Sáu năm qua, không biết Lâm Tú Minh đã mang đến biết bao nhiêu tổn thương cho mẹ con Lâm Ngọc Ngân.
Người phụ nữ ác độc này hận không thể một đạp đạp chết Lâm Ngọc Ngân.
Nhiều ân oán như vậy, một câu nói là có thể tha thứ?
Đối với phần lớn người mà nói, đây là chuyện không thể được.
Ban đầu Lâm Ngọc Ngân cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Có điều cô không cúp điện thoại, vẫn nghe Lâm Tú Minh khóc lóc kể lể, dần dần trong lòng cô cũng trở nên mềm nhũn.
Nửa tiếng sau, Lâm Ngọc Ngân hít sâu một hơi, cô vẫn không thể làm ra chuyện tuyệt tình.
Thực tế là, sáu năm qua thứ cô khao khát nhiều nhất không phải là tình thân của nhà họ Lâm hay sao?
“Được rồi Tú Minh, chuyện trước kia qua rồi thì hãy để nó trôi qua đi.” “Thật không Ngọc Ngân, chị tha thứ cho tôi, vậy thì thật sự quá tốt rồi!”
Đầu bên kia điện thoại, Lâm Tú Minh vui vẻ cười lên: “Có thể được chị tha thứ, tâm nguyện khi còn sống của tôi coi như là hoàn thành rồi.”
“Cái gì, khi còn sống?”
Lâm Ngọc Ngân giật mình trong lòng, vội vàng nói: “Tú Minh, cô muốn làm gì, đừng làm chuyện điên rồ.”
“Chuyện gì cũng có thể giải quyết.”
Lâm Tú Minh ở bên kia điện thoại cười nói: “Ha ha, chị đừng kích động, Ngọc Ngân, tôi không sao, vừa nãy tôi nói sai.”
Lâm Ngọc Ngân dù sao cũng cảm thấy có chút không đúng, nói: “Tú Minh, bây giờ cô muốn được tôi tha thứ thì cô phải nói xin lỗi trước mặt tôi.”
“Vậy tôi mới tha thứ cho cô.”
Lâm Tú Minh yên lặng vài giây, nói: “Được, tôi đang ở khu vui chơi Tân Quang. Chính là nơi mà khi còn bé chúng ta thường cùng nhau chơi đùa.”
“Được, tôi lập tức đến đó.”
Lâm Ngọc Ngân vội vội vàng vàng rời khỏi công ty, lái xe đến khu vui chơi Tân Quang.
Trên đường đi, cô lo lắng một lát Lâm Tú Minh thật sự sẽ làm ra chuyện gì điên rồ, một mình cô không cản nổi.
Vì vậy, cô lập tức gửi vị trí cho Trần Hùng , đồng thời nói rõ tình huống.
Vốn dĩ cô muốn gọi điện thoại cho Trần Hùng, thế nhưng điện thoại di động lại hết pin vào lúc này.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, điện thoại liền bị tắt nguồn.
Bên này, thời điểm Trần Hùng nhận được tin nhắn của Lâm Ngọc Ngân, cả người anh như rơi vào hầm băng.
“Lâm Ngọc Ngân, em bị ngu sao?” Một loại dự cảm không lành trong nháy mắt bao phủ toàn thân Trần Hùng.
Âm mưu, trong chuyện này chắc chắn là có âm mưu.
Đó là phản ứng đầu tiên của Trần Hùng lúc này.
Bởi vì anh rất hiểu loại người này, một khi phát điện thì tuyệt đối sẽ không vì một lần thất bại mà thay đổi bản tính của mình.
Đạo lý đơn giản như vậy, làm sao Lâm Ngọc Ngân còn không hiểu đây?
Trần Hùng sử dụng bản đồ tìm ra vị trí khu vui chơi Tân Quang.
Anh phát hiện nơi này cách chỗ mình cũng không gần, khoảng chừng hơn 20km.
Khi anh gọi lại cho Lâm Ngọc Ngân thì không gọi được, điều này khiến anh càng thêm buồn bực mất tập trung.
Ngay sau đó, anh bấm số điện thoại Trương Văn Long.
“Trương Văn Long, khu vui chơi Tân Quang.”
“Tôi mặc kệ ông dùng biện pháp gì, điều tất cả mọi người đang ở gần khu vui chơi Tân Quang đến đó cho tôi.”
“Vợ tôi có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
Sau khi nói xong, Trân Hùng trực tiếp cúp điện thoại.
Sau đó nữa, anh đi ra ngoài, cướp một chiếc xe trên đường, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới khu vui chơi Tân Quang.
Đồng thời, sau khi Trương Văn Long nhận cuộc điện thoại của Trần Hùng th cũng sợ hết hồn.
Ý thức được tình huống nghiêm trọng, ông ta cũng không hề do dự một chút nào.
Ngay lập tức, ông ta gọi điện thoại cho mấy người Hà Thái Trung và Liễu Hồng Ngọc, kêu bọn họ nhanh chóng gọi đàn em gần khu vui chơi Tân Quang tập hợp đến đó ngay lập tức.
Chuyện này liên quan đến người vợ mà Trần Hùng yêu nhất.
Làm tốt thì Trương Văn Long ông sẽ lập được một cái công lớn.
Mà nếu Lâm Ngọc Ngân xảy ra chuyện gì bất ngờ, chỉ sợ ông cũng sẽ gặp phải tai hoạ.