• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit & Beta: Hoa Cúc

Hơn nửa tháng dụng tâm nghiền ngẫm học tập, nền móng diễn xuất của Lâm Trạch Xuyên đã được đề cao không ít. Tuy không thể so với ảnh đế ảnh hậu, nhưng ít nhất sẽ không khiến đoàn phim phải kéo dài tiến độ. Xế chiều hôm nay quay cảnh diễn cuối cùng của Lâm Trạch Xuyên trong bộ phim《 Tiềm hành 》. Coi như cũng là một chút cao trào nho nhỏ của cả bộ phim. Cho nên, dù Lâm Trạch Xuyên tâm tính luôn rất tốt, đối với cảnh quay này cũng tránh không được có chút khẩn trương.

Khi Lâm Trạch Xuyên vẫn còn là Trình Hướng Nam thì có một thói quen, thời điểm khẩn trương sẽ không ngừng uống nước.

Cuối cùng, Giang Ấn Thiên ở một bên nhìn không được, nói “Mới bao lâu, mà cậu uống hết hai bình nước. Cậu không thấy trướng bụng sao? Chờ lát nữa còn phải quay, đừng quay được một nửa lại muốn đi WC.” Nói xong phiêu mắt liếc bụng Lâm Trạch Xuyên một cái.

Lâm Trạch Xuyên đem hai cái chai không ném vào thùng rác “Có chút khẩn trương.”

“Cậu trước kia khi khẩn trương không phải sẽ ăn không vô bất cứ đồ vật nào sao bây giờ lại uống nước?” Giang Ấn Thiên hỏi.

Lâm Trạch Xuyên thân mình cứng đờ một chút, anh làm sao biết trước kia “Lâm Trạch Xuyên” có thói quen hoàn toàn tương phản với mình. Lúc này Giang Ấn Thiên không chủ động não bổ, thế nên Lâm Trạch Xuyên phải tự mình tìm lý do.

Lâm Trạch Xuyên sờ sờ mũi, nói “Từ ngày hôm qua đến bây giờ, bởi vì đau đầu, nên tôi hầu như không uống nước.” Cái lý do này rất đầy đủ, Giang Ấn Thiên cũng không hoài nghi.

Đến khi Lâm Trạch Xuyên hóa trang, Lâm Trạch Xuyên phát hiện giúp anh hóa trang không phải là anh chàng hóa trang ẻo lả như mọi khi, mà là một tiểu mỹ nữ. Tuy rằng Lâm Trạch Xuyên cảm thấy vị hóa trang kia rất phiền rất bát quái, nhưng dù sao cũng nhau một thời gian ngắn, coi như quen biết. Liền hướng tiểu mỹ nữ mặt quả táo hỏi “Cái kia ẻo…” Khi anh mở miệng, anh mới phát hiện anh không biết tên anh chàng hóa trang ẻo lả kia, ho khan một chút dùng để che dấu sự xấu hổ vừa rồi, khẽ cười “Tôi trước kia chưa từng thấy cô.”

Tiểu mỹ nữ mặt quả táo thấy Lâm Trạch Xuyên mắt sáng rực, Lâm Trạch Xuyên diện mạo tinh xảo thanh tú đối với nữ sinh lực sát thương rất lớn, này không phải là khuôn mặt điển hình của các vương tử vườn trường sao.

“Tôi là Lâm San San. La Hàn bởi vì thân thể không khỏe, nên mấy ngày nay tôi sẽ giúp nhóm các cậu hóa trang. Tôi có thể biết tên của cậu không?” Nói xong, ánh mắt sáng lên trong suốt đầy chờ mong nhìn Lâm Trạch Xuyên. Kỳ thật câu nói sau cùng mới là trọng điểm.

Lâm Trạch Xuyên khóe miệng rút một chút. La… Hán()? Cái vị hóa trang ẻo lả kia tướng mạo và cách ăn mặc âm nhu(1) như vậy, mà lại có một cái tên mạnh mẽ đến thế. Lâm Trạch Xuyên cũng chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, rất nhanh lấy lại cảm xúc bình thường. Cho nên Lâm San San cũng nhìn không ra.

(1) Âm nhu: ý nói hướng theo phong cách của phụ nữ, đoạn này mình nghĩ Lâm Trạch Xuyên đọc xuyên tạc tên của anh chàng hóa trang kia

() Từ Hàn và từ Hán đồng âm, bạn Xuyên nghe nhầm tên người hóa trang kia. (cảm ơn gekkabijin)

Lâm Trạch Xuyên nở nụ cười “Thật khéo, tôi cũng họ Lâm. Tôi là Lâm Trạch Xuyên.”

Lâm San San lập tức lấy di động ra, liên tục gật đầu “Đúng vậy đúng vậy, rất có duyên. Có thể cho tôi số điện thoại di động của cậu không?”

Đây mới mục đích chủ yếu của Lâm San San đi… Ngay cả di động cũng lấy ra rồi, anh có thể từ chối sao? Lâm Trạch Xuyên rất bất đắc dĩ khai báo số điện thoại của mình.

Phim trường lần này lấy bối cảnh ở vùng ngoại ô. Bởi vì chưa bấm máy, nên hóa trang đổi quần áo xong Lâm Trạch Xuyên tùy ý đi lòng vòng, để thả lỏng tâm tình. Anh tổng cảm thấy có gì đó không đúng, rồi lại không biết là cái gì. Thẳng đến khi anh bước tới gần bãi đỗ xe, mới biết được nguyên nhân.

Trước kia tới bãi đỗ xe sẽ thấy được chiếc Lincoln xa hoa của Chu Vũ Đồng, mà bây giờ bãi đỗ xe không có xe của Chu Vũ Đồng. Nói cách khác bây giờ Chu Vũ Đồng còn chưa tới.

Chu Vũ Đồng tuy tính kiên nhẫn không tốt lắm, nhưng luôn làm việc rất chuyên nghiệp, sao hôm nay gần đến giờ bấm máy mà còn chưa tới? Lâm Trạch Xuyên dựa vào cột đèn, ánh mắt cố ý dừng ở khoảng đất trống nơi xe của Chu Vũ Đồng thường đỗ.

Thẳng đến kia chiếc Lincoln Lâm Trạch Xuyên cực kì quen thuộc chậm rãi đi vào bãi đỗ. Chu Vũ Đồng được người đại diện đỡ xuống xe. Lâm Trạch Xuyên vốn tưởng rằng Chu Vũ Đồng thể hiện tư chất minh tinh nên mới để người đại diện Phương Ngải Tín dìu, nhưng khi Chu Vũ Đồng ngẩng đầu lên, anh mới phát hiện khí sắc Chu Vũ Đồng rất không tốt. Tuy rằng cậu ta đeo kính râm, che khuất hơn nửa khuôn mặt, nhưng đôi môi lại trắng nhợt.

Chu Vũ Đồng xuống xe, liền đẩy người đại diện ra. Lâm Trạch Xuyên thấy một màn như vậy, cười khẽ. Vẫn thích cậy mạnh như vậy a. Lúc trước Chu Vũ Đồng mỗi lần quá chén được người khác đưa về, khi Trình Hướng Nam đi ra dìu cậu ta, cũng luôn đẩy Trình Hướng Nam ra.

Nhưng rất nhanh, nụ cười trên mặt Lâm Trạch Xuyên tiêu thất, thay thế vào đó chính là một tảng băng hàn dưới đáy mắt. Đã đến giờ này rồi, mà anh còn suy nghĩ cho Chu Vũ Đồng. Lâm Trạch Xuyên cảm thấy chính mình thật đúng là đủ tiện đủ M.

Chu Vũ Đồng tựa hồ nhận thấy được gì đó nhìn tới phương hướng của Lâm Trạch Xuyên, lại phát hiện bên kia cái gì cũng không có. Vậy vì sao trong chớp mắt cậu ta lại cảm thấy Trình Hướng Nam đang nhìn mình? Cậu ta cười khổ một chút, người thì đã chết, cậu ta còn hy vọng xa vời gì nữa? Cảm thấy tâm một trận co rút đau đớn, thống khổ nhíu mi lại.

Phương Ngải Tín nhìn thoáng Chu Vũ Đồng, thở dài “Bảo cậu đừng uống nhiều, nhưng cậu vẫn không nghe.” Sau khi Trình Hướng Nam chết, Chu Vũ Đồng trừ bỏ những công tác xã giao quan trọng, thì hầu như ngày nào cùng uống say đến không còn biết gì. May mắn là anh ta giữ ở nhà uống, nếu không ra bên ngoài mà bị phóng viên chụp được, thì sẽ lên đầu báo và các trang mạng một thời gian rất dài.

“Chuyện riêng của tôi anh cũng muốn quản?” Chu Vũ Đồng hừ lạnh một tiếng.

Nếu như là người bình thường, có lẽ đã sớm vì thái độ không vui của Chu Vũ Đồng mà ngậm miệng, nhưng Phương Ngải Tín là người từng trải được Trình Hướng Nam mời giúp Chu Vũ Đồng. Đã xử lý sự vụ của Chu Vũ Đồng 4 năm.

Khi Chu Vũ Đồng vẫn còn là người mới, Phương Ngải Tín cũng đã là người đại diện vương bài, ngay cả Thiên Hậu Tần Nhã Bồi cũng do anh ta bồi dưỡng rồi xuất đạo. Trình Hướng Nam bỏ không ít tinh lực mới mời được Phương Ngải Tín, để anh ta làm người đại diện cho một Chu Vũ Đồng còn chưa nổi danh.

Phương Ngải Tín không để mắt đến thái độ không vui của Chu Vũ Đồng “Chuyện riêng của cậu tôi mặc kệ, nhưng bây giờ chuyện riêng của cậu đã bắt đầu ảnh hưởng đến công việc, tôi không thể không quản.”

Chu Vũ Đồng há miệng thở dốc, tựa hồ muốn phản bác. Phương Ngải Tín phẩy tay, ngăn cản Chu Vũ Đồng mở miệng, “Đừng phản bác. Lấy hiện tại mà nói, hôm qua cậu say thành như vậy, buổi sáng còn chưa thức dậy. Chỉ mười lăm phút nữa sẽ khởi động máy. Cậu cần phải tới phim trường trước nửa giờ. Nếu không báo giải trí ngày mai sẽ có tựa đề sẽ cậu đi chơi thiếu chút nữa bị trễ giờ quay phim.”

Chu Vũ Đồng cũng không để ý, cười lạnh “Tin tức như thế còn thiếu sao?”

Phương Ngải Tín rất trịnh trọng nhìn Chu Vũ Đồng, chậm rãi nói “Trước kia có lẽ không quan trọng, nhưng hiện tại cậu ở trong tình cảnh thế nào chính cậu rõ ràng nhất. Một khi mắc sai lầm, ai cũng không cứu được cậu. Nếu ngày đó thực sự đến, cậu đừng mong có thể xoay chuyển tình thế.”

Nghe Phương Ngải Tín nói, Chu Vũ Đồng gỡ kính đen trên mặt xuống, híp hai mắt hiện lên hàn quang “Tôi bây giờ phải sợ cái gì.”

Phương Ngải Tín chậm rãi lắc đầu “Chúng ta đấu không lại Tần Minh.”

Chu Vũ Đồng xiết chặt nắm đấm, xương ngón tay trở nên trắng bệch “Tần Minh loại người cặn bã, hắn sẽ phải xuống địa ngục!”

Lâm Trạch Xuyên khi Chu Vũ Đồng quay đầu đã nhanh chóng trốn vào trong rừng cây, bởi vì cách khá xa, nên anh nghe không được Chu Vũ Đồng và Phương Ngải Tín đang nói cái gì. Chỉ thấy Chu Vũ Đồng và Phương Ngải Tín dừng lại mấy phút, sau đó được bảo tiêu hộ tống vào trường quay.

Lâm Trạch Xuyên nhìn thời gian một chút, phát hiện mình đã ra khỏi trường quay mười mấy phút, cũng rời đi. Anh không phải đại minh tinh như Chu Vũ Đồng, nếu khi bấm máy không có mặt, sẽ bị Vương Phi mắng cẩu huyết lâm đầu. Anh thở dài, đây là bi ai của tiểu nhân vật… Coi như anh đã hiểu vì sao Chu Vũ Đồng lại dùng tất cả các thủ đoạn để đi lên.

Bởi vì có hóa trang và tạo hình chuyên nghiệp của riêng mình, nên cho dù chỉ còn mười mấy phút, trang và tạo hình của Chu Vũ Đồng vẫn được hoàn thành.

Cảnh diễn lần này so với lúc trước Lâm Trạch Xuyên mới vừa trọng sinh thì anh cảm thấy nhân sinh và kịch bản đúng là cẩu huyết như nhau —— anh diễn Triệu Lâm giúp Chu Vũ Đồng diễn Lưu Nhạc Lãng đỡ đạn mà chết, sau đó —— không có sau đó, có chăng là phần diễn của Triệu Lâm đến đây hoàn toàn kết thúc. Lâm Trạch Xuyên lúc trước khi đọc kịch bản, anh đã biết Vương Phi định vị nhân vật Triệu Lâm—— hoa lệ làm bình hoa pháo hôi.

Cảnh quay phim diễn ra tại một con đường nhỏ trong hương trấn(2), bên cạnh có một rừng cây nhỏ, một nơi lý tưởng để đấu súng. Cảnh quay này Tôn Chí Duy ra lệnh cho Lưu Nhạc Lãng nhanh chóng thay ông ta đi chỉnh đốn một số phân bộ mới xác nhập trong Liệt Hỏa đường của Hải Long bang. Lưu Nhạc Lãng mang theo Triệu Lâm thành công hoàn thành nhiệm vụ Tôn Chí Duy giao cho, cũng đem tin tình báo về lần sống mái này bí mật giao cho cảnh sát. Sau đó hai người chuẩn bị trở về tập đoàn Hải Long.

(2) Hương (tiếng Hoa giản thể: 乡, tiếng Hoa phồn thể: 郷, bính âm: Xiāng) là một đơn vị hành chính của Trung Quốc. Hương là đơn vị hành chính cấp thấp nhất. Trấn hay thị trấn (tiếng Trung giản thể: 镇/市镇, bính âm: zhèn) là cấp đơn vị hành chính địa phương nhỏ nhất ở Trung Quốc, cùng cấp hương.

Vương Phi thấy các diễn viên đã chuẩn sẵn sàng, thương lượng lại một lần nữa với thư kí trường quay, thì bắt đầu.

“Action!”

Lúc này Lưu Nhạc Lãng và Triệu Lâm đang trên đường về tập đoàn Hải Long. Triệu Lâm lái xe, Lưu Nhạc Lãng ngồi ở vị trí phó lái, hai người đang bàn bạc phải làm thế nào để báo cáo tình hình lại cho Tôn Chí Duy, đồng thời không làm Tôn Chí Duy hoài nghi.

Lúc này, có ba chiếc xe chạy từ một con đường nhỏ khác của hương trấn ra ngoài, một chiếc lao tới chính diện đối đầu với xe của bọn họ, hai xe còn lại từ phía sau áp sát. Đồng thời người trong ba chiếc xe đó cùng nổ súng vào xe của Lưu Nhạc Lãng và Triệu Lâm.

Trước cảnh quay này, Vương Phi từng muốn để diễn viên đóng thế Lâm Trạch Xuyên lái xe. Nhưng Lâm Trạch Xuyên từ chối. Nếu luận về kĩ thuật lái xe, thì năm đó khi Trình Hướng Nam đua xe, không ngờ chơi đùa quá mức với đám cẩu bằng hữu còn bị người ta gọi là “Sát thủ xa lộ”. Thậm chí ở phố xá sầm uất đua xe, may mà không xảy ra chuyện gì. Cho nên Vương Phi sau khi kiểm nghiệm qua kĩ thuật của Lâm Trạch Xuyên, quyết định để anh tự đóng.

Triệu Lâm tuy kĩ thuật lái xe rất tốt, nhưng lại có tới ba chiếc xe cùng tấn công. Cậu ta và Lưu Nhạc Lãng lấy súng ra. Đánh bạo xuống xe bắn vào lốp một chiếc xe trong đó. Khi chiếc xe kia lật vào xe phía sau, hai người rất ăn ý bỏ xe chạy vào rừng cây.

Người trong chiếc xe còn lại cũng nhanh chóng mở cửa xe đuổi theo.

Triệu Lâm và Lưu Nhạc Lãng tránh tạm sau thân cây liếc mắt nhìn nhau, Triệu Lâm nói “Thủ lĩnh bọn người kia là Hồ Nhân Dũng.” Lưu Nhạc Lãng gật đầu. Hồ Nhân Dũng là thân tín của đường chủ Liệt Hỏa đường. Cho nên Triệu Lâm và Lưu Nhạc Lãng xác định đây là do Liệt Hỏa đường trả thù.

Trải qua một phen đấu súng kịch liệt, người trên chiếc xe kia cơ bản đã bị giải quyết. Triệu Lâm và Lưu Nhạc Lãng lúc này mới chậm rãi rời khỏi rừng cây nhỏ.

Bỗng nhiên, Triệu Lâm cảm nhận được tiếng động từ phía sau! Mãnh liệt xoay người xả một phát đạn, nhưng Hồ Nhân Dũng cũng đã bóp cò súng, viên đạn bay vụt ra. Triệu Lâm không do dự, đẩy ngã Lưu Nhạc Lãng.

Lưu Nhạc Lãng vội vàng lao tới, ôm lấy Triệu Lâm, lại phát hiện bàn tay mình chỉ có máu, đỏ mắt nói “Triệu Lâm, cậu bị thương, đừng nhắm mắt. Chịu đựng.”

Triệu Lâm sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt thống khổ nhìn Lưu Nhạc Lãng, tay cậu gắt gao bắt lấy tay Lưu Nhạc Lãng, giống như dùng hết tất cả sức lực của mình. Sau đó cậu chậm rãi lắc lắc đầu “Vô dụng thôi.”

Lưu Nhạc Lãng phát hiện Triệu Lâm trúng đạn ở vị trí trái tim, sắc mặt lập tức trở nên khó nhìn hơn cả Triệu Lâm, anh một lần lại một lần nói “Không sao đâu.”

Bởi vì đau đớn thái dương Triệu Lâm đổ đầy mồ hôi, gắt gao nắm chặt ống tay áo của Lưu Nhạc Lãng, ánh mắt dần nhắm lại, cuối cùng nhẹ giọng nói “Tôi… Không… Hối hận…”

Tâm Chu Vũ Đồng bỗng nhiên cứng lại, rõ ràng đang diễn xuất, vì sao đột nhiên lại thống khổ như vậy. Giống như người trước mắt này thật sự sắp vĩnh viễn rời xa mình. Chu Vũ Đồng gắt gao ôm lấy Lâm Trạch Xuyên, thống khổ khàn giọng hét lên “Không!” Nước mắt chảy xuống chua sót vô cùng. Đây là cảm xúc của Chu Vũ Đồng mà không phải của Lưu Nhạc Lãng. Lại càng khiến người ta rung động.

“CUT! Rất tốt! Rất hoàn mỹ!” Vương Phi liên tục nói. Một cảnh cuối cùng, cảm xúc quá chuẩn! Triệu Lâm đau đớn do vết thương nặng, mồ hôi chảy xuống, trong lòng không hối hận. Lưu Nhạc Lãng nội tâm thống khổ, bùng nổ cảm xúc. Hoàn mỹ, rất hoàn mỹ!

Chu Vũ Đồng buông Lâm Trạch Xuyên xuống, xoay người rời đi, chỉ để lại một bóng dáng lạnh lùng, nhưng nước mắt vẫn không dừng lại được. Mọi người cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ cho rằng Chu Vũ Đồng nhập diễn quá sâu. Chu Vũ Đồng nhận khăn tay Phương Ngải Tín đưa tới, lau khô nước mắt. Chu Vũ Đồng cũng không biết vừa rồi vì sao lại mình lại bùng nổ cảm xúc mãnh liệt như vậy. Hơn nữa còn đối với một tiểu minh tinh hạng ba không quen biết.

Lâm Trạch Xuyên đứng lên, cũng vội vàng dời khỏi trường quay, mồ hôi trên trán cũng không lau đi. Mọi người cũng cho rằng anh nhập diễn quá sâu.

Vậy mục đích của Lâm Trạch Xuyên là gì? Đáp án là WC…

Lúc trước bởi vì khẩn trương, anh uống hai bình nước… Sau đó diễn được một nửa, anh đã muốn đi WC. Cuối cùng, thời điểm anh đọc lời thoại “Tôi không hối hận”, anh gấp đến mức chảy mồ hôi, thế cho nên anh cũng không biết mình diễn như thế nào, cũng chỉ nhớ kỹ lời thoại.

Nghẹn đi tiểu thật sự rất thống khổ!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK