Mục lục
Điện Thiên Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 47 Thẩm Văn Hào ngay lập tức trở nên khó xử, nhưng còn Lưu Ánh Nguyệt lại nổi giận lên.


Lưu Ánh Nguyệt đập tay lên trên bàn lẩu, chửi nói: “Trần Hùng, cậu ăn nói hồ đồ gì thế? Văn Hào người ta mới có hai mươi lăm tuổi thôi đó.”


“Hai mươi lăm tuổi?”


Trần Hùng cùng với Lâm Ngọc Ngân ha ha cười lớn.


Khiến cho Thẩm Văn Hào cũng nôn nóng, lập tức lấy chứng minh nhân dân của mình ra. “Nhìn xem, năm nay tôi đúng là chỉ mới có hai mươi lăm tuổi thôi, chứng minh nhân dân này không phải là giả đâu nha.” “Chỉ là, tôi trưởng thành sớm hơn người bình thường một chút thôi.”


“Ha ha ha.”


Trần Hùng cười đến nước mắt cũng sắp chảy ra luôn rồi: “Người anh em, cậu đây không phải là trưởng thành sớm, cậu đây gọi là già trước tuổi đó.”


“Cái miệng ăn mày thối của cậu im đi.” Lưu Ánh Nguyệt vô cùng giận dữ.


Trần Hùng thấy vậy liền ngoan ngoãn im miệng, anh cũng không có ý định tham gia vào…


Dù sao, cũng không có ai có thể cướp đi Lâm Ngọc Ngân của anh được hết.


Lưu Ánh Nguyệt đưa mắt nhìn Lâm Ngọc Ngân nói: “Ngây ra đó làm gì, còn không mau ngồi xuống cạnh Văn Hào để bồi dưỡng tình cảm.”


Lâm Ngọc Ngân ngược lại lạnh lùng nhìn Thẩm Văn Hào rồi nói: “Xin lỗi anh Hào tôi đã kết hôn rồi.”


“Ngọc Ngân, tôi không ngại đâu, chỉ cần em đồng ý ly hôn với anh ta, ngày hôm sau tôi có thể rước em về làm vợ ngay lập tức.”


“Còn nữa nghe nói em còn có một đứa con gái, cũng không sao hết, chỉ cần chúng ta kết hôn rồi, tôi sẽ đối đãi với bé Thảo như con gái ruột của mình.”


Lâm Ngọc Ngân cau mày lại hỏi: “Anh Hào, chẳng lẽ anh không nghe hiểu lời tôi nói hay sao?”


“Chúng ta, không có khả năng đâu.”


Lúc này, sắc mặt của Thẩm Văn Hào thay đổi vô cùng khó coi.


Anh ta không nổi giận lên không phải tại vì anh ta hiền, mà là vì ở trước mặt của Lâm Ngọc Ngân anh ta đang cố thể hiện phong độ của một người đàn ông.


Nhưng mà bây giờ xem ra, chiêu này hình như không có tác dụng.


Thẩm Văn Hào quay đầu đưa mắt nhìn về Trần Hùng, trong ánh mắt của anh ta, hiện rõ sự lạnh lùng khinh bỉ.


“Nghe nói anh là một tên ăn mày, nếu như tôi là anh, thì tôi sẽ chủ động rút lui, rời xa Lâm Ngọc Ngân.”


“Bởi vì với thân phận là ăn mày thì anh không xứng với một người con gái ưu tú như Lâm Ngọc Ngân.”


“Nhưng còn tôi, tôi có thể cho Lâm Ngọc Ngân những gì tốt đẹp nhất.”


Nói rồi, Thẩm Văn Hào đung đưa hai ba lần liên tiếp những trang sức châu báu mà anh ta đeo trên tay, sau đó giải thích từng món.


“Chiếc nhẫn này, Mã Não Nam Hồng, trị giá năm trăm sáu mươi triệu.”


“Chiếc nhẫn này, Ngọc Lục Bảo, trị giá một tỉ mốt”


“Còn chiếc này, Phỉ Thúy Lão Khanh Chủng, trị giá một tỉ bốn.”


Đồng thời, anh ta còn mang sợi dây chuyền vàng đeo trên cổ lấy xuống: “Đây là một sợi dây chuyền vàng nguyên chất 9999, hai tỉ tám”


“Mà những thứ này, đều chỉ là một trong số chín món nhỏ nhoi của tôi thôi.”


Sau khi khoe khoang thực lực và sự giàu sang của mình xong, Thẩm Văn Hào xem thường nhìn Trần Hùng nói: “Còn mày, có cái thứ gì?”


“Mày chỉ là một thằng ăn mày, có tư cách gì mà tranh giành Lâm Ngọc Ngân với tao chứ?”


“Chỉ cần Lâm Ngọc Ngân đồng ý, tao có thể mua hẳn một cửa tiệm châu báu tặng cho cô ấy, còn mày, có thể mua được gì cho cô ấy hả?”


Trần Hùng khít mũi một cái, hoàn toàn bỏ lơ những lời nói của Thẩm Văn Hào, anh không _ hề khách sáo mà cầm đũa lên, bắt đầu gắp miếng thịt trong nồi lẩu.


“Ai cho cậu ăn vậy?”


Mẹ vợ Lưu Ánh Nguyệt dùng đũa gõ lên tay của Trần Hùng.


Trần Hùng rút đũa về, hờ hững nhún nhún vai.


“Cậu đây là thái độ gì hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK