• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit & Beta: Hoa Cúc

Lâm Trạch Xuyên lắc đầu, đầu ngón tay nhẹ nhàng đè lên huyệt thái dương, quyết định không nên nghĩ nhiều. Anh đã chết qua một lần, còn gì phải sợ nữa? Phục vụ đưa tới một phần bánh mì Donuts, sau đó anh rời khỏi nhà hàng.

“À, Thanks.” Lâm Trạch Xuyên đưa bánh mì được bọc trong túi giấy cho Elliot, Elliot cảm ơn. Sau đó cô nàng tóc vàng đang mát xa cho anh ta nhận túi bánh, cầm bánh mì vòng đút cho Elliot ăn.

Lâm Trạch Xuyên nhìn một màn này, nhẹ nhàng nở nụ cười một chút, rồi đi.

Tiến độ quay quảng cáo khá nhanh, nhờ sự phát huy của Lâm Trạch Xuyên mà càng thuận buồm xuôi gió. Nhưng có một chút chuyện khiến anh tương đối buồn bực ——

Vì sao ư? Khi Elliot yêu cầu anh đứng trước ống kính, cúc áo mở ra càng ngày càng thấp? Lúc mới bắt đầu, còn trong phạm vi chịu đựng của Lâm Trạch Xuyên, nhưng mà càng về sau một lần lại một lần khiêu chiến điểm mấu chốt của anh, Lâm Trạch Xuyên cuối cùng bạo phát ——

“Elliot, anh đang quay quảng cáo trang phục hay là quay nghệ thuật nhân thể vậy?”

Lâm Trạch Xuyên không thể nhịn được nữa đơn phương bãi công. Khiến người ta kỳ quái hơn chính là người luôn rất nghiêm khắc, có yêu cầu cực cao đối với nghệ nhân khi công tác Elliot cũng không nổi giận, ngược lại thái độ của anh ta lại khiến mọi người ta đầu óc lơ mơ.

Thái độ như vậy khiến Giang Ấn Thiên và Trần Hi Hàm cũng không thể hiểu được.

“Muốn biết vì sao?” Lâm Trạch Xuyên nằm trên ghế, lấy một quả nho ném vào trong miệng, sắc mặt vẫn còn chút giận dỗi.

Trần Hi Hàm gật đầu, “Elliot luôn rất nghiêm khắc, thời điểm quay quảng cáo luôn bày ra cái bản mặt thối với các nghệ nhân. Ngay cả quảng cáo trước kia của D&M do Tần Thiên Hậu và Chu Thiên Vương đóng, cũng chưa từng cho bọn họ sắc mặt hòa nhã.”

“Cho nên hai người mới không hiểu vì sao anh ta có thể chịu được một nghệ nhân nhỏ như tôi lại bãi công, một hành vi nghiêm trọng và trái với với hợp đồng, đúng không?” Lâm Trạch Xuyên đem lời trong lòng Trần Hi Hàm nói ra. Khiến Trần Hi Hàm có chút ngượng ngùng, “Tôi không phải muốn so sánh cậu với Tần Thiên Hậu hay Chu Thiên Vương…”

Lâm Trạch Xuyên khoát tay, “Không cần giải thích vội, tự tôi cũng có thể hiểu được địa vị của mình.”

“Thật ra nguyên nhân rất đơn giản.” Lâm Trạch Xuyên chậm rãi nói.

Trần Hi Hàm dựng lên lỗ tai ——

“Bởi vì anh ta lấy việc công làm việc tư.” Lâm Trạch Xuyên khẽ hừ một tiếng.

“Cái gì?” Trần Hi Hàm không hiểu được.

“Những phân cảnh quay quảng cáo hôm nay đã kết thúc. Vừa rồi anh ta không phải quay quảng cáo, mà anh ta quay cho riêng mình. Hiểu không?”

“Không phải đâu ——” Trần Hi Hàm nháy mắt không thể tin, “Elliot là đạo diễn nổi danh rất chuyên nghiệp mà.”

“Ai nói anh ta không chuyên nghiệp? Anh ta không phải đã rất chuyên nghiệp hoàn thành tất cả các cảnh quay quảng cáo hôm nay rồi sao.” Giọng Lâm Trạch Xuyên mang theo chút giễu cợt, “Chuyện chuyên nghiệp và chuyện lấy việc công làm việc tư không mâu thuẫn với nhau.”

——Elliot là một tên cực kì yêu thích quay phim về nghệ thuật thân thể, gần như đến trình độ si mê.

“Đúng rồi, Giang ca.” Lâm Trạch Xuyên xoa xoa tâm mi, “Nói với Elliot, hoặc đem ảnh chụp và phim ngắn trả lại cho tôi, hoặc là anh ta phải trả tiền bản quyền.”

Giang Ấn Thiên “…”

Trần Hi Hàm “…”

“Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi.” Lâm Trạch Xuyên nhún vai, “Tôi nói sai sao?”

Sau khi Giang Ấn Thiên và Trần Hi Hàm trở về, Lâm Trạch Xuyên bỗng nhiên nghĩ tới một sự kiện rất nghiêm trọng—— Cố Viêm sắp đến đây, vậy quan hệ của anh và Cố Viêm phải giữ bí mật như thế nào? Nhiều người quen như vậy, hình như không thể giấu giếm được…

Đầu Lâm Trạch Xuyên lại bắt đầu đau. Cố Minh ngược lại có nói một câu rất đúng —— Cố Viêm là tên hỗn đản!

Không bao lâu sau, chuyện Lâm Trạch Xuyên đau đầu biến thành sự thật.

—— Cố Viêm tới đảo Tahiti.

Khi Lâm Trạch Xuyên kết thúc công việc trở về phòng, vừa đóng cửa, đã bị người nào đó ôm lấy thắt lưng. Lâm Trạch Xuyên phản xạ muốn đánh về phía sau một khuỷutay, lại bị người đó chặt chẽ nắm chắc.

“Cố Viêm, thả tôi ra.” Lâm Trạch Xuyên cắn răng nói.

Cố Viêm vậy mà thật sự buông anh ra, xoay thân thể Lâm Trạch Xuyên về phía mình, “Nhớ tôi không?”

Lâm Trạch Xuyên cười nhạo một tiếng “Cố Viêm, từ khi nào thì anh lại ngây thơ như vậy? Còn có cái dạng này.”

Cố Viêm nâng cằm Lâm Trạch Xuyên, khiến mặt anh lên cao, mỉm cười nhẹ cắn trên mặt Lâm Trạch Xuyên một hơi “Ý của em là —— muốn tôi trực tiếp làm em?”

“Vô sỉ, đầu óc anh ngoại trừ chuyện này thì không nghĩ được chuyện gì khác nữa hả?” Lâm Trạch Xuyên khinh bỉ nói.

Cố Viêm duỗi tay từ cổ áo Lâm Trạch Xuyên đi xuống, “Đây cũng không phải vấn đề của tôi, là do của cúc áo của em quá thấp…” thời điểm nói chuyện, tay Cố Viêm cũng không dừng lại, nhẹ nhàng bóp điểm nhỏ trước ngực Lâm Trạch Xuyên.

Lâm Trạch Xuyên nhẹ nhàng thở dốc một tiếng, vươn tay đẩy Cố Viêm ra. Trong lòng lại nhớ thương Elliot thêm mấy chục lần, khiến anh cởi thêm mấy cúc áo, kết quả khiến anh tức quá quên mất phải đóng cúc lại.

Lâm Trạch Xuyên cũng không hỏi Cố Viêm làm sao biết phòng của mình, không cần nghĩ cũng biết tên sao chổi Cố Minh nói.

“Anh ở phòng nào vậy?” Lâm Trạch Xuyên hỏi.

“Tôi ở cách vách.”

“Cách vách không phải có người ở rồi sao?” Lâm Trạch Xuyên ngắm Cố Viêm một chút, không phải người này cùng người bên kia đổi phòng chứ…

Nhìn thấu ý tưởng của Lâm Trạch Xuyên, Cố Viêm khẽ cười “Đúng như em nghĩ đấy.”

“Muốn thể hiện là nhà giàu mới nổi.”

Cố Viêm nhéo nhéo mũi anh “Còn không phải vì em.”

Lâm Trạch Xuyên né tránh về phía sau “Tôi đây thật ra rất cảm động.”

“Thật là một chút thành ý cũng không có.” Cố Viêm cười khẽ.

“Tôi…” Lâm Trạch Xuyên còn muốn nói gì nữa, lại bị Cố Viêm chặn ngang.

“Tôi nhớ em.” Cố Viêm khẽ chạm vào trán anh, nhẹ giọng nói.

Âm thanh Cố Viêm rất nhẹ, nhưng khi truyền vào lỗ tai Lâm Trạch Xuyên, lại khiến cả người anh chấn động.

“Anh nói gì?”

Cố Viêm mỉm cười “Tôi nói, tôi nhớ em.”

Bàn tay Lâm Trạch Xuyên nhéo nhéo mặt Cố Viêm, “Anh đúng là Cố Viêm hả? Cái mặt này là thật sao.”

Cố Viêm tùy ý Lâm Trạch Xuyên niết mặt mình, “Không tin?”

Lâm Trạch Xuyên thành thật gật đầu “Anh uống lộn thuốc phải không.”

Cố Viêm nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ánh mắt phức tạp “Có đôi khi tôi cảm thấy em rất thông minh, nhưng có lúc lại cảm thấy em rất trì độn.”

“Có ý gì?” Lâm Trạch Xuyên nhíu mày.

Cố Viêm cười khẽ một tiếng, ánh mắt thâm thúy, giống như câu nói vừa rồi chưa bao giờ nói qua “Không có gì.”

Suy nghĩ vừa mới bị Cố Viêm quấy rầy, bây giờ Lâm Trạch Xuyên mới nghĩ tới vấn đề mấu chốt “Cố Viêm, khi ở trên đảo chúng ta vẫn nên duy trì khoảng cách một chút.” Dù sao nơi này người quen của họ rất nhiều, bí mật sẽ khó giữ nếu nhiều người biết.

Cố Viêm nở nụ cười, “Sẽ không truyền ra đâu.”

“Nhưng mà ——” Lâm Trạch Xuyên cũng không nói cho hết lời. Anh biết Cố Viêm lý giải ý nghĩ của mình. Anh không muốn để người khác biết.

Cố Viêm nắm cằm anh, thản nhiên cười, nhưng bàn tay dần dần dùng sức, cằm Lâm Trạch Xuyên bị bóp để lại một ấn ký màu hồng, dịu dàng nói “Em xác định không muốn cho người khác biết?” giọng nói lại mang theo sự lạnh lẽo không thể giải thích.

Lâm Trạch Xuyên khóe miệng nhẹ câu, con ngươi xinh đẹp mang theo sự mỉa mai “Chính xác. Chẳng lẽ anh cho rằng loại quan hệ này rất quang vinh?” Lâm Trạch Xuyên dừng một chút, “Cũng đúng. Cho dù bị người khác biết, người ta cũng sẽ ca ngợi Cố thiếu thật là phong lưu tiêu sái.”

Lâm Trạch Xuyên cho rằng Cố Viêm sẽ càng tức giận, lại không nghĩ tới Cố Viêm bỗng nhiên nở một nụ cười, ngón tay thon dài phất qua khuôn mặt tinh xảo của Lâm Trạch Xuyên “Em rất để ý?”

“Để ý thì thế nào? Cố thiếu chẳng lẽ sẽ buông tha?” Lâm Trạch Xuyên lạnh lùng cười nói.

Cố Viêm mỉm cười “Sẽ không. Còn có nữa đừng gọi Cố thiếu, gọi tên của tôi đi.”

“Cố Viêm.” Lâm Trạch Xuyên nghe lời gọi một tiếng, “Có thể buông tay không.” Ánh mắt phiêu liếc đến tay Cố Viêm đang nắm cằm mình, ý bảo Cố Viêm buông tay.

Tay Cố Viêm buông lỏng, nhưng không rời khỏi cằm Lâm Trạch Xuyên, mà dọc theo thân thể anh, trợt xuống hông. Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, áo sơmi trắng tuyết Lâm Trạch Xuyên mặc dưới ánh mặt trời trở nên trong suốt, phác họa đường cong nơi eo, hấp dẫn mà không tự biết. Cánh tay Cố Viêm căng thẳng, ôm thắt lưng anh. Lâm Trạch Xuyên bị lực của Cố Viêm kéo xuống dưới, một lát sau ngã vào trong lòng y.

Lâm Trạch Xuyên có chút chật vật nghĩ, lại bị Cố Viêm chặt chẽ giam trong lòng.

“Cố Viêm, anh lại phát tình cái gì vậy?” Dù sao cũng đã nói ra, Lâm Trạch Xuyên không thèm bận tâm nữa.

“Không giả vờ nữa?” Cố Viêm thấp giọng cười.

“Giả vờ cái gì?” Lâm Trạch Xuyên hỏi.

“Giả vờ nhu nhược.” Cố Viêm nhìn Lâm Trạch Xuyên, rõ ràng mang theo móng vuốt sắc bén của một con báo nhỏ, lại cố tình giả dạng làm một chú thỏ con vô hại.

Lâm Trạch Xuyên khóe miệng co rút một cái, trả lời một cách mỉa mai “Anh mới nhu nhược!” Vậy mà giám dùng từ nhu nhược để hình dung anh.

Cố Viêm thản nhiên nở nụ cười, ngón tay của y vuốt ve động mạch cổ của Lâm Trạch Xuyên.

“Buông ra.” Lâm Trạch Xuyên giẫy dụa một cái, phát hiện Cố Viêm không tính buông tay.

Cố Viêm cúi đầu xuống nhẹ nhàng ấn lên môi Lâm Trạch Xuyên, “Chúng ta kết giao đi.” Giọng nói mềm nhẹ, nhưng trong đó lại mang theo sự cường ngạnh không thể thương lượng.

Khi Lâm Trạch Xuyên nghe thấy những lời này, cả người cứng đờ một chút, không thể tin hỏi “Cố Viêm, hôm nay anh không phải gặp kích thích gì đấy chứ?”

“Không có.” Hai chữ, ngắn gọn sáng tỏ, Cố Viêm lại mỉm cười, “Cho em hai lựa chọn.”

Lâm Trạch Xuyên nhìn Cố Viêm “Anh nói xem.”

“Một là cùng tôi kết giao.” âm thanh Cố Viêm trầm trầm mà đầy từ tính.

“Vậy một cái khác là để tôi rời đi phải không?” Lâm Trạch Xuyên nói, “Nếu như vậy, tôi chọn cái thứ hai.”

Ngón tay Cố Viêm thon dài trắng nõn nhẹ nhàng đè lên môi Lâm Trạch Xuyên, khẽ cười “Cái này thì em đừng nghĩ. Một lựa chọn khác chính là tiếp tục bị tôi bao dưỡng.”

Lâm Trạch Xuyên “…” Đây mà là lựa chọn sao?

Cố Viêm mỉm cười nói “Nghĩ kỹ xem nên chọn cái nào chưa?”

“Có thể không chọn cái nào không?” Lâm Trạch Xuyên giãy dụa, chỉ tiếc không hề có sức.

“Không thể.” Cố Viêm mỉm cười.

“Anh đây là ép mua ép bán.” Lâm Trạch Xuyên không cam lòng nói.

Cố Viêm hơi cúi đầu, vuốt cổ Lâm Trạch Xuyên, khẽ cười “Quy tắc là do tôi định, phải làm thế nào tự nhiên sẽ do tôi quyết. Chỉ có thể chọn một trong hai, không dư thừa sự lựa chọn nào nữa đâu.”

Cố Viêm nói không sai, quy tắc trò chơi là Cố Viêm quy định, anh còn lựa chọn nào khác. Anh nhìn thoáng Cố Viêm, y tạo ra quy tắc của trò chơi, y cũng khống chế những quy tắc đó, dường như vĩnh viễn đứng ở nơi bất bại.

“Được rồi, tôi chọn cái thứ nhất.” Lâm Trạch Xuyên thỏa hiệp.

Cố Viêm nở nụ cười, cũng chẳng suy nghĩ gì với câu trả lời của Lâm Trạch Xuyên. Sau đó lấy ra một chiếc nhẫn bạch kim đeo lên ngón giữa tay trái Lâm Trạch Xuyên.

Lâm Trạch Xuyên lấy chiếc nhẫn xuống nhìn một chút, kiểu dáng rất đơn giản, bên trong có khắc một chữ “C”, nếu không nhìn kỹ, căn bản không phát hiện.

Cố Viêm đồng thời đeo lại chiếc nhẫn lên tay anh nói “Không được lấy xuống.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK