Sau tết đoan ngọ, thời tiết đã bắt đầu trở nên nóng bức.
Đồng thời, đây cũng là mùa có nhiều giông bão, gió mưa và sấm chớp.
Buổi sáng trời vẫn còn nắng chang chang, ấy vậy mà đến trưa, bầu trời đã mây đen bao phủ, cơn dông kéo đến.
Sau khi ăn trưa, một tia sét rạch ngang bầu trời, tiếng sầm đùng đoàng rền vang như làm rung chuyển cả khu nhà xưởng.
Rất nhanh sau đó, cơn mưa tâm tã từ trên trời trút xuống, chẳng mấy chốc đã quét sạch cái oi bức của mùa hè.
Sau khi Trần Hùng dẫn Thẩm Đại Lực và Lưu Trọng tới nhận chức ở bộ phận bảo an trong Tập đoàn Ngọc Thanh, các nhân viên bảo an của công ty đều đã bị anh đổi hết một loạt.
Hiện giờ bộ phận bảo an có tổng cộng hơn mười người, tất cả đều là những cao thủ mà Trần Hùng bảo Trương Văn Long bố trí, phần lớn đều xuất thân từ quân nhân!
Lúc này tại chốt bảo vệ trước cổng công ty, một nhân viên bảo an đang đứng nghiêm như người máy.
Cho dù là dưới tình hình thời tiết cực đoan khắc nghiệt, anh ta vẫn đứng bất động như một cây giáo trước bốt bảo vệ.
Phía xa xa, một bóng người đang sải bước đi tới.
Mặc đồ đen, mái tóc dài, thân hình hơi gầy yếu, trông như thể một bóng ma chạy ra từ địa ngục.
Anh ta bước chân trên nền đất, thế nhưng lại giống như đang lướt gió đạp mây.
Dưới cơn mưa rào tầm tã, trên mặt đất rất nhanh đã xuất hiện những vũng nước đọng, thế nhưng khi hai chân anh ta giẫm lên, lại không hề nhìn thấy quá nhiều bọt nước bắn lên.
Giống như thể đạp nước mà không có gợn sóng.
Người này chính là Nhạc Trường, là con át chủ bài của Triệu Văn Tuấn, cuối cùng hắn cũng ra tay rồi.
Nhân viên bảo an ở trước chốt nhìn thấy Nhạc Trường bèn giơ tay ra, thể hiện ý muốn bảo anh ta dừng lại đăng ký.
Thế nhưng, Nhạc Trường hoàn toàn giống như người ở một thế giới khác, anh ta không hề nhìn nhân viên bảo an một cái nào, tiếp tục bước về phía trước.
“Đứng lại.”
Một tiếng sét vang vọng khắp bầu trời, nhân viên bảo an nhảy ra khỏi bốt bảo vệ, sau đó đi về phía Nhạc Trường.
Nhạc Trường ngẩng đầu, giương đôi mắt với quầng thâm đen xì lên liếc nhìn người bảo an.
Thế rồi, anh ta lập tức tăng tốc độ.
Hồng hộc.
Nhạc Trường không đáp nửa lời, vẫn bước về phía trước.
Mưa càng lúc càng to, nước mưa ướt đẫm quần áo trên người, ướt đẫm cả mái tóc đen dài của anh ta.
Dáng vẻ này khiến cả người anh ta càng thêm u ám và đáng sợ.
“Chặn anh ta lại!”
Bảy tám nhân viên bảo an vác dùi cui điện lao về phía anh ta.
Bụp bụp bụp.
Những cú đấm trông có vẻ nhẹ nhàng này dường như ẩn chứa một sức mạnh kinh hoàng khủng khiếp, âm thanh phát ra hòa quyền với tiếng sấm sét đùng đoàng trên bầu trời, tạo nên một sự cộng hưởng tỉnh tế.
Mỗi một cú đấm xuống, sẽ có một nhân viên bảo an ngã văng ra xa, không thể bò dậy nổi.
Lúc này Nhạc Trường giống như những tia sét sắc bén trên bầu trời, không ngừng xé toạc đám mây đen tụ tập quanh người!
Chỉ trong khoảng thời gian hơn mười giây, bảy tám nhân viên bảo vệ tay cầm dùi cui điện đã bị Nhạc Trường đánh gục la liệt trên mặt đất.
Lúc này, anh ta đã tới trước tòa nhà văn phòng của Tập đoàn Ngọc Thanh, anh ta ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà, cuối cùng, khóe miệng cong lên thành một đường vòng cung kỳ di.
Đúng lúc anh ta đang chuẩn bị bước vào thì Trần Hùng từ trong tòa nhà đi ra, theo sau là Thẩm Đại Lực và Lưu Trọng.
Bốn mắt nhìn nhau, đường cong khóe miệng Nhạc Trường càng thêm rõ nét.