• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: *Hoa Cúc*

Beta: Minh Miu

Lâm Trạch Xuyên kiên quyết cự tuyệt yêu cầu đưa về nhà của Cố Viêm. Vui đùa cái gì vậy, nếu như bị Cố đại thiếu gia đưa về, ngày mai có lẽ tất cả các tờ báo của giới giải trí đều sẽ cho anh lên trang đầu. Cái gì mà tiểu minh tinh chiều tối đi cùng Thái tử gia. Cái gì mà bí mật vì sao một tiểu minh tinh có thể quay MV với thiên hậu. Anh còn chưa thành danh, mà được hưởng thụ nhiều sự đãi ngộ như vậy, anh chịu không nỗi. Chỉ nghĩ tới điều này thôi đã khiến Lâm Trạch Xuyên cảm thấy kinh hãi rồi.

“Alo, anh ở đâu?” Lâm Trạch Xuyên gọi điện thoại cho Giang Ấn Thiên.

“Tôi ở phòng trợ lý Tống.” trong điện thoại Giang Ấn Thiên nói.

“Nếu không có chuyện gì, tôi về trước.” Lâm Trạch Xuyên tâm tình thoải mái, nên quyết định về sớm một chút để tĩnh tâm. Về phần thả lỏng như thế nào, dùng phương thức gì thì đều kiện kiên quyết sẽ không suy xét để chơi tình một đêm.

Giang Ấn Thiên không lập tức đáp ứng “Tôi và trợ lý Tống cũng thương lượng mọi chuyện gần xong rồi, để tôi đưa cậu về.”

Lâm Trạch Xuyên đành phải đáp ứng “Được.”

Anh biết Giang Ấn Thiên muốn hỏi anh chuyện gì xảy ra trong phòng chủ tịch. Tuy anh không muốn nói, nhưng cũng phải có biện pháp ứng phó một chút. Chỉ là về phần quan hệ của anh và Cố Viêm, thì anh không thể nói cho Giang Ấn Thiên.

Trong lòng Lâm Trạch Xuyên đang tính toán ứng phó như thế nào với Giang Ấn Thiên, thì Giang Ấn Thiên và trợ lý Tống đã đi tới.

“Không sao chứ?” Giang Ấn Thiên nhìn Lâm Trạch Xuyên, hỏi.

Lâm Trạch Xuyên cho rằng Tống trợ lý sẽ rời đi, nhưng anh dùng khóe mắt liếc một cái. Lại phát hiện người này hoàn toàn không tự giác rời đi. Sau cái biểu tình nghiêm trang chững chạc, dấu dưới cặp kính kia ánh mắt lóe lên quang mang bát quái. Ánh mắt đó bất động thanh sắc đánh giá anh từ trên xuống dưới. Đặc biệt chú ý phần cổ của anh.

Lâm Trạch Xuyên bị anh ta dò xét đánh giá mà lạnh run, không tự giác sờ cổ. Tuy rằng Cố Viêm cắn ở đó một cái, nhưng rất nhẹ, hẳn sẽ không có dấu vết gì… Lâm Trạch Xuyên không xác định nghĩ. Bị Tống trợ lý quá phận chú ý trong lòng Lâm Trạch Xuyên khổ bức vạn phần. Nhưng vẫn cố gắng làm ra biểu tình như không có việc gì, chứng mình mình trong sạch rất có sức thuyết phục.

Giả đứng đắn. Có chút không đỡ được, nội tâm Lâm Trạch Xuyên yên lặng khinh bỉ nói. Anh cho rằng để họ Tống làm trợ lý chủ tịch thì thật là nhân tài không được trọng dụng. Mặc dù một trợ lý chủ tịch của công ty giải trí, nhưng kỳ thật công việc thích hợp nhất với Tống trợ lý hẳn phải là chó săn(1)… nhỉ.

(1) Chó săn: ý chỉ phóng viên, paparazzi, săn tin bát quái…

“Không sao.” Lâm Trạch Xuyên nói, “Chúng ta đi thôi.” Nói xong kéo Giang Ấn Thiên tới thang máy.

***

“Đấy là người vừa ý anh?” Tống Văn Bân đi vào văn phòng chủ tịch, hỏi Cố Viêm đang ngồi trên ghế chủ tịch.

Cố Viêm cười khẽ gật đầu “Vật nhỏ rất thú vị.”

Tống Văn Bân, cũng chính là Tống trợ lý ngồi lên ghế salông, tự rót cho mình một chén trà “Nếu anh không nói, tôi còn không biết trong công ty còn có một người như thế đâu.” Anh ta nghĩ nghĩ, lại nói tiếp, “Hình như cậu ta và Tiếu Hàm Giang có một chút quan hệ.” Tuy trước đó không rõ lắm về Lâm Trạch Xuyên, nhưng Tiếu Hàm Giang thì anh ta biết. Dù sao cũng là một diễn viên đóng các vai chính trong phim thần tượng, có chút danh khí. Tuy rằng chút danh khí đó trong mắt anh ta căn bản không đáng để nhắc tới.

“Tiếu Hàm Giang trước kia bị Đinh Vĩnh Gia bao dưỡng. Sau khi Đinh Vĩnh Gia chơi chán thì ném hắn lại cho Đặng Duệ.” Anh ta vuốt cằm nhớ lại.

Đinh Vĩnh Gia chính là người anh em của Trình Hướng Nam. Đặng Duệ là con thứ nhà họ Nguyên một công tử ở nhà chơi rông, nổi danh yêu thích các nam minh tinh. Trong miệng giới truyền thông “Lỗ nhỏ trong khăn(2) ” chính nói Đặng Duệ.

(2) Lỗ nhỏ trong khăn: đại ý có thể là muốn chỉ người có tiền, chi tiền bao dưỡng các minh tinh, nguyên văn là “毛巾小开” ai hiểu được rõ nghĩa thì cmt giùm tui, cái này tui rất mơ hồ ><

Cố Viêm nhìn Tống Văn Bân hưng phấn bát quái, thản nhiên nói “Tống Văn Bân, cậu không biết làm một trợ lý nho nhỏ dưới quyền Đoạn Lâm Hải là rất ủy khuất mình sao?”

“Tôi cũng muốn tới công ty của anh, nhưng anh không cần tôi.” trợ lý Tống nghe được câu này rất khó chịu.

“Tôi cảm thấy cậu vẫn thích hợp nhất là về kế thừa gia nghiệp thì hơn.” Cố Viêm dựa lưng vào ghế, thả lỏng.

“Tôi không thèm dựa vào lão tử(3)đâu. Tôi bây giờ đang tung hoành rất tốt.” Tống Văn Bân vung tay lên, tỏ vẻ mình mới bất mãn.

(3) Lão tử: ở đây nói tới bố của mình, ý vui đùa hoặc không đứng đắn hoặc không tôn trọng

Cố Viêm mỉm cười “Không dựa vào cha của cậu, mà cậu đúng là tương đối thích hợp làm một số chuyện khác.”

Cha Tống Văn Bân, Tống Kỳ cũng là lão tổng của truyền thông Tân Đô. Tân Đô là tập đoàn truyền thông lớn nhất trong nước. Tống Kỳ được xưng danh là “Tin tức lớn nhất”. Tống Văn Bân sau khi tốt nghiệp đại học, không lập tức đến Tân Đô làm việc, mà tự mình đi tìm công việc bên ngoài. Đừng nhìn Tống Văn Bân một bộ dạng tinh anh như vậy, kỳ thật cậu ta là một người rất bát quái. Đặc biệt ở trước mặt những người quen, thì là một kẻ lảm nhảm nói nhiều.

Cậu ta vốn muốn tới giải trí Thịnh Thiên làm việc, nguyên nhân là vì cậu ta thần tượng thiên hậu Tần Nhã Bồi của Thịnh Thiên. Nhưng là thân anh em huynh đệ tốt, Cố Viêm sau khi nhìn sơ qua lý lịch của cậu ta một cái thì lập tức đánh rớt. Nguyên nhân bên ngoài là vì cậu ta mới tốt nghiệp đại học, Thịnh Thiên yêu cầu trợ lý cần phải có một năm kinh nghiệm. Trên thực tế là vì Cố Viêm chịu không nổi suốt ngày bị Tống Văn Bân lải nhải bát quái scandal của các minh tinh.

Khi Tống Văn Bân nghe được tin mình bị trượt và Cố Viêm lại còn tuyệt đối khẳng định “Phải có một năm kinh nghiệm làm việc” là quy định chuyên môn cần thiết. Bởi vì Cố Viêm xem sơ lược lý lịch trước, nên thông báo tuyển dụng của Thịnh Thiên trên mạng căn bản không có quy định này!

Sau khi bị rớt, Tống Văn Bân chưa từ bỏ ý định lại đem ánh mắt chuyển đầu đến một trong ba công ty giải trí hàng đầu khác là truyền thông Hải Lan. Bởi vì không có chuyện gì đen tối, nên rất thuận lợi trúng tuyển vào vị trí trợ lý chủ tịch. Cho nên mới nói mấy chuyện đen tối là ghét nhất mà.

Bất tri bất giác bạn học Tống Văn Bân lúc này mới kịp phản ứng, Cố đại thiếu gia đang châm chọc mình bát quái.

Bạn học Tống Văn Bân cũng mặc kệ “Còn nói đến tôi, tôi cũng chỉ là lòng hiếu kỳ hơn người một chút thôi. Không giống cái dáng vẻ của anh, vậy mà cũng bắt đầu bao dưỡng tiểu minh tinh.” biểu tình kia, đối với sự sa đọa của Cố đại thiếu gia tỏ vẻ khinh bỉ thật sâu.

“Hơn nữa, người ta hình như rất không tình nguyện. Cưỡng ép người khác, này…không giống phong cách của anh.” Nghĩ tới Cố Viêm lên giường với nhiều người như vậy, cho tới nay đều là anh tình tôi nguyện. Lần đầu tiên nhìn thấy Cố Viêm chú ý một người như vậy, mà người nọ còn không muốn dính đến Cố Viêm. Thế cho nên Tống Văn Bân đối với cái tiểu minh tinh tên Lâm Trạch Xuyên cảm thấy cực kì hứng thú.

“Ngược lại cậu quan tâm thật nhiều.” Cố Viêm thản nhiên nói.

“Nhưng cũng phải nói lại, ánh mắt của anh không tồi.” Tống Văn Bân nhớ tới Lâm Trạch Xuyên, cảm khái, “Người như vậy mà lại không danh tiếng, có chút kỳ quái.” Trên người Lâm Trạch Xuyên có một loại mị lực kỳ lạ, có thể không tự giác mà hấp dẫn ánh mắt người khác.

Cố Viêm khẽ cười “Tôi cũng rất ngạc nhiên.” Vì sao người này trước và sau lại kém nhau nhiều như vậy.

***

Lúc này bạn học Lâm Trạch Xuyên bị thảo luận đang ngồi trên xe Giang Ấn Thiên.

“Chủ tịch Thịnh Thiên vì sao lại yêu cầu muốn gặp cậu?” Giang Ấn Thiên lái xe hỏi.

Bởi vì y muốn bao dưỡng tôi. Lâm Trạch Xuyên đau khổ nghĩ. Nhưng cũng chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, miệng lại nói “Là vì chuyện album của Tần Thiên Hậu.”

“Phải không?” Giang Ấn Thiên không tin tưởng. Nếu vì nguyên nhân này thì… mỗi lần Tần Thiên Hậu ra một album mới, chủ tịch Thịnh Thiên đều sẽ phải gặp nam nhân vật chính trong MV nói chuyện, vậy vị chủ tịch thần bí này đã sớm bị đưa ra ánh sáng rồi. Huống hồ Tần Thiên Hậu mặc dù một siêu sao, nhưng giải trí Thịnh Thiên là lão Đại của giới giải trí, siêu sao thuộc hàng thiên vương không ít. Việc nhỏ như thế sao lại làm kinh động đến chủ tịch?

“Đó là bởi vì…” biểu tình Lâm Trạch Xuyên có chút do dự nhìn thoáng qua Giang Ấn Thiên, rất buồn rầu.

Giang Ấn Thiên nhìn biểu tình của Lâm Trạch Xuyên, đại ý biết được Lâm Trạch Xuyên đang do dự có nên nói cho mình hay không. Hơn nữa tin tức chắc rất lớn.

“Cậu nói đi. Tôi sẽ không nói ra ngoài.” Giang Ấn Thiên cố gắng để Lâm Trạch Xuyên thả lỏng tâm tình.

Lâm Trạch Xuyên hít một hơi mật sâu, tựa hồ hạ quyết tâm “Chủ tịch Thịnh Thiên gặp mặt là để… Cảnh cáo tôi.”

Giang Ấn Thiên có chút kinh ngạc “Cảnh cáo cậu?” Có chuyện gì mà cần phải chủ tịch của Thịnh Thiên tự mình chạy tới cảnh cáo một tiểu minh tinh? Nghĩ đến đây, Giang Ấn Thiên có chút lo lắng. Không biết Lâm Trạch Xuyên không cẩn thận đắc tội với chủ tịch Thịnh Thiên ở đâu.

“Chủ tịch Thịnh Thiên…” Lâm Trạch Xuyên khụ một tiếng, “Cùng Tần Thiên Hậu, bí mật kết giao… Tần Thiên Hậu không biết vì sao lại muốn tôi làm nam chính trong MV. Cho nên…” Lâm Trạch Xuyên không nói tiếp. Dù sao Cố Viêm không ở đây, Giang Ấn Thiên lại không nói ra ngoài, cho nên Lâm Trạch Xuyên yên tâm lớn mật không kiêng nể bố trí scandal cho Cố Viêm.

Giang Ấn Thiên cảm thấy mình đã biết được nguyên nhân. Có lẽ chủ tịch Thịnh Thiên ăn dấm, cho nên tới cảnh cáo Lâm Trạch Xuyên không nên có những ý tưởng không đứng đắn. Anh nhìn thoáng Lâm Trạch Xuyên.

Lâm Trạch Xuyên vội hỏi “Tôi và Tần Thiên Hậu thật sự không có một chút quan hệ nào, tôi cũng không biết vì sao Tần Thiên Hậu lại chọn tôi.”

Giang Ấn Thiên gật đầu “Tôi biết, mấy ngày nay cậu đều ở trường quay.” Hơn nữa Lâm Trạch Xuyên yêu Tiếu Hàm Giang đến chết đi sống lại, bị Tiếu Hàm Giang vứt bỏ, trong khoảng thời gian này còn đang thương tâm, làm sao có thể có quan hệ với Tần Thiên Hậu? Cho dù có tâm muốn cùng Thiên Hậu, cũng sẽ không có bất kì cơ hội nào. Thiên Hậu không dễ dàng tiếp cận như vậy.

Nghĩ nghĩ, Giang Ấn Thiên dặn dò “Sau này cùng Tần Thiên Hậu quay MV nhớ chú ý đến lời nói và hành động, đừng khiến phóng viên bắt được gì để phát triển lung tung.” Tư duy đồng chí Giang Ấn Thiên đã bị Lâm Trạch Xuyên dẫn tới chân tướng hoàn toàn sai lệch. Cũng trên con đường này bắt đầu chạy như điên không quay đầu lại, ngay cả sau này các hạng mục công việc cần chú ý cũng bắt đầu dặn dò Lâm Trạch Xuyên.

Lâm Trạch Xuyên rất nghe lời gật đầu. Nội tâm thở dài một hơi, lừa dối thành công.

Giang Ấn Thiên đưa Lâm Trạch Xuyên đưa đến cửa, thì rời đi. Lâm Trạch Xuyên về tới nhà trọ, có chút buồn bực nằm nghiêng trên ghế salông. Anh vẫn rất khó có thể tiêu hóa sự thực mình bị ép bức bao dưỡng. Đây tuyệt đối là chuyện trong hai mươi năm cuộc đời anh ngoại trừ chuyện trọng sinh khiến anh không thể nào tiếp thu được. Anh thật sâu cảm nhận cuộc đời mình như cái tách trên bàn trà… Bi kịch.

Ngay khi anh đang suy nghĩ hỗn loạn, di động vang lên. Lâm Trạch Xuyên nhìn thoáng màn hình, là Cố Viêm. Anh không tình nguyện nhận điện thoại “Alo, chuyện gì?”

“Mấy ngày nữa dọn lại đây.” Cố Viêm nói.

“Có thể từ chối không?” Lâm Trạch Xuyên không ôm hy vọng đấu tranh.

Quả nhiên không ngoài dự liệu bị cự tuyệt “Không thể.”

“Anh đã đáp ứng không công bố quan hệ của chúng ta ra ngoài.”

“Yên tâm, sẽ không bị đưa tin.” Cố Viêm nói. Lâm Trạch Xuyên đương nhiên biết Cố Viêm có năng lực thế nào.

“Được rồi…” Lâm Trạch Xuyên không tình nguyện đáp ứng. Anh còn phải tìm cớ gạt Giang Ấn Thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK