Vĩnh Bân cũng nhìn vài lần, sau đó quay qua nhìn Mộ Dung Trì Yến, thấy hắn gật đầu cũng không nói gì nữa.
Diệp Thanh An cùng Mộ Dung Trì Yến lên xe ngựa.
Sắc trời đã muộn dần, trên đường đã không có người nào, xung quanh là sự an tĩnh quỷ dị.
Giác quan thứ sáu của Diệp Thanh An vốn nhạy bén, nàng cảm thấy rất kì lạ, cũng cảm thấy có nguy hiểm.
Mộ Dung Trì Yến im lặng nhìn Diệp Thanh An nói: “Tới.”
Nàng như không nghe thấy mà vẫn ngồi im, sự bất an trong lòng cũng càng lớn.
“Như.”
Diệp Thanh An gọi một tiếng.
Vừa dứt câu, xe ngựa liên kịch liệt lắc lư, bắt đầu chuyển động. Một trận kiểm khi bén nhọn chém xuống tới, Vĩnh Bân trong lúc vội vã phòng thủ, trên cánh tay không cẩn thận bị chặt một kiếm.
"Đợi ở trong xe."Mộ Dung Trì Yến để Diệp Thanh An lại, lập tức phi thân ra, cùng thích khách đánh thành một trận.
Hai ám vệ gần đó cũng nhảy xuống, nhưng bên ngoài lại đến hơn mười người.
Thích khách đều là thân thủ bất phàm, một địch mười, bọn họ vô lực ứng phó.
Diệp Thanh An ngôi trong xe không thấy tình huống bên ngoài, trong lòng bất ổn, nhịn không được vén màn lên nhìn ra phía ngoài.
Một thích khách mượn lực giảm lên thân cây hưởng nàng vọt qua, trường kiểm trong tay trực chỉ về phía Diệp Thanh An.
Dù là kiếp trước hay kiếp này nàng đều không biết võ công.
Nguyên thân chẳng qua chỉ biết chút khinh công, sức khỏe tốt hơn người bình thường thôi. Cũng không tính là biết võ.
Cũng may không biết từ đâu chui ra một người mặc đồ đen đã thay phi thân tới kéo tên đó ra.
“Chủ nhân.” Mặc Như cũng thấy được tình hình bên này nhưng lại bị hai tên thích khách chặn đường.
Nàng cố gắng qua chỗ Diệp Thanh An nhưng lần nữa bị cản lại.
Mặc Như tức giận chửi thề: “Fuck! Đm, đứa nào cmn bảo mấy thằng cờ hó này đến đây gây sự.”
Đám thích khách:???
Vĩnh Bân:???
Mộ Dung Trì Yến: “…”
Ám vệ: Gì đây??
Người áo đen: Đây là ngôn ngữ gì thế?!!
Mấy người cảnh giác nhìn người áo đen đột nhiên xuất hiện.
Nhìn một hồi, trừ Diệp Thanh An cùng đám thích khách ra thì họ đều nhận ra đây là ai.
Là ám vệ mà Mộ Dung Trì Yến cho giám sát Diệp Thanh An chứ còn ai vào đây.
Chỉ là Mộ Dung Trì Yến đã dừng việc này rồi, vậy sao người này vẫn theo sau Diệp Thanh An.
Phía ngoài ám vệ vội vã hô một tiếng: “Vương gia, bọn hắn lại tới thêm người, căn bản giết không hết.”
Người còn lại nói: “Vương gia mau dẫn vương phi đi nhanh, có thuộc hạ yểm hộ.”
Mộ Dung Trì Yến không do dự nữa, hai ba lần mở dây buộc xe ngựa, đem bạch cưỡi ngựa đi, đem Diệp Thanh An bảo hộ ở trong ngực hai người cùng nhau lên ngựa.
“Giá!”
Mộ Dung Trì Yến thoáng nhìn qua ám vệ cứu Diệp Thanh An, cũng không nói gì.
Do quá bất ngờ nên đầu Diệp Thanh An vẫn trong trạng thái trống rỗng, lúc sau mới lấy lại bình tĩnh.
Nàng quay đầu nhìn Mặc Như, hét lớn: “Ta đợi ngươi.”
“Ngài quay về trước đi.” Mặc Như dù không thích tên họ Mộ kia nhưng bây giờ tính mạng của chủ nhân quan trọng hơn, vẫn là nói vậy.
Bạch mã phi cực nhanh, lập tức có năm người vận khinh công vượt nóc băng tưởng, đuổi theo bọn họ.
Vị tiểu ám vệ cũng theo sau.
Đến chỗ giao lộ, năm người này nhao nhao nhảy xuống làm thành một vòng vây, Mộ Dung Trì Yến nói bên tai DiệpThanh An: “Đợi lát nữa bản vương cản bọn họ lại, ngươi giục ngựa hồi phủ, một đường chạy thẳng, tuyệt đối không được quay đầu.”
Diệp Thanh An quay lại nhìn hắn: “Vương gia.”