Nàng bỗng rùng mình, không hiểu sao bản thân có thể tưởng tượng được cảnh này.
Mà Dương Thành cũng quay lại nhìn hắn, y làm như cái người vừa dụ dỗ thê tử của người ta hòa ly không phải mình mà tươi cười hành lễ với hắn.
“Không ngờ có thể gặp mặt vương gia ở thời điểm này.”
Mộ Dung Trì Yến nhìn hai người thật lâu rồi chỉ nói, “Ngày mai đến Giang Nam cùng ta.”
Sau đó không giải thích gì thêm mà bình tĩnh xoay người đi.
Nhưng hắn biết nội tâm của mình vốn không bình tĩnh được như vậy. Mộ Dung Trì Yến không rõ đó là thứ cảm xúc gì.
Trải qua những chuyện gần đây, trong lòng hắn có một suy đoán hoang đường.
Mà nam nhân kia có lẽ đã cho hắn đáp án.
Mộ Dung Trì Yến nhìn về chỗ nàng và Dương Thành, phải một lúc lâu sau mới rời đi.
Dương Thành nghe xong lời của hắn sắc mặt trầm xuống.
“Nhiên Nhiên, Giang Nam chẳng phải nơi tốt đẹp gì cả. Nghe lời ta, đừng đến đó được không.”
Diệp Thanh An có chút hiếu kì hỏi, “Tại sao?”
Dù chưa điều tra về tình hình gần đây của nàng nhưng Dương Thành là người thông minh nên có lẽ cũng đoán ra được phần nào đó.
“Ta biết y thuật của muội rất tốt nhưng dịch bệnh ở đó vốn không phải mới xuất hiện. Ta không muốn muội gặp bất kì tổn thương nào. Đây là giao ước của chúng ta.”
Mà y chính là người luôn tuôn thủ mọi giao ước mà mình chấp nhận.
Diệp Thanh An: “Ta cũng không muốn tới đó, nhưng đây có lẽ là ý chỉ của hoàng thượng. Dù gì…”
“Đừng quên muội là ai. Muội đồng ý thì chưa chắc Diệp thừa tướng đã đồng ý.”, Dương Thành tiếp tục nói, “Nếu muội không muốn đi có rất nhiều cách.”
Diệp Thanh An không đáp.
Y nhìn nàng một lúc, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
“Được rồi, không thắng nổi muội.”
Diệp Thanh An cong môi, “Vậy ta cũng hứa với huynh, sau khi giải quyết xong việc ở Giang Nam sẽ hòa ly. Đến lúc đó huynh cho dù có xảy ra chuyện gì huynh cũng phải chịu trách nhiệm.”
“Được, ngoắc tay.”
Diệp Thanh An thầm mắng một tiếng trẻ con nhưng vẫn đưa tay ra.
Dương Thành hài lòng. Bên Diệp Thanh An đã giải quyết xong, y quyết định đi qua tìm Mặc Như.
Lúc này bên phía Mặc Như cũng tính là đã yên bình, có lẽ vậy…
Đám người Trương Đại, Trần Tứ, Lý Lục bị nàng ấy đánh mà không dám đánh trả. Khắp người họ đều là vết xanh tím, khóe miệng ẩn ẩn vệt máu.
Cao thủ không bằng tranh thủ chính là thế đấy. Kiểu có miếng bánh đặt trước mặt thì ngu gì không cắn một miếng.
Mặc Như vốn chẳng cần quang minh chính làm gì.
Lúc này, nàng ấy đang đạp lên lưng Trương Đại_ người làm Diệp Thanh An bị thương, lạnh giọng nói: “Chút thương tích này so với chủ nhân vốn chẳng là gì. Lần sau gặp ngài ấy tốt nhất đừng ngửa mặt lên, nếu dọa ngài ấy sợ ta chắc chắn sẽ…”
“Như Nhi, muội ở đây à?”
Mặc Như chưa nói xong lời đe dọa thì nghe thấy tiếng người yêu của mình, nàng ấy lập tức thay đổi sắc mặt.
Bước luôn qua người Trương Đại, nàng ấy vui vẻ đáp lại, “Ta ở đây nè.”
Nhưng do không để ý mà vấp vào chân của Trần Tứ chưa bò dậy được.
“Như Nhi!”
Mặc Như ngẩng đầu nhìn, thấy Dương Thành từ xa vội vàng chạy tới.
Mặt mặt vãi!
“Muội vẫn ổn chứ! Bị thương rồi phải không, đừng sợ, ta đưa muội đi tìm Nhiên Nhiên.”
Dương Thành chạy qua bế Mặc Như lên, “Mấy người các ngươi ỷ đông hiếp yếu, cùng nhau bắt nạt một nữ tử yếu đuối mà tự hào lắm sao. Quay về nhận phạt đi.”
Vứt xuống một câu như vậy, Dương Thành xoay người rời đi.
Dương Thành lòng nóng như lửa đốt, ôm nàng ấy nhanh chóng biến mất.
Trương Đại che xương sườn bị gãy lại, khó khăn lật người, cạn lời hỏi một câu: “Cảm giác tồn tại của chúng ta thật sự nhỏ bé như vậy sao?”
Một đám người bệnh đồng bệnh tương liên im lặng hồi lâu, nghĩ thế nào cũng không rõ, rõ ràng người bị đánh chính là bọn họ mà?
Rõ ràng là nàng ấy tự bị ngã mà, đúng không? Sao Dương công tử lại đột nhiên xuất hiện? Tất cả chuyện này xảy ra như thế nào vậy?