Bên kia, Hàn Vũ cũng là vô cùng khiếp sợ quyết định này của Phó Xuân Yến, điều này làm cho hắn cảm thấy tuyệt vọng.
Hàn Khoa cắn chặt sau răng, lửa giận trong người trong phút chốc đều phát ra.
Ba.
Hàn Khoa nhịn không được liền giáng một bạt tai ở trên mặt Hàn Vũ, đau đến Hàn Vũ thiếu chút nữa ngất trước.
“Đều là mày, đều là nghiệt tử nhà mày.”
“Mày nói mày không có việc gì hay sao vì sao luôn đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, lần này, là mày còn làm hại Hàn gia chúng ta!”
Cùng lúc đó tại tập đoàn Ngọc Thanh. Một chiếc xe hiệu Sarah giá cả xa xỉ đứng ở cửa tập đoàn Ngọc Thanh.
Theo sau, Phó Xuân Yến đi xuống theo sau là hai gã vệ sĩ cũng từ trên xe đi xuống.
Người bảo vệ canh ở cửa đến chặn ngang bọn họ.
Nhưng mà, hai gã vệ sĩ phía sau Phó Xuân Yến cũng trực tiếp tiến lên, thông một đường lớn giúp cô.
Lúc này, văn phòng chủ tịch bên trong cao ốc.
Lâm Ngọc Ngân đang làm các loại hạng mục phê duyệt.
Cửa văn phòng bị người đẩy ra, Đặng Văn Vũ vừa cau mày đi đến.
“Lâm tổng, bên ngoài có một cô gái bị điên đến đây, khí thế ồn ào, chỉ rõ rằng họ muốn tìm cô.”
“Bảo an ngăn không được, tôi gọi cho anh Hùng bảo anh ấy tới nhé.”
Lúc này mùa hè, anh cũng không ở tập đoàn Ngọc Thanh mà bận bên phía “chuồng chớ”.
Trong khoảng thời gian này Hồ Điệp cùng Tưởng Môn Thần hai người bọn họ đã muốn đến chuồng chó này đồng thời Hoàng Phương mùa hè cũng lần lượt tìm đến đây không ít người.
Chuồng chó đang dần dần lớn mạnh! Lâm Ngọc Ngân khẽ cau mày, nói: “Cô ta là ai?”
“Không rõ ràng lắm, bất quá xem như là muốn tới gây sự.” “Hơn nữa cô ta còn mang đến hai vệ sĩ rất lợi hại, Lâm tổng, anh Hùng không lại đây, cô muốn hay không tránh trước một chút?”
“Tránh mặt?”
Lâm Ngọc Ngân có chút ù ù cạc cạc, nơi này là công ty của cô, cô dựa vào cái gì phải trốn?
Ngay tại phía sau, cửa của văn phòng bị người đẩy ra.
Phó Xuân Yến cùng hài gã bảo vệ đi theo sau đi đến.
Kia là một loại khí thế khó có thể diễn đạt, thật giống như là một đàn thú dữ, đột nhiên xâm nhập vào bên trong văn phòng.
“Không có sự đồng ý của Lâm tổng, mời cô đi ra ngoài.”
Hoàng Phương vừa lập tức xoay người, vừa quát lớn với Phó Xuân Yến.
Mà một gã vệ sĩ phía sau Phó Xuân Yến liền đi lên cũng một cước đá vào trên người Hoàng Phương, sau đó kéo từ văn phòng bên trong đi ra ngoài.
Mặt khác một gã bảo vệ theo sát phía sau, canh giữ ở cửa, thuận thế đem văn phòng cửa phòng đóng lại.
Trong văn phòng liền còn lại hai người Phó Xuân Yến cùng Lâm Ngọc Ngân.
Đối mặt với diện mạo xấu xí trước mắt này, cả người Phó Xuân Yến từ trên xuống dưới tỏa ra một kiêu ngạo cao cao tại thượng .
Lâm Ngọc Ngân trong lòng, cư nhiên hiện ra một tia khẩn trương.
Không khí có chút ngưng trọng, Phó Xuân Yến cao thấp đánh giá Lâm Ngọc Ngân một phen.
Rất nhanh, trên mặt của cô hiện ra một ý tươi cười thản nhiên: “Quả nhiên là một đại mỹ nữ, khó trách đám đàn ông mê đắm đến thần hồn điên đảo, tôi ghét nhất loại yêu tinh như cô.”
Lâm Ngọc Ngân chau mày đứng lên, nàng đối này nữ nhân ấn tượng đầu tiên liền hoàn toàn không tốt.
Cái loại tư thái cao cao tại thượng này, làm cho cô ở trong lòng rất không thoải mái.
“Cô là ai, muốn làm gì?”
Phó Xuân Yến hừ lạnh một tiếng, nói: “Tôi là Phó Xuân Yến, là tiểu thư nhà họ Phó trong thành phố.”
“Hàn Vũ, là chồng của tôi!”