• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit & Beta: Hoa Cúc

“Đã xảy ra chuyện gì?” Giang Ấn Thiên nhíu chặt mi, đem một xấp báo ném tới trước mắt Lâm Trạch Xuyên, “Sao quan hệ của cậu và Cố thiếu cậu chưa từng đề cập với tôi?”

Mọi chuyện phát triển càng ngày càng không thể khống chế, quá khứ trước đây của Lâm Trạch Xuyên đều bị bới móc, đưa lên báo. Kể cả đoạn tình cảm cũ với Tiếu Hàm Giang.

Bởi vì chuyện thử máy 1/2CITY nên Tiếu Hàm Giang dường như bị công ty đóng băng, bây giờ hắn cũng nhân cơ hội này nhảy ra, công bố chuyện riêng trước đây của Lâm Trạch Xuyên và hắn, nói lúc trước là Lâm Trạch Xuyên không biết xấu hổ quấn lấy hắn, đuổi cũng không đuổi được, còn cung cấp rất nhiều ảnh chụp.

Trước cửa công ty mỗi ngày đều có một lượng lớn phóng viên, ngồi chờ Lâm Trạch Xuyên.

Ngay cả người tính tình ôn hòa như Giang Ấn Thiên cũng phát hỏa với Lâm Trạch Xuyên. Anh ta tức giận không phải vì mọi chuyện ầm ĩ hỏng bét, mà vì Lâm Trạch Xuyên và Cố Viêm ở cùng nhau một thời gian dài như vậy, lại không nói với anh ta một câu nào. Khiến cho bây giờ rơi vào thế cục này anh ta không có bất kỳ phương án dự phòng nào, hoàn toàn vây trong trạng thái bị động.

Lâm Trạch Xuyên cầm lấy tờ báo, cả một trang báo lớn như vậy chỉ viết về chuyện của anh. Từ sự kiện đấu súng kéo đến tam giác quan hệ của anh Cố Viêm và Ninh Xung, sau đó đào ra những chuyện về ‘Lâm Trạch Xuyên’. Những chuyện Trình Hướng Nam chưa bao giờ tham gia, báo chí cũng viết vô cùng kỹ càng tỉ mỉ. Những chuyện này có thể ngay cả bản thân ‘Lâm Trạch Xuyên’ cũng không biết.

“Tình cảm là vấn đề riêng của cá nhân tôi. Cho nên tôi không nói.” Lâm Trạch Xuyên buông tờ báo trong tay, thản nhiên nói.

Giang Ấn Thiên vừa bất đắc dĩ vừa buồn bực hít một hơi, “Tình cảm đúng là vấn đề riêng. Nhưng cái này là đối với những người bình thường. Cậu là nghệ sĩ, là nhân vật của công chúng, nhất cử nhất động đều bị người ta nhìn chằm chằm. Một chuyện nhỏ cũng có khả năng bị người ta đưa tin, đặc biệt vấn đề tình cảm. Cho nên yêu cầu cậu phải báo lại cho tôi, khi gặp chuyện không may sẽ có phương án dự bị để ứng phó. Vậy mà ngay cả chuyện quan trọng như vậy cậu cũng không nói để tôi chuẩn bị.”

Mọi chuyện ầm ĩ đến loại tình trạng này, bây giờ Giang Ấn Thiên rất lo lắng công ty không gánh được áp lực, mà đóng băng hoạt mọi động của Lâm Trạch Xuyên. Tuy bây giờ Lâm Trạch Xuyên danh khí không nhỏ, nhưng truyền thông Hải Lan không thiếu những minh tinh giống như Lâm Trạch Xuyên. Hơn nữa Lâm Trạch Xuyên gặp phải loại chuyện này, nhân khí có khả năng xuống dốc không phanh. Có thể áp chế được phong ba lần này hay không, ngay cả chính Giang Ấn Thiên cũng không tin tưởng được.

“Bây giờ cậu định làm thế nào?” Giang Ấn Thiên hỏi. Phong ba lần này lớn đến mức ngay cả bộ phận quan hệ xã hội của truyền thông Hải Lan cũng không chấn áp được. Dư luận mạng thậm chí còn xuất hiện yêu cầu phong sát Lâm Trạch Xuyên.

Trần Hi Hàm lấy một ly cà phê cho Lâm Trạch Xuyên, “Khụ cần an ủi nhỉ.”

“Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi sợ hãi.” Lâm Trạch Xuyên nhận cà phê uống một ngụm, nhíu mi một chút, “Tay nghề của cậu vẫn kém y như trước. Một chút tiến bộ cũng không có.”

“Cậu đừng mạnh miệng. Nếu tôi gặp phải chuyện thế này, có lẽ ngay cả giả vờ trấn định cũng không giả vờ được. Cho nên tôi rất bội phục cậu. Vậy mà còn giả vờ giống như thật, thiếu chút nữa đã lừa gạt được đôi mắt của tôi đấy. Tôi còn tưởng rằng cậu thật sự trấn định nhé.” Trần Hi Hàm dùng ánh mắt ‘Tôi rất hiểu’ nhìn Lâm Trạch Xuyên.

Lâm Trạch Xuyên hít một hơi, đặt cà phê lên bàn, “Được rồi. Tôi cực kỳ căng thẳng, được rồi chứ?”

Giang Ấn Thiên “…”

Trần Hi Hàm “…” Lời này sao lại lạnh như thế?

Lâm Trạch Xuyên nói với Giang Ấn Thiên “Đặt giúp tôi một bó hoa bách hợp.”

Giang Ấn Thiên ngây ra một lúc, “Cậu định đi thăm Ninh Xung?”

Lâm Trạch Xuyên gật đầu.

“Hiện tại tất cả các phóng viên đều nhìn vào cậu, đi thời điểm này, không tốt lắm. Cho dù muốn làm sáng tỏ, cũng đen càng thêm đen.” Giang Ấn Thiên không đồng ý nói.

Lâm Trạch Xuyên mỉm cười “Không, tôi không muốn làm sáng tỏ mọi chuyện, mà muốn biết rõ một chuyện thôi.”

“Chuyện gì?” Giang Ấn Thiên hỏi.

Lâm Trạch Xuyên lắc đầu, “Bây giờ còn chưa xác định, tôi phải hỏi thì mới biết được.”

“Được rồi.” Giang Ấn Thiên không cưỡng cầu Lâm Trạch Xuyên nói. Dù sao bây giờ đã đến tình trạng này, cũng không có cách nào vãn hồi.



Lâm Trạch Xuyên theo còn đường dành cho nhân viên của công ty rời đi, trực tiếp lái xe đến bệnh viện.

Bởi vì trước đó có quan hệ tốt với bệnh viện, nên Lâm Trạch Xuyên trực tiếp đi từ thông đạo bí mật của bệnh viện vào, vượt qua tất cả các phóng viên vây ở cửa lớn

Đã vài ngày sau khi phẫu thuật, Ninh Xung cũng thoát khỏi nguy hiểm, được chuyển vào phòng bệnh cao cấp. Bởi vì người nhà Ninh Xung đều ở nước ngoài, nên sau khi Ninh Xung tỉnh lại, yêu cầu Vu Nhạc Dương không được đem chuyện mình bị thương nói cho người nhà. Cho nên đoàn phim mời một hộ sĩ đến chăm sóc cậu ta.

Lâm Trạch Xuyên đứng ngoài phòng bệnh gõ cửa, hộ sĩ mở cửa. Lâm Trạch Xuyên nở nụ cười với hộ sĩ một chút, “Tôi muốn nói chuyện riêng với cậu ta một lát, được không?”

Lúc này, Ninh Xung nằm trên giường hai mắt hơi đóng nói với hộ sĩ “Để cậu ấy vào, cô tránh đi một chút.” Hộ sĩ gật đầu, rời khỏi phòng bệnh, thuận tiện đóng cửa lại.

Lâm Trạch Xuyên đến gần giường bệnh.

Ninh Xung nằm trên giường bệnh, khuôn mặt vốn tinh xảo vì bị thương mà càng thêm tái nhợt, giống như một viên ngọc đụng vào sẽ vỡ. Cậu ta mở mắt, ánh mắt có chút tan rã, sau đó quay đầu nhìn về phía Lâm Trạch Xuyên bên cạnh giường “Vì sao cậu lại tới đây?”

Lâm Trạch Xuyên nhìn thoáng bó hoa trên tay, sau đó cười một chút “Yên tâm, tôi tới đây không có phóng viên hay ảnh chụp. Không phải đến tẩy sạch cho mình.”

Khóe miệng Ninh Xung cong lên một nụ cười thản nhiên “Cậu sợ cậu có muốn tẩy cũng không sạch được nhỉ.” đã nói đến nước này, thì quan hệ của hai người, dường như cũng coi như đã mở ra rồi. Cả hai không phải đồ ngốc, chuyện song phương vụng trộm làm ra trong lòng đều sáng tỏ.

Lâm Trạch Xuyên đem bó hoa đặt trên đầu giường, sau đó ngồi xuống ghế.

Ngón tay phải nhẹ nhàng sờ chiếc nhẫn ở tay trái. Chiếc nhẫn bạch kim dưới ánh mặt trời tỏa ra vầng sáng nhu hòa. Ninh Xung nhìn thoáng chiếc nhẫn trong tay anh, ánh mắt hiện lên một tia phức tạp.

“Tôi từng nói với Ansel, chúng tôi sẽ đi đặt một đôi nhẫn có một không hai trên thế giới.” Cậu ta khẽ nở nụ cười, “Ansel luôn nói không rảnh.”

“Ansel? Thì ra tên tiếng anh của Cố Viêm là Ansel.” Lâm Trạch Xuyên nói, nhưng biểu tình trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào.

“Cậu vậy mà ngay cả tên tiếng anh của anh ấy cũng không biết?” khóe miệng Ninh Xung tươi cười mang theo sự trào phúng nhè nhẹ.

“Tôi không có hứng thú muốn biết. Dù sao tên tiếng anh tùy tiện sửa như thế nào cũng được, không hài lòng thì đổi cho xong.” Lâm Trạch Xuyên không để bụng nói.

Ninh Xung vì câu này, mà khuôn mặt vốn không có huyết sắc càng tái nhợt.

“Cậu tới đây là muốn cho tôi xem nhẫn hay sao?” Ninh Xung nhẹ nhàng nói.

“Cậu nghĩ sai.” Lâm Trạch Xuyên nhẹ nhàng nở nụ cười một tiếng, “Đối với chuyện cũ lộn xộn của cậu và Cố Viêm tôi không có một chút hứng thú nào. Ngay cả Cố Viêm cũng không để ý, tôi quan tâm cái xx gì.” Anh nói xong câu này, hô hấp của Ninh Xung đột nhiên nặng hơn một chút.

“Vậy cậu tới đây làm gì?” sắc mặt Ninh Xung lạnh xuống, ngụy trang ôn hòa cuối cùng cũng tan mất, “Chắc hẳn bây giờ cuộc sống của cậu cũng không tốt nhỉ. Tôi cũng muốn biết cậu có thể kiên trì được tới khi nào thì—— sụp đổ.”

“À ——” Lâm Trạch Xuyên nghe được lời Ninh Xung nói, khóe miệng hơi cong, giống như nghe được một cái gì đó rất buồn cười, “Nếu chỉ có chuyện này mà muốn tôi sụp đổ, thì tôi đây đã sớm sụp đổ từ lâu rồi.” Nếu anh yếu ớt một chút, thì khi anh sống lại trong thân thể ‘Lâm Trạch Xuyên’, khi đó được thể nghiệm cảm giác từ trên cao ngã xuống bụi bậm một khắc kia anh đã sụp đổ.

Chết cũng không hơn chuyện này, huống hồ bây giờ là dư luận, anh lại chưa bao giờ để ý ánh mắt người khác.

Cái thứ như dư luận, chẳng biết tốt xấu, nội dung giống nhau, cuốn lấy khiến bạn ngã vào vũng bùn, cũng có thể giúp bạn mượn gió mà lên. Nhưng còn phải xem thủ đoạn của bạn như thế nào.

Ninh Xung lạnh lùng mỉm cười “Phải không? Vậy cậu tới đây làm gì, chê cười tôi?”

“Chê cười?” hai chữ này xoay quanh miệng Lâm Trạch Xuyên, mang theo sự nghiền ngẫm. Con ngươi vốn buông xuống bỗng mở ra, dưới hàng mi tiêm dài là đôi con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Thì ra cậu cũng biết.”

Khi Ninh Xung đang nghe đến những lời này, nụ cười trên mặt bỗng nhiên cứng đờ “Cậu nói cái gì?”

“Người sau lưng cậu là ai?” Lâm Trạch Xuyên lạnh lùng phun ra một câu. Nghe vậy, nụ cười vốn đã cứng ngắc trên mặt Ninh Xung không thể khống chế mà thảm đạm xuống.

“Không có người nào.” Ninh Xung nhẹ nhàng nói.

“À?” Lâm Trạch Xuyên nở nụ cười “Chẳng lẽ những điều này do cậu làm.”

Ninh Xung nở nụ cười, có lẽ là đụng đến miệng vết thương, cho nên nụ cười dừng một chút. Ánh mắt của cậu ta chuyển hướng nhìn Lâm Trạch Xuyên, lúc này không ngụy trang, trong ánh mắt mang theo sự oán hận “Nếu không phải mày, Ansel sao có thể sẽ từ chối tao.”

“Tôi nói rồi, tôi không hứng thú muốn biết chuyện của cậu và Cố Viêm.” Lâm Trạch Xuyên đứng lên, từ trên cao nhìn Ninh Xung, “Tôi chỉ muốn biết, người đó là ai? Nếu không cậu cho là cậu đáng giá để tôi tới đây?”

“Tao nói rồi, tất cả mọi thứ đều do tao làm.” nụ cười trên mặt Ninh Xung mang theo sự khinh miệt.

“Bút tích thế này, cậu làm không ra được.” Lâm Trạch Xuyên đi đến trước cửa sổ, nhẹ nhàng cười nói, “Cậu chỉ có thể tìm vài phóng viên đến chụp một số tấm ảnh của tôi thôi. Trừ cái đó ra, những cái khác cậu làm không được.”

“Có ý gì?” vẻ mặt bình tĩnh của Ninh Xung chậm rãi bắt đầu rạn nứt.

“Muốn tôi nói rõ ràng sao?” Lâm Trạch Xuyên nhẹ nhàng dựa vào tường, ngược sáng, thấy không rõ vẻ mặt của anh, “Trước tiên nói về chuyện dây bảo hộ bị đứt.”

Nói tới đây, Lâm Trạch Xuyên không khỏi sờ cánh tay một chút, cánh tay anh bây giờ vẫn còn bầm tím.

“Công tác an toàn, nhân viên và đạo diễn đã kiểm tra nhiều lần. Hơn nữa tất cả các thiết bị đều hoàn toàn mới. Trước khi quay cũng đã kiểm tra một lần. Nói cách khác chúng bị thay đổi trước khi được đưa ra không lâu. Lần cuối cùng khi kiểm tra thiết bị, cậu ở trong phòng hóa trang, mãi cho đến khi quay phim cậu mới đi ra. Căn bản cậu không cơ hội đổi. Có thể tiếp xúc với thiết bị, cũng chỉ có nhân viên công tác. Mà cậu vừa về nước, cũng không có thế lực nào trong nước, không có năng lực thay nhân viên công tác bằng người của cậu.” Lâm Trạch Xuyên mỉm cười nói.

“Sau đó thì sao?” lông mi Ninh Xung nhẹ nhàng run lên một cái.

“Sau đó? Nhân viên trường quay rõ ràng đã đuổi phóng viên đi rồi, hơn nữa bảo an còn kiểm tra lại một lần. Cuối cùng khi cậu kéo tôi, sao lại có nhiều phóng viên ẩn núp ở chung quanh như vậy? Cậu có năng lực thế sao?”

“Chỉ bởi vì cái này?”

“Đừng nóng vội, đương nhiên còn nữa.” Lâm Trạch Xuyên nói, “Nếu tôi không đoán sai, cây súng giả Vu đạo đặt căn bản không phải cây súng kia. Điều này tôi cũng mới nghĩ đến. Mô phỏng súng tuy nói là mô phỏng rất chân thật, tuy nhiên không có khả năng làm được cả đường vân nhỏ nhất trên súng như vậy. Nói cách khác cây súng này vốn không phải cây súng mà nhà xưởng kia đưa tới.”

“Phải không?” âm thanh Ninh Xung đã bắt đầu đi xuống thấp.

“Nói như vậy cây súng bị đánh tráo trên đường vận chuyển. Mãi cho đến khi vào trong tay tôi. Nhưng cây súng tôi cầm lần đầu tiên đúng là súng mô phỏng, bởi vì tôi đã kiểm tra.” Lâm Trạch Xuyên nói tới đây thời điểm, con ngươi tối sầm, anh vậy mà ngay cả súng thật súng giả cũng không phân biệt được, hơn nữa lần thứ hai khi cầm cây súng kia lại còn không kiểm tra lại, thật là quá sơ suất!

Sau đó anh tiếp tục nói “Khi tôi đi tạo hình, Vu đạo để nhân viên công tác đưa khẩu súng vào trường quay, nói cách khác vào thời điểm này súng lại bị đổi thành súng thật. Có thể làm được một cây súng mô phỏng và một cây súng thật, hơn nữa cả hai giống nhau như đúc, cậu làm được không? Ở Trung Quốc này, chỉ sợ ngay cả một câu súng thật cậu cũng nhìn không thấy. Huống hồ còn có nhân viên vận chuyển, nhân viên trường quay, để điều động những người này, thủ đoạn bố trí lớn như vậy, cậu có thể làm được?”

Lúc này Ninh Xung không nói gì nữa, cậu ta mím môi thật chặt, ánh mắt dao động.

“Một điểm cuối cùng, cậu cơ bản không có bất kỳ năng lực nào có thể làm được.” Lâm Trạch Xuyên nhẹ nhàng cười nói, “Từ khi bắt đầu tôi đã nói với Cố Viêm, không muốn để công chúng biết quan hệ giữa tôi và anh ta. Cố Viêm đã đồng ý. quan hệ của tôi và Cố Viêm, giới truyền thông vẫn luôn nắm được tin tức trong tay, chỉ là không dám đưa tin mà thôi. Mà lúc này khi tin tức bùng nổ, có thể thấy được người phía sau cậu có năng lực đấu lại với Cố Viêm. Điểm này, cậu hoàn toàn không làm được.”

Lâm Trạch Xuyên thản nhiên nhìn Ninh Xung, “Cậu chẳng qua chỉ là quân cờ trong tay người đó mà thôi, mà cậu lại muốn mượn thế lực của người đó để đối phó với tôi, thật ra đôi bên cùng có lợi. Chỉ sợ chính cậu cũng không nghĩ được, người đó vậy mà lại đổi súng giả thành súng thật. Có lẽ người đó đã nói súng này đặc chế, chỉ tạo cho cậu một chút thương tổn. Thật không may cậu thật sự bị thương nặng.” Cho nên, lúc ấy khi Ninh Xung trúng đạn, trong mắt khiếp sợ đến cực điểm.

“Ha ” Ninh Xung bỗng nhiên nở nụ cười, “Thì ra, mày đúng là đến để chê cười tao.”

“Xem như vậy.” Lâm Trạch Xuyên đi về phía cửa, “Bởi vì cậu muốn chê cười tôi. Xem như có qua có lại, không phải sao? Thuận tiện có thể hỏi được cái gì đó, coi như thu hoạch ngoài ý muốn. Không có cũng không tiếc. Bởi vì, cho dù bây giờ cậu oán hận người đó, chỉ sợ cậu cũng không nói cho tôi biết.”

“Chúc cậu sớm ngày bình phục.” Lâm Trạch Xuyên mở cửa, quay đầu mỉm cười nói với Ninh Xung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK