• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit & Beta: Hoa Cúc

Màn ảnh được chuyển quay toàn cảnh yến hội, sau đó màn ảnh lại kéo về trên người Lâm Trạch Xuyên.

Killer.J cũng không vội vã tới gần Phương Trung Tiến, mà cùng một phu nhân chủ động đến gần nói chuyện phiếm. Anh khẽ nghiêng đầu trên mặt mang theo nụ cười nhợt nhạt, tựa như đang rất nghiêm túc lắng nghe lời nói của đối phương. Hai người dường như trò chuyện rất hợp ý.

Lục Trảm Phong và Dr.C vẫn đang âm thầm chú ý động tác của Killer.J, chỉ sợ sơ sẩy một cái sẽ để Killer.J đắc thủ sau đó Killer.J lập tức rời đi, bọn họ sẽ không còn cách nào giữ lại vị vua sát thủ này.

Màn ảnh đã chuyển đổi từ góc nhìn của Lục Trảm Phong đi theo Killer.J. Đúng lúc đó,Killer.J hướng về phía màn ảnh khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, lãnh ngạo khiêu khích vị đặc công tuổi trẻ. Tiếp đó anh nói gì với vị phu nhân kia, vị phu nhân kia gật đầu. Sau đó Killer.J lại đi về một phương hướng khác. Nhưng hướng này không phải là hướng của Phương Trung Tiến.

“Cuối cũng thì hắn muốn làm gì?” Lục Trảm Phong nói với Dr.C.

Ánh mắt Dr.C mị lên một chút, kính mắt đặt trên sống mũi qua phản xạ thấu kính lóe lên ánh sáng lạnh “Không biết. Nhưng cho tới bây giờ Killer.J đều không ra tay theo lẽ thường, hắn làm như vậy tuyệt đối có mục đích. Nghĩ cách tới gần hắn ta.”

Ánh mắt Lục Trảm Phong lãnh đạm, ngón tay cầm ly rượu thon dài hơi dùng sức, sau đó nhẹ gật đầu.

Vị trí nơi Killer.J dựa vào là một cửa sổ. Tới ghế salong phía trước cửa sổ ngồi xuống, chậm rãi uống một ngụm Champagne. Anh nhìn thấy Lục Trảm Phong đang đi về phía mình, nhưng vẫn như trước bảo trì động tác vốn có, thân thể không hề động. Vị trí này tuy gần cửa sổ, nhưng ngọn đèn chiếu không tới, ánh sáng hơi tối, hầu như không có người nào chú ý tới nơi này.

Mãi đến lúc Lục Trảm Phong sắp tới gần anh, Killer.J lấy ra một khẩu súng có ống giảm thanh tại đầu ngón tay chuyển một chút, cùng lúc đó anh bắn ra hai phát, một là bắn về phía Phương Trung Tiến, một phát khác bắn về phía vị phu nhân nói chuyện phiếm cùng anh. Hai người đương nhiên mất mạng. Tiếp đó anh liên tục bắn về nhiều phương hướng, một phát súng bắn ra nhưng người ngã xuống không chỉ một người. Việc chuyển phương hướng này khiến đám người khủng hoảng.

Tiếng súng đột nhiên xuất hiện khiến cho toàn bộ phòng tiệc hỗn loạn, mọi người sợ hãi chạy trốn kêu la, bảo tiêu đẩy cánh cửa vào, phòng tiệc càng thêm hỗn loạn. Mọi người chạy về hướng an toàn. Điều này làm cho Lục Trảm Phong vốn rất nhanh có thể tới gần Killer.J lại bị đoàn người làm loạn hướng.

Killer.J tựa trên ghế salong nhảy tới cửa sổ, sau khi chạm đất quay đầu về phía Lục Trảm Phong mỉm cười một cái, ngoài cửa sổ khung cảnh được phác họa lạnh lùng.

“CUT!” Vu Nhạc Dương nói, “Rất tốt. Mọi người nghỉ ngơi một lát trước đi.”

Ninh Xung và Vu Nhạc Dương thảo luận nội dung kịch bản.

“Tiểu Lâm, quay rất tốt.” Lương Bình Yên nói với Lâm Trạch Xuyên.

Lâm Trạch Xuyên cười rất khiêm tốn “Đâu có, tôi còn kém xa lắm.”

“Tư thế bắn súng của cậu rất quen thuộc, trước kia có luyện qua? Thật là nhìn mà đoán không ra nhé.” Lương Bình Yên nói.

“Chỉ là tương đối có hứng thú với việc bắn súng, nên trước đó đã luyện qua. Không được cầm súng thật, bây giờ nhớ tới vẫn có cảm thấy tiếc nuối.” Lâm Trạch Xuyên tiếc nuối hít một hơi. Trình Hướng Nam được huấn luyện súng trong quân đội, lắp ráp tháo dỡ súng ống đều cực kỳ thuần thục.

Nhân viên công tác cẩn thận kiểm tra an toàn đạo cụ, bởi vì cảnh tiếp theo sẽ có một số động tác nguy hiểm, cho nên phải cực kì cẩn thận. Nhân viên công tác kiểm tra nhiều lần, mãi đến khi xác định tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng, không có một chút vấn đề.

Toàn bộ nhân viên đoàn phim sau khi nghỉ ngơi nửa giờ, thì tiếp tục quay.

Tất cả diễn viên đều vào vị trí của mình. Trong đại sảnh diễn viên quần chúng được mời đến mặc quần áo gọn gàng đẹp đẽ bắt đầu cảnh chạy trối chết. Lâm Trạch Xuyên ngay từ đầu đứng trên bệ cửa sổ. Cánh tay và lưng của anh đều có dây bảo hộ, bởi vì kế tiếp anh diễn cảnh nhảy lầu. Nơi này là lầu ba, anh phải từ lầu ba trực tiếp nhảy xuống, hơn nữa tư thế còn phải thật đẹp.

Thật ra cảnh nhảy lầu này vốn muốn dùng người thế thân. Dù sao Lâm Trạch Xuyên cũng là một người mới chưa từng có kinh nghiệm thực hiện bất kỳ động tác nguy hiểm nào, cho nên cảnh nhảy từ lầu ba xuống, chẳng những phải vượt qua chướng ngại tâm lý khó khăn, mà hơn nữa nếu trong lúc quay phim bởi vì sự bối rối mà dẫn đến NG, thì xử lý cũng sẽ không tốt. Dù sao đây cũng không phải cảnh quay bình thường, có thể quay lại nhiều lần. Nhưng lại không thể để một diễn viên lặp đi lặp lại cảnh nhảy lầu.

Nhưng diễn viên đóng thế hôm qua lại tạm thời có việc xin phép, nói là trong nhà ra có chút chuyện, không thể không trở về.

Ý của Vu Nhạc Dương là trước nên để Lâm Trạch Xuyên thử một lần, nếu không được thì cho qua sau đó để máy tính xừ lý hiệu ứng. Dù sao làm hiệu ứng và động tác trong hiện thực vẫn không giống nhau. Quay phim của Vu Nhạc Dương các động tác sở dĩ đặc sắc là do chúng chân thực.

“Đừng căng thẳng. Các biện pháp an toàn chúng tôi đã kiểm tra hết rồi.” trước khi quay phim Vu Nhạc Dương nhiều lần nói với anh như vậy.

Lâm Trạch Xuyên cười “Tôi sẽ điều chỉnh tâm lý tốt. Anh càng nói tôi lại càng căng thẳng.” Dù sao đã từng huấn luyện trong quân đội, cho nên anh cũng không quá căng thẳng. Nhưng làm một người mới của giới giải trí, anh vẫn phải thể hiện ra cảm xúc căng thẳng một chút.

Vu Nhạc Dương cười cười “Tôi đây không nói nữa, cố lên.”

“Action!”

Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, tuy rằng toàn bộ đèn đã được bật, nhưng những nơi được chiếu sáng vẫn rất có hạn. Từ lầu ba nhìn xuống, bên dưới tựa như cái miệng khổng lồ đang mở của một con quái thú, chờ đợi cắn nuốt con mồi.

Lâm Trạch Xuyên vốn không chút căng thẳng lúc này trong lòng cũng nảy lên một tia do dự, anh cảm thấy có chút bất an.

Động tác do dự không tự nhiên của Lâm Trạch Xuyên sao có thể gạt được Vu Nhạc Dương.

“Không sao, độ an toàn đạo cụ người trong đoàn đều kiểm tra nhiều lần rồi. Hơn nữa bên dưới cũng phủ đệm. Lớn gan một chút.” Thật ra khi quay phim tính nhẫn nại của Vu Nhạc Dương cũng không tốt lắm. Nếu những diễn viên khác, Vu Nhạc Dương đã sớm mắng một trận. Nhưng Lâm Trạch Xuyên là một người mới, Vu Nhạc Dương đương nhiên có thể lý giải.

Lâm Trạch Xuyên gật đầu.

“Tốt, vậy bắt đầu lại một lần nữa.” Vu Nhạc Dương nói, “Action!”

Trong phòng tiệc lại bắt đầu cảnh tượng hỗn loạn. Lục Trảm Phong đẩy đám người ra chạy về phía Killer.J. Anh ta phải chặn Killer.J không thể để hắn rời đi như vậy. Đây là nhiệm vụ của anh ta.

Ngay khi Lục Trảm Phong tới gần cửa sổ, Killer.J thả người nhảy, từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống.

Đúng lúc đó, dây bảo hộ trên lưng Lâm Trạch Xuyên đột nhiên bị đứt. Cảnh này khiến tất cả mọi người luống cuống. Trước đó rõ ràng kiểm tra nhiều lần rồi, một chút vấn đề cũng không có. Toàn bộ thiết bị vẫn còn mới.

Ban đầu Ninh Xung đứng ngay tại cửa sổ nhanh chóng vươn tay ra, vừa lúc kéo tay Lâm Trạch Xuyên lại. Trong tình huống khẩn cấp này, lại có rất nhiều ánh đèn flash lóe lên.

Trước đó đoàn phim đã đuổi phóng viên đi một lần, còn cẩn thận kiểm tra lại trường quay, xác định không có phóng viên, còn tăng thêm bảo an. Bây giờ phóng viên không biết từ nơi này nhảy ra, dùng phương pháp gì mà lần thứ hai trà trộn vào trường quay. Nhưng trong tình huống này, nhân viên đoàn phim cũng bất chấp phóng viên gì đó.

Hầu như một nửa thân thể Ninh Xung đã nằm ngoài cửa sổ, nhưng cũng chỉ có thể bắt được bốn đầu ngón tay của Lâm Trạch Xuyên. Dây bảo hộ trên cánh tay thắt chặt Lâm Trạch Xuyên cảm thấy cánh tay đau đớn giống như sắp rụng xuống, mà ngón tay căn bản không thừa nhận được toàn bộ trọng lượng cơ thể, anh cảm thấy khoảng cách ở xương ngón tay đang dần dần tăng lên.

Tuy kéo không được Lâm Trạch Xuyên, nhưng một động tác của Ninh Xung vẫn đủ để nhân viên đoàn phim có thời gian giảm xóc an toàn. Dù dưới lầu có một cái đệm, nhưng bởi vì xét đến dây bảo hộ không có vấn đề lớn, hơn nữa cân nhắc đến hiệu quả thị giác, cho nên đệm này cũng không phải quá dày, chỉ có thể đóng vai trò làm giảm độ nguy hiểm. Ninh Xung kéo tay Lâm Trạch Xuyên một thời gian, nhân viên công tác vội vàng lấy thêm lưới an toàn sau đó đem tất cả đệm nghỉ cùng với chăn thậm chí còn có đồ hóa trang tóm lại là mọi đồ vật mềm mại có thể lót ở phía dưới.

“Tốt lắm, buông tay đi.” Có người nói.

Ninh Xung thời gian này cũng không thể chống đỡ nữa, mồ hôi trên thái dương đã bắt đầu chảy dọc theo hình dáng khuôn mặt tới cằm. Nghe được nhân viên phía dưới gọi buông tay, cậu ta gật gật đầu, sau đó buông lỏng tay.

Sau khi Ninh Xung buông tay, Lâm Trạch Xuyên liền rơi xuống. Nháy mắt khi rơi xuống, anh cảm thấy thân thể mình vốn căng thẳng đột nhiên được thả lỏng. Anh nhắm mắt lại, gió đêm sát qua gương mặt anh. Nháy mắt ấy mọi thứ như kéo dài vô hạn, một cái chớp mắt là cả đời.

Sau đó Lâm Trạch Xuyên cảm nhận mình dừng lại trên mạng lưới mềm dẻo, khi lưới bảo hộ trầm xuống, còn có thể cảm giác được tấm đệm phía dưới.

Không chờ anh đứng dậy, tất cả các nhân viên công tác đều vây quanh anh “Không sao chứ.”

Lâm Trạch Xuyên đứng lên, cười khẽ lắc đầu “Không sao. Chỉ là cánh tay đau.”

Cho dù Giang Ấn Thiên xưa nay luôn lãnh tĩnh lúc này cũng sắc mặt trắng bệch, lập tức ôm lấy Lâm Trạch Xuyên “Không sao là tốt rồi.”

Lâm Trạch Xuyên nhẹ nhàng vỗ vai Giang Ấn Thiên an ủi “Tôi thật sự không sao, đừng khẩn trương.”

Lâm Trạch Xuyên được người đưa đến phòng nghỉ nghỉ ngơi, nhân viên y tế kiểm tra thân thể cho anh, ngoại trừ cánh tay bởi vì dây bảo hộ buộc chặt mà máu ứ đọng thì mặt khác cũng không bị thương tổn. Giang Ấn Thiên đưa cho anh một ly nước mật ong nóng an ủi, sau đó đi xử lý sự vụ liên quan.

Lâm Trạch Xuyên cầm ly nước mật ong trên tay. Tay anh bây giờ vẫn còn lạnh lẽo một mảnh.

“Thật sự rất xin lỗi.” trong mắt Vu Nhạc Dương có áy náy, “Công tác an toàn rõ ràng đã kiểm tra rất nhiều lần, tôi cũng tự mình kiểm tra, không có vấn đề gì. Nhưng không nghĩ tới vẫn sảy ra chuyện ngoài ý muốn. Đây là trách nhiệm của đoàn phim, đoàn phim sẽ bồi thường cho cậu. May mắn cậu không sao.”

Lâm Trạch Xuyên uống một ngụm mật ong, vị thấm vào đầu lưỡi khiến thân thể lạnh như băng của anh bắt đầu ấm lên “Không ai hy vọng những chuyện ngoài ý muốn như thế này. Anh đừng tự trách. Về sau cho người tăng cường công tác an toàn là được.”

Vu Nhạc Dương gật gật “Tôi biết.”

Lúc này, cửa lại mở, người vào là Ninh Xung.

Vu Nhạc Dương gật đầu với Ninh Xung, sau đó nói với Lâm Trạch Xuyên “Tôi đi ra ngoài trước xử lý những chuyện phía sau, cậu cố gắng nghỉ ngơi cho tốt.”

Lâm Trạch Xuyên nhẹ nhàng gật đầu “Được.”

Sau khi Vu Nhạc Dương rời khỏi, Lâm Trạch Xuyên quay đầu nhìn về phía Ninh Xung “Lần này thật là cám ơn cậu. Không có cậu tranh thủ thời gian giảm xóc, thì có lẽ tôi không chỉ bị ứ đọng máu thế này.”

Ninh Xung mỉm cười “Việc nên làm. Cậu không sao là tốt rồi.”

Lâm Trạch Xuyên nhẹ nhàng cười nói “Cảm tạ.”

“Tôi không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa.” Ninh Xung nở nụ cười với anh một chút, sau đó xoay người đi.

Trong phòng nghỉ lại chỉ còn lại một mình Lâm Trạch Xuyên. Con ngươi anh trầm trầm, mặt không đổi sắc. Thiết bị an toàn đều là đồ mới, nhân viên công tác và đạo diễn đều kiểm tra rất nhiều lần, thời gian kiểm tra anh cũng xem ở trong mắt, đúng là không có bất cứ vấn đề gì. Như vậy vì sao dây bảo hộ đột nhiên lại bị đứt?

Anh lạnh lùng mà nở nụ cười.

Tin tức《Bí mật sương mù》xảy ra chuyện ngoài ý muốn khi quay phim rất nhanh trở thành đầu đề của các tạp trí lớn. Trong đó còn phụ thêm hình ảnh Ninh Xung kéo tay Lâm Trạch Xuyên, toàn bộ nửa người trên của Ninh Xung đều treo trên bầu trời, có thể thấy được sự nguy hiểm khi đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK