Tuy Viên Hân không thích nguyên chủ nhưng nàng ta cũng chưa từng bất kính với Diệp Thanh An nên nhờ chắc sẽ không sao.
Viên Hân nhận lệnh rồi đi tới phòng bếp để họ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Ai biết được vừa đến phòng bếp lại đụng phải Ngu Lan quản sự trong phủ, từ khi theo Diệp Thanh An tới giờ Viên Hân cũng chịu thiệt thòi ở chỗ này, bản năng muốn tránh.
Nhưng Ngu Lan lại phát hiện ra nàng, lạnh lùng gọi nàng lại: ''Viên Hân đứng lại, ngươi lén lút là gì đó?''
''Ngu quản sự.'' Viên Hân hướng nàng hành lễ: ''Vương phi gần đây ăn uống tốt hơn, muốn ăn nhiều món mặn hơn, nên cố ý tới dặn phòng bếp một tiếng, từ đêm nay bắt đầu điều chỉnh đồ ăn.''
Trong mắt Ngu Lan, Diệp Thanh An là một người ngu xuẩn.
Tuy có danh Vương phi nhưng lại không so được với vị trí Trắc phi kia, Bùi Ninh Dao mới là người trong lòng vương gia, chính là chủ nhân vương phủ.
Nàng ta khinh thường liếc Viên Hân một cái: ''Về nói với Vương phi gần đây chỉ tiêu của Vương phủ không ổn, Vương gia phân phó không phô trương lãng phí, mỗi ngày thịt cung cấp đều cố định, không tiện điều chỉnh cho nàng.''
Viên Hân nóng nảy: ''Ngu quản sự, Vương phi mới đang bị phong hàn, thân thể suy nhược cần bồi bổ, xin ngài châm chước một chút, chỉ cần cơm thêm một món mặn là tốt rồi.''
''Bổn quản sự quyết định chuyện gì còn đến phiên ngươi ở đó nói sao? Còn không cút ngay!''
Đầu bếp bên cạnh đột nhiên mở miệng nói: ''Quản sự, hay là thế này đi, để Viên Hân giúp đỡ ta rửa sạch cá này, buổi tối sẽ thêm phần thịt cho nàng. Bên Vương phi cũng dễ nói chuyện.''
Ngu Hương nghe nàng ta nói vậy nụ cười tràn đầy tính toán: “Cũng được, Viên Hân, ngươi thấy sao?”
Nếu lúc trước Viên Hân muốn về nói với Diệp Thanh An, vì nghĩ nàng nghe vậy sẽ thôi. Nhưng từ hôm qua đến giờ thấy biểu cảm của Vương phi hơi kì lạ nên lặng người một lúc, nàng ta nghĩ nếu tối nay không có món mặn thì không biết nàng lại gây sóng gió gì.
Viên Hân tuy là được người khác phái tới theo dõi nàng nhưng người đó bây giờ đâu quan tâm tới y nữa, nên Viên Hân chỉ muốn sống yên tĩnh một chút. Vậy tốt nhất không nên về bẩm báo với Diệp Thanh An chỉ đành cắn răng chấp nhận: ''Được, không biết đó là cá gì?''
Nữ đầu bếp cùng Ngu Hương nhìn nhau cười vô cùng gian xảo.
Đây là cá kiếm, trên người đầy gai nhọn.
Đây là một người giúp việc vặt dâng lên cho Bùi Ninh Dao.
Nghe nói thịt cá rất béo, bên ngoài khó mua, đồ bổ khó có. Nhưng cá này đụng vào tay sẽ đau, nhóm nữ đầu bếp không nghĩ được cách rửa sạch nó, sợ làm bị thương, còn định tìm Ngu quản sự kêu khổ. Vừa lúc Viên Hân ở đây, không cần nghĩ nhiều. Viên Hân cũng từng là người trong giang hồ nên đã thấy qua loại cá đáng sợ như thế, trong lòng có chút sợ.
Ngu Lan xoa xoa móng tay, trên mặt lộ vẻ khinh thường: ''Sao thế? Không phải ngươi muốn thêm đồ ăn cho Vương phi sao, chỉ việc nhỏ thế cũng không giúp được, dựa vào đây mà đồng ý với ngươi đây?''
''Đây, phải làm sao?''
''Lấy dao nhỏ, đem xương bên ngoài cạo hết, nhưng không thể làm cá chết, người đưa cá nói, có sống bỏ vào nồi mới bổ dưỡng, cá chết thì sẽ mất hiệu quả.''
Viên Hân không ngốc, biết rõ đầu bếp không hề có lòng tốt. Chả trách nàng ra chủ ý này. Nếu cạo xương cá, nhất định sẽ làm lộn xộn, chỉ có thể dùng tay ấn nhưng vậy sẽ bị thương.
Bây giờ Viên Hân vốn không có lựa chọn, vì để sống yên ổn. Nàng chỉ có thể nhịn nước mắt mà làm.
Quả nhiên vừa đụng tới thân cá, cá bắt đầu nhảy loạn, đầu ngón tay nàng bị nhỏ máu.
Nàng chịu đựng, ép chính mình xử lý hết, không lâu sau bàn đã đỏ một mảng, tất cả đều chảy máu.
Mắt Viên Hân mơ hồ có nước, đau đến phát run.
Cùng là chủ tử, trắc phi có sơn hào hải vị, Vương phi không được sủng ái, mà bị hạ nhân lơ là.
Đúng là không công bằng. Chẳng lẽ bọn họ quên nàng trước đây nàng có thân phận gì sao.
Thật vất vả mới xử lý xong, Ngu Lan cũng đồng ý buổi tối sẽ thêm đồ ăn.
Trở lại Trở lại Tịnh Hương các, Viên Hân không dám để Diệp Thanh An biết, giấu tay trong tay áo. Bởi nàng biết rồi sẽ làm sao? Sẽ vẫn mặc kệ nàng như trước?
Cả Diệp Thanh An và Mặc Như đều chưa phát hiện ra. Cảm thấy buổi cơm tối có thêm món mặn, theo tính tình kiếp trước, Mặc Như không ngần ngại kéo Viên Hân ngồi xuống bàn ăn.
Do kiếp trước Diệp Thanh An sẽ không bao giờ động đũa nếu có người đứng bên cạnh, nhưng nếu ngồi xuống bàn ăn rồi thì chính là người của nàng, có thể cùng nhau ăn.
Mặc Như thấy chủ nhân không phản đối liền gắp cho cả Viên Hân và Diệp Thanh An mỗi người vài cọng rau rồi kẹp nửa đĩa thịt cho vào bát của mình.
Niềm vui của nàng cũng như bao người, chỉ cần có ăn là được. Rất 'dễ nuôi'.
Nhưng đồ ăn vừa đưa gần miệng lông mày Mặc Như nhíu chặt lại, một nửa con mất bị che phủ bằng sự âm trầm mà nguy hiểm, giống như nhiễm sự đen tối của màn đêm.
Vẻ mặt Mặc Như khác thường dĩ nhiên là gây nên sự chú ý của Viên Hân, thanh âm của nàng có chút khàn khàn.
''Đồ ăn không hợp khẩu vị?''
''Thịt đã để lâu có mùi, phòng bếp không hề phát hiện ra sao.'' Diệp Thanh An nhàn nhạt đáp thay Mặc Như.