây bên kia.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần thứ hai Lâm Danh Sơn nổi giận với Lâm Ngọc Ngân thế này.
Lần đầu tiên là sáu năm trước khi Lâm Ngọc Ngân chưa lấy chồng đã có thai, bị nhà chồng từ hôn.
Bầu không khí trong nhà trở nên yên ắng, tim Lâm Ngọc Ngân cũng hẫng đi vài nhịp.
“Ông nội, có chuyện gì thế ạ?”
Tút tút tút… Nhưng Lâm Danh Sơn đã cúp điện thoại mất rồi.
“Sao thế Ngọc Ngân?”
“Không có gì đâu, mọi người ăn cơm trước đi. Con có việc phải đến công ty một chuyến.”
Thấy sắc mặt Lâm Ngọc Ngân không được ổn lắm, Trần Hùng bèn lên tiếng: “Anh đi với em.”
“Ừm.” Lâm Ngọc Ngân không từ chối! Hai người lái xe đi thẳng đến công ty và lên phòng họp.
Bấy giờ, tất cả các quản lý cấp cao của công ty đều tập trung cực kì đông đủ.
Cả phòng họp như cái lò nổ, mặt mũi người nào người nấy tối tăm như bầu trời đêm. “Lâm Ngọc Ngân, chị tự xem chuyện tốt chị làm đi kìa.”
Thấy Lâm Ngọc Ngân và Trần Hùng đến, Lâm Tú Minh là người đầu tiên vọt tới định tát cho cô một cái thật kêu.
Trần Hùng nhanh tay lẹ mắt nắm được cổ tay Lâm Tú Minh, anh lạnh lùng nói: “Cô làm cái gì đấy?”
Nói xong anh bèn vung tay lên, Lâm Tú Minh lập tức lùi về sau.
“Trần Hùng, anh coi trời bằng vung rồi đúng không?” Lâm Danh Sơn đập bàn đứng dậy, tức giận không để đâu cho hết.
“Ông nội, rốt cuộc chuyện này là sao thế?” Vừa mới bước vào đã bị mắng mỏ, Lâm Ngọc Ngân chẳng hiểu mô tê gì.
Lâm Tú Minh nhe răng trợn mắt nói: “Lâm Ngọc Ngân, chuyện chị làm mà chị còn không biết nữa hả?”
“Chị đứng đây giả điên với ai?”
Bấy giờ, tất cả các quản lý cấp cao của công ty đều tập trung cực kì đông đủ.
Cả phòng họp như cái lò nổ, mặt mũi người nào người nấy tối tăm như bầu trời đêm.
“Lâm Ngọc Ngân, chị tự xem chuyện tốt chị làm đi kìa.”
Thấy Lâm Ngọc Ngân và Trần Hùng đến, Lâm Tú Minh là người đầu tiên vọt tới định tát cho cô một cái thật kêu.
Trần Hùng nhanh tay lẹ mắt nắm được cổ tay Lâm Tú Minh, anh lạnh lùng nói: “Cô làm cái gì đấy?”
Nói xong anh bèn vung tay lên, Lâm Tú Minh lập tức lùi về sau.
“Trân Hùng, anh coi trời bằng vung rồi đúng không?ˆ Lâm Danh Sơn đập bàn đứng dậy, tức giận không để đâu cho hết.
“Ông nội, rốt cuộc chuyện này là sao thế?”
Vừa mới bước vào đã bị mắng mỏ, Lâm Ngọc Ngân chẳng hiểu mô tê gì.
Lâm Tú Minh nhe răng trợn mắt nói: ‘Lâm Ngọc Ngân, chuyện chị làm mà chị còn không biết nữa hả?”
“Chị đứng đây giả điên với ai?”