"Không được, vương phi mới tỉnh lại cơ thể còn yếu lắm. Ta khuyên ngươi vẫn là ở lại tĩnh dưỡng vài ngày đi."
DiệpThanh An: "Không, có người đang đợi ta."
"Gì cơ?"
Vu Tử Ân không nghe rõ liền hỏi lại.
"Không có gì, ở đây cũng đâu còn chuyện gì nữa."
Vu Tử Ân: "Hay vương phi đợi vương gia rồi cùng xuất cung."
Hắn bây giờ chỉ nghĩ đến cách này để giữ Diệp Thanh An trong cung nghỉ ngơi.
Vu Tử Ân vô cùng khâm phục Diệp Thanh An, có thể trong tình trạng như vậy hạ gần bốn mấy châm, phải nói là quá đỉnh rồi.
Đến hắn sợ cũng không làm được.
Lúc nghe người của thái y viện nói rằng chính vương phi đã mổ bụng hoàng hậu lấy đứa bé ra đã làm hắn kinh ngạc đến khiếp sợ rồi.
Bây giờ lại hạ nhiều châm như vậy trong khi sức khỏe không ổn định.
Vu Tử Ân không biết dùng từ nào để diễn tả hết được suy nghĩ trong lòng hắn.
Tổng kết lại là, y thuật vương phi quá cao siêu, hắn khâm phục.
Nàng rất liều lĩnh, hắn cũng khâm phục.
Chỉ là bây giờ cơ thể của Diệp Thanh An không ổn.
Vu Tử Ân sợ rằng nàng gặp gió sẽ ngã bệnh.
Nhưng Diệp Thanh An kiên quyết muốn về, hắn cũng hết cách.
Hắn không khuyên nổi.
Diệp Thanh An đầu tiên cáo biệt với Diệp Thư Tâm.
"Muội ở lại đây vài ngày đi."
Diệp Thư Tâm cũng có ý bảo nàng ở lại nhưng Diệp Thanh An vẫn muốn về.
Mặc Như còn đang đợi nàng, nàng còn hứa sẽ làm đồ ăn cho nàng ấy nữa.
Nàng cũng đâu thể làm người nói không giữ lời chứ.
Do không thể khuyên nàng nên hai người liền hàn huyên vài câu.
"Ta mong Thần Nhi có thể bình an, làm một vương gia tự tại. Ta không muốn đứa trẻ này bị cuốn vào tranh đấu."
"Làm một người an nhàn cũng tốt, Diệp gia ta cũng đâu thiếu tiền, nuôi thêm một người nữa cũng được."
Diệp Thanh An đáp.
Nàng cũng không mong đứa trẻ này dính tới hoàng vị.
Diệp gia vốn là cái gai trong mắt hoàng đế, dù kìm hãm nhiều thế lực muốn lật đổ hoàng vị nhưng cũng kìm hãm tự do của các thế hệ hoàng đế.
Diệp gia vốn là thế gia lâu đời, lại nắm nhiều quyền lực sánh ngang với hoàng đế, nếu người đứng đầu Diệp gia có ý đồ tạo phản chỉ sợ hoàng vị này cũng có thể đổi thành họ Diệp.
Nói thật nếu nàng là Mộ Dung Trì Hạo thì đã sớm trừ khử quả bom nổ chậm này rồi.
Diệp Thư Tâm nhìn nàng hơi chần chừ.
Diệp Thanh An tất nhiên cũng nhìn ra liền mỉm cười hỏi: "Tỷ có gì muốn nói sao?"
"Ta..." Nàng ấy nhìn Diệp Thanh An hồi lâu cuối cùng cũng quyết định nói ra.
Diệp Thư Tâm cảm thấy nàng trưởng thành rồi, biết để ý cảm xúc của người khác rồi.
Nói ra có lẽ nàng sẽ hiểu.
Diệp Thư Tâm: "An An, muội về làm lành với phụ thân đi. Ta biết lúc đấy muội nhất thời xúc động, nên mới nói vậy. Phụ thân thương muội như thế chắc chắn sẽ không để tâm đâu, được không?"
"Ta đã làm lành với phụ thân rồi, còn cả Lạc nương giờ phải gọi là chủ mẫu của Diệp gia rồi. Có phải họ chưa gửi thư cho tỷ không?"
"Vậy muội..."
"Là ta đề xuất."
"Thật sao?"
"Ừm."
"Vậy tốt quá!"
Diệp Thư Tâm vui mừng nắm tay nàng, nhưng Diệp Thanh An liền phản xạ có điều kiện rút tay lại. Nhưng sau đó nàng liền hối hận.
Bởi Diệp Thư Tâm đang bày ra vẻ kinh ngạc sau đó chuyển thành mất mát, điều này khiến nàng rất bối rối.
Quan hệ của hai tỷ muội vốn rất tốt, nàng không muốn vì vậy mà phá hỏng nó.
Cũng may Mộ Dung Cảnh Thần đột nhiên khóc lớn phá giải không khí bế tắc này.
Diệp Thư Tâm dỗ xong đứa bé rồi nói: "Muội về chuyển lời với phụ thân là nhớ cẩn thận. Tỷ cảm thấy hoàng thượng đang định lên kế hoạch liên quan đến Diệp gia."