• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit & Beta: Hoa Cúc

Khi mọi người kịp phản ứng, tất cả các màn ảnh đều hướng về phía Lâm Trạch Xuyên. Sau lưng Lâm Trạch Xuyên cứng vài giây, điều chỉnh trạng thái khóe miệng nhẹ nhàng cong một nụ cười. Chỉ là bàn tay ẩn dưới ghế ngồi đã bắt đầu nắm chặt thành quyền.

Bởi vì trước đó Cố Viêm đã mở miệng, nên không có phóng viên nào dám nghi ngờ hay đặt câu hỏi bén nhọn nữa.

Sau khi buổi họp báo kết thúc, Lâm Trạch Xuyên không lập tức về biệt thự, mà về văn phòng Giang Ấn Thiên trước. Từ sau khi Lâm Trạch Xuyên bước vào phòng, toàn bộ phòng làm việc tràn ngập áp suất thấp. Giang Ấn Thiên ngồi sau bàn công tác xử lý văn kiện, sắp xếp những việc kế tiếp. Mà Trần Hi Hàm đi đường thì rón ra rón rén.

Hiệu quả của buổi họp báo so với dự đoán lúc trước còn oanh động hơn. Dù sao ai cũng không ngờ Cố Viêm sẽ xuất hiện ở buổi họp báo và nói ra những câu nói mang tính nổ mạnh như vậy. Công khai xuất quỹ đã là một đề tài cực nóng rồi, mà đăng ký kết hôn…Vốn Lâm Trạch Xuyên đã là nhân vật đứng đầu bảng phong vân, thì bây giờ nhiệt độ lại bước lên một tầm cao mới.

Bởi vì tính chất của buổi họp báo là làm sáng tỏ tin tức và cố ý dẫn đường dư luận, bây giờ hướng gió của dư luận đã phát triển phương theo hướng tích cực. Đa số mọi người cho rằng công khai xuất quỹ đã rất cần đến dũng khí, mà công khai ý muốn kết hôn, đây tuyệt đối là chân tình.

Lâm Trạch Xuyên về tới biệt thự, Cố Viêm còn chưa về. Mãi đến giờ cơm chiều, Cố Viêm mới về.

Từ sau khi Cố Viêm vào nhà, Lâm Trạch Xuyên không nói với Cố Viêm một chữ.

“Mất hứng?” Cố Viêm nhẹ nhàng cười nói.

Lâm Trạch Xuyên để đũa xuống, sắc mặt xanh mét “Anh không biết xấu hổ còn giám hỏi? Biết rõ rồi còn gì.”

“Tôi không biết là đây một chuyện không thể nói.” Da mặt trải qua muôn ngàn tôi luyện, độ dày có thể so với tường thành, Cố Viêm khẽ cười.

Lâm Trạch Xuyên trắng mắt Cố Viêm liếc một cái “Anh cho là ai cũng giống anh —— không biết xấu hổ hả?”

Cố Viêm chỉ nhìn Lâm Trạch Xuyên, thản nhiên nở nụ cười, “Cái thứ như da mặt, có thể giữ được em sao?”

Lâm Trạch Xuyên “…” Anh vẫn đánh giá quá thấp độ dày da mặt của Cố Viêm.



Dư luận bị đảo lộn mang ý xấu cứ như vậy chuyển hướng, Lâm Trạch Xuyên vốn đang bị vây trong trạng thái bùn lầy nhân khí lại một lần nữa cấp thăng, so trước đây chỉ có hơn chứ không kém.

Tuy rằng mọi chuyện cứ như vậy đi qua, nhưng sau khi Lâm Trạch Xuyên từ biệt thự của Cố Minh trở về, thì vẫn luôn không hề nghỉ ngơi tốt. Ban ngày khi bận rộn, có lẽ anh có thể khống chế chính mình không thèm nghĩ nữa. Nhưng một khi nhàn nhã, nhắm mắt lại, sẽ không thể khống chế được nhớ tới đoạn hồi ức ngắn ngủi đó.

Nửa đêm, Lâm Trạch Xuyên đột nhiên mở mắt, thái dương mồ hôi lạnh chảy xuống. Thân thể anh không hề động, chỉ kinh ngạc nhìn vào hư không. Thật sự rất không cam tâm, mọi thứ về Trình Hướng Nam cứ như vậy nhẹ nhàng bâng quơ mà bị xóa đi không còn một mảnh? Anh xuống giường, đi về phía phòng tắm.

Ngọn đèn nhu hòa, Lâm Trạch Xuyên đứng trước gương nhìn khôn mặt chiếu trong gương. Anh nở nụ cười, khuôn mặt tinh xảo trong gương của thiếu niên cũng cười một chút. Anh nhẹ nhàng giơ tay chạm lên mặt gương, thiếu niên trong gương cũng vươn tay. Hai tay dường như nhẹ nhàng chạm vào nhau, nhưng chỉ có mình anh biết, khi anh chạm vào, chỉ một mảnh lạnh lẽo. Có lẽ một thời gian nữa, ngày cả diện mạo của Trình Hướng Nam anh cũng bắt đầu dần dần quên mất.

—— nếu, ngay cả bản thân anh cũng quên mất chính mình, vậy thì còn ai có thể nhớ đến anh?

Khóe miệng anh cong lên một tia nhẹ cười cực nhẹ, nhưng trên mặt lại không hề có ý cười, ánh mắt mang theo ý lạnh. Anh tắt đèn, ra khỏi phòng tắm. Chờ khi anh lên giường, tay Cố Viêm nhẹ nhàng nắm lấy thắt lưng anh.

“Đánh thức anh?” Lâm Trạch Xuyên nhẹ nhàng nói.

Tay Cố Viêm thoáng dùng sức, thân thể Lâm Trạch Xuyên không thể khống chế dán về phía Cố Viêm. Cố Viêm nhẹ nhàng hôn trán anh một chút, “Cho dù như thế nào, tôi vẫn sẽ ở bên cạnh em.”

Tay Lâm Trạch Xuyên dừng phía sau lưng Cố Viêm, thản nhiên nở nụ cười, “Thật không? Hy vọng là như thế.”

Hai người không nói gì nữa.



Đoàn phim《Bí mật sương mù》từ sau sự kiện đấu súng hai diễn viên chính gặp chuyện không may, cũng đã xong. Mà bây giờ, chuyện của Lâm Trạch Xuyên trên cơ bản đã qua, nhưng nhân vật chính Ninh Xung——

Ninh Xung bị thương rất nặng, viên đạn thiếu chút bắt trúng tim cậu ta. Tuy giải phẫu rất thành công, nhưng căn bản vẫn đang bị thương, yêu cầu thời gian an dưỡng rất lâu mới có thể hoàn toàn khôi phục. Cho dù miễn cưỡng xuống giường, cũng không thể tiếp tục quay phim《Bí mật sương mù》. Bởi vì《Bí mật sương mù》cần những động tác mạnh, nhân vật chính có rất nhiều cảnh đánh nhau, mà Ninh Xung ngay cả vận động kịch liệt cũng không được. Muốn khôi phục sức sống hoàn toàn, thời gian dưỡng bệnh có lẽ phải đến năm sau.

Sau khi được phía bệnh viện trả lời thuyết phục, đoàn phim《Bí mật sương mù》lần thứ hai mở hội nghị. Hội nghị chủ yếu thảo luận về vấn đề nhân vật chính. Ninh Xung không thể đảm nhiệm vai diễn Lục Trảm Phong, vậy nhân vật này do ai đảm nhiệm?

Lục Trảm Phong – Ninh Xung không phải không thể thay thế, nhưng một lần nữa lựa chọn diễn viên, thì có nghĩa là《Bí mật sương mù》phải quay một lần nữa, bắt đầu lại từ đầu.

Điều này khiến Vu Nhạc Dương chậm chạp không hạ quyết tâm. Bởi vì có mấy màn Lục Trảm Phong và Killer.J đối diễn cực kỳ xuất sắc, một lần nữa quay lại, thì hiệu quả tuyệt đối không so được với trước kia.

Nhưng không đổi nhân vật, thì《Bí mật sương mù》không thể quay nổi. Vết thương của Ninh Xung như thế không thể hoàn thành các cảnh quay sau này.

Khi thảo luận đến đây, toàn bộ hội nghị lâm vào cục diện bế tắc. Chính xác, trước khi bị ảnh hưởng, hiệu quả quay phim quá tốt vượt qua sự mong đợi của mọi người, các cảnh diễn phấn khích như vậy, ai cũng không nỡ xóa bỏ. Nhưng nếu không tuyển diễn viên mới,《 Bí mật sương mù 》không thể tiếp tục quay.

Ngay khi mọi người cau chặt lông mày, Hoắc Văn Lương dường như nghĩ tới điều gì đó, kích động đứng lên. Khi đứng lên, ngay cả ghế tựa phía sau cũng bị kéo ra, chân ghế bằng cao su và sàn nhà ma xát tạo âm thanh bén nhọn chói tai, khiến ánh mắt mọi người đều chuyển trên người anh ta.

“Tôi nghĩ đến một phương án, không cần cắt bỏ những cảnh diễn trước kia quay lại, mà cứ theo tiến độ bây giờ tiếp tục quay!” Hoắc Văn Lương vốn lời ít nhiều ý lại vì nội tâm kích động, nên cũng dong dài.

“Phương án gì, nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng.” Vu Nhạc Dương phiền toái dùng bút chọc văn kiện, cau mày nhìn Hoắc Văn Lương nói một tràng không đúng chủ đề.

“Không phải bề ngoài của Lâm Trạch Xuyên rất giống Ninh Xung sao?” Hoắc Văn Lương nói.

“Tôi có mắt, cậu không nói tôi cũng biết.” Vu Nhạc Dương nói, “Bây giờ không phải lúc nói những lời nhảm nhí này… Chờ chút.” Vu Nhạc Dương đột nhiên ngẩng đầu, mắt sáng rực lên, “Ý của cậu là…”

Hoắc Văn Lương gật đầu, hít một hơi sau đó phun ra, bình ổn nội tâm tình kích động của mình, nói tiếp “Lâm Trạch Xuyên vốn có bề ngoài rất giống Ninh Xung, hơn nữa thêm hóa trang tạo hình, như vậy có thể trở thành ‘Lục Trảm Phong’. Những cảnh diễn lúc trước cũng cần không bỏ, tiếp tục quay.”

Bút trong tay Vu Nhạc Dương nhẹ nhàng chọc văn kiện, “Một người diễn hai vai, đề nghị này có thể suy xét.” Sau đó, nhìn những nhân viên tham dự hội nghị, “Mọi người cảm thấy thế nào?”

“Phương án này xem như là phương án tốt nhất hiện nay.” Có người nói. Vừa giải quyết được vấn đề nhân vật chính, lại không cần bỏ các cảnh diễn phấn khích trước kia, hơn nữa không kéo dài tiến độ.

“Nếu tất cả mọi người đồng ý, tôi đi liên hệ với Lâm Trạch Xuyên, xem cậu ấy có đồng ý diễn Lục Trảm Phong không.” Vu Nhạc Dương đứng lên, “Nếu không có chuyện gì muốn nói, vậy tan họp.”



Ngày hôm sau, Lâm Trạch Xuyên đi vào văn phòng Giang Ấn Thiên.

“Vu đạo gọi điện thoại tới đây.” Giang Ấn Thiên nhìn Lâm Trạch Xuyên vào cửa, lập tức mở miệng nói.

“À.” Lâm Trạch Xuyên thản nhiên lên tiếng, “Có chuyện gì không?”

“Vu đạo nói Ninh Xung vì vấn đề vết thương, cho nên không thể diễn tiếp《Bí mật sương mù》.” Giang Ấn Thiên nói.

Lâm Trạch Xuyên nhẹ nhàng nở nụ cười, “Vậy đúng là tiếc nuối.” Đối với Ninh Xung, Lâm Trạch Xuyên thật sự không đồng tình, mặc dù toàn bộ những chuyện đó, cậu ta chẳng qua chỉ là một quân cờ. Nhưng nếu không phải do tâm tư của bản thân mình, sao lại cam tâm là một quân cờ, vậy cậu ta cũng không đi đến hoàn cảnh như bây giờ, tiền mất tật mang.

Anh ngồi xuống, sau đó nói với Giang Ấn Thiên “Anh chỉ muốn nói với tôi Ninh Xung không vào vai nhân vật chính nữa?”

“Không phải.” Giang Ấn Thiên khẽ lắc đầu, sau đó đỡ kính mắt một chút, “Vu đạo nói, nếu phải tuyển diễn viên một lần thì tất cả cũng phải làm lại.”

“À, vậy anh để anh ta yên tâm, tôi sẽ không báo thù gì đâu.” Lâm Trạch Xuyên nhún vai.

Giang Ấn Thiên nghe Lâm Trạch Xuyên nói, thái dương co rút, sau đó lại đẩy kính mắt, cố gắng bảo trì âm thanh bình tĩnh, “Khụ ý của anh ta là để cậu thử một mình diễn hai vai.”

Lâm Trạch Xuyên thân thể lui về phía sau một chút, nháy mắt lâm vào trầm tư, “Khi tôi xem kịch bản, thì hoàn toàn không có hứng thú với nhân vật Lục Trảm Phong…”

Giang Ấn Thiên cười cười, “Hứng thú là một chuyện. Đây là một cơ hội rất tốt.” anh ta tin Lâm Trạch Xuyên có thể hiểu được.

Lâm Trạch Xuyên nhẹ nhàng gật đầu, “Chính xác.” Tuy nói nhân vật Killer.J kia rất đặc sắc, nhưng nhân vật chính vẫn là Lục Trảm Phong. Một người hai vai, đối anh có lợi mà không hại.

“Tôi có thể thử một lần.” Lâm Trạch Xuyên nói.

“Nếu đã quyết định, tôi đi liên hệ với Vu đạo.” Giang Ấn Thiên nói.

Lâm Trạch Xuyên nhẹ gật đầu.



Vết thương của Ninh Xung tuy bây giờ đã cơ bản không còn trở ngại. Nhưng cần an dưỡng một thời gian, mà người nhà Ninh Xung cũng không ở Trung Quốc. Vốn Ninh Xung yêu cầu đoàn phim không thông báo chuyện mình bị thương cho người nhà, nhưng chiếu theo tình huống hiện nay, vết thương của Ninh Xung yêu cầu thời gian nghỉ ngơi lâu dài, tự nhiên không lừa được người nhà của mình.

Nên đoàn phim lập tức liên hệ với người nhà Ninh Xung tại Pháp, người nhà Ninh Xung sau khi biết được ngọn nguồn mọi chuyện và vết thương của Ninh Xung, yêu cầu Ninh Xung về Pháp an dưỡng.

Một tuần sau Ninh Xung sẽ về Pháp. Trong lúc này, đoàn phim bao một gian phòng trong khách sạn, để đưa tiễn Ninh Xung.

Lâm Trạch Xuyên vốn không muốn đi, nhưng bây giờ tất cả các phóng viên đều theo dõi anh. Tuy vụ đấu súng không phải anh làm chủ, nhưng người bên ngoài nhìn vào, dù sao cũng thấy anh bắn Ninh Xung bị thương, nếu ngay cả đưa tiễn cũng không đi, thì dường như không thể nào nói được.

Ninh Xung tiều tụy hơn trước kia rất nhiều, khuôn mặt trong suốt tái nhợt không chút máu, toàn bộ quá trình, cậu ta chỉ thản nhiên cười, nhìn không ra buồn vui.

Trong toilet, khi Lâm Trạch Xuyên đang rửa tay gặp Ninh Xung bước vào.

“Kết quả này, cậu vừa lòng?” Ninh Xung đương nhiên đặc biệt tìm đến Lâm Trạch Xuyên, nụ cười trên mặt cậu ta châm chọc bén nhọn.

Lâm Trạch Xuyên nhẹ nhàng cười một tiếng “Từ đầu đến cuối, tôi không hề làm cái gì. Về phần kết quả này, không phải trước đó cậu cố gắng thu hoạch hay sao?” Nói xong, anh trực tiếp đi ra cửa, không liếc mắt nhìn mặt người phía sau một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK