''Vậy nên ta đoán sau khi ăn phải đồ có độc có đã chết rồi mới bị đâm để ngụy tạo chứng cứ.''
Trần ma ma vội vã nuốt khan, nhìn Diệp Thanh An mà không dám tin.
Tại sao, tại sao nữ nhân này có thể nói ra toàn bộ sự việc, đồ đần như cô ta sao có thể đoán được?
Còn tưởng vụ Hinh Nhi là do may mắn rồi còn cả khi nãy vào còn nghĩ là do nhìn lầm nên mới thế chứ. Ai mà ngờ đâu.
Kinh khủng hơn chính là, Diệp Thanh An đột nhiên nói: ''Trần ma ma, độc dược thật sự là thiên âm tán à? Đây chính là độc dược ở vương triều Vinh Dương, mà trong phủ này ai không biết bà tới từ đâu, Trần ma ma.''
Nàng còn bổ sung thêm câu: "Hoàng thượng và Nhiếp Chính vương đều rất ghét cảnh hậu cung ngươi lừa ta gạt, nếu để hoàng thượng biết ngươi lén giấu kịch độc của Vinh Dương thì chắc chắn sẽ rước họa vào thân.''
Bà ta hoàn toàn hoảng hốt.
''Độc chết sủng vật của chủ tử, giá họa Vương phi, Trần ma ma người còn chưa biết sai sao!''
Cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nãy còn bị một chưởng của Mộ Dung Trì Yến làm cho suýt nội thương nhưng nàng lại đứng thẳng, gương mặt từng đờ đẫn lại lộ ra túc sát uy nghiêm.
Dọa Trần ma ma ngã ngồi trên đất, lời nói không rõ ràng.
Vốn dĩ còn một cách khác đơn giản hơn đó là nãy giờ Mặc Như cùng nói chuyện với nàng. Không thể giết con mèo, ngoài ra còn có Viên Hân là chứng. Có thể thấy họ rất muốn đẩy nàng vào chỗ chết.
Nhưng Diệp Thanh An không làm thế bởi làm vậy sẽ không khiến Bùi Ninh Dao cảm nhận được sự cảnh cáo của nàng.
Mộ Dung Trì Yến vốn định ngoảnh mặt làm ngơ, căn bản không ngờ tới Diệp Thanh An có thể thay đổi cục diện và khiến Trần ma ma sợ hãi thành thế này.
Yết hầu hắn giật giật, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua nàng.
Nữ nhân này không cười mà nhìn chằm chằm hắn: ''Thế nào?''
Trần ma ma phát run quỳ trên đất vẫn cố gắng biện minh: ''Chắn chắn là vương phi cho người tìm thiên âm tán rồi âm thầm hạ độc Tiểu Tuyết, nếu không sao biết chắc đây là độc của Vinh Dương, căn bản là đã biết trước.''
''Trần ma ma, khó trách được Trắc phi coi trọng như vậy, thât sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ngươi há miệng ngậm miệng đều muốn đổ lên đầu ta. Ai không biết Bùi trắc phi là tâm can của Vương gia, là người luôn được che chở, sợ là hơn một nửa thị vệ vương phủ đều dùng bảo vệ trắc phi, đừng nói là một người sống không có khả năng vô thanh vô tức mà có thể vào hạ độc vào thức ăn của Tiểu Tuyết.''
''Vả lại từ khi gả tới đây ta và nha hoàn ngoài yến hội ra thì chưa từng bước ra khỏi viện thì làm sao có thể cho người hạ độc chứ.''
Sắc mặt Mộ Dung Trì Yến lập tức âm trầm khó coi, độc này không phải người bình thường muốn có là được. Mà Trần ma ma không những là người của Vinh Dương mà còn từng là một kẻ dùng độc. Chẳng là trước kia được Bùi Ninh Dao cứu nên từ đó mang ơn mà đi theo nàng.
Vậy cũng nói Trần ma ma lấy lý do kia vô cùng không ổn.
Hắn lạnh lùng nhìn người đang quỳ trên mặt đất, lạnh nhạt mở miệng: ''Trần ma ma, ngươi còn gì giải thích?''
“Ma ma, chẳng lẽ thật sự là ngươi? Sao ngươi lại làm ra loại chuyện này?”
Bùi Ninh Dao diễn rất tốt, nhìn qua cứ như nàng ta không biết gì, một bộ dáng khiếp sợ như trời sập: ''Uổng cho ta tín nhiệm ngươi, vậy mà ngươi đẩy ta vào con đường bất nghĩa?''
Diệp Thanh An cười lạnh một tiếng, thật muốn vỗ tay cho kỹ thuật diễn xuất của nàng ta.
Bùi Ninh Dao đã nói như vậy, Trần ma ma không thể không nhận.
Cả người nàng ta nằm khóc trên mặt đất một cách thảm thiết: ''Do nô tỳ nhất thời bị quỷ mê hoặc, vì Vương phi sai người tát một cái mà tâm mang oán hận, nên mới ra tay tàn nhẫn với Tiểu Tuyết để vu oan Vương phi. Nô tỳ đáng chết, nhưng việc này từ đầu đến cuối không hề có quan hệ với trắc phi, Vương gia, trắc phi luôn có tâm địa lương thiện, nếu không sẽ không vì Vương phi mà cầu tình, mọi chuyện lão nô làm sai, lão nô tình nguyện chịu tội.''
Bùi Ninh Dao quỳ xuống cố nặn ra nước mắt khóc như hoa lê đái vũ: ''Vương gia, là lỗi thần thiếp, là do thần thiếp quản giáo không nghiêm để hạ nhân làm ra chuyện hoang đường như thế, thần thiếp đáng chết.''
Diệp Thanh An cố ý thở dài: ''Ai da, trắc phi thật đúng là người làm từ nước, rõ ràng ta bị người ta vu oan, ta còn chưa khóc, ngươi sao lại khóc thế kia.''
Nói xong, nàng thoáng nhìn qua Mộ Dung Trì Yến: ''Vương gia từng nói làm chủ cho Tiểu Tuyết, không biết giờ đổi người như thế, người có bỏ được mà xuống tay không?''
Mộ Dung Trì Yến sao lại không nghe ra châm chọc trong lời nói kia, có chút khó xử nhìn thoáng qua Bùi Ninh Dao đang rơi lệ, trầm giọng nói: ''Ngươi muốn bổn vương làm thế nào?''
''Ta thì không sao, nhưng bà ta là người của Bùi trắc phi. Sợ rằng có gan hạ độc sủng vật giá họa Vương phi thì chẳng may có ngày quay lại cắn chủ tử của mình đến lúc đó...''
Trần ma ma kêu lên: ''Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng! Xin người hãy vì lão nô từng tận tâm tận lực hầu hạ trắc phi hết lòng, tạm tha cho nô tỳ một mạng.''
''Vương gia.'' Đôi mắt Bùi Ninh Dao đầy nước mắt, gắt gao cắn môi.
Ánh mắt kia như cầu khẩn, như nhược động lòng người.
Nàng kéo khóe miệng: ''Vương gia như long tử, hẳn là biết câu nhất ngôn cửu đỉnh.''
Hắn không vui nói: ''Dù cho Trần ma ma sai nhưng không đáng tội chết, cứ trực tiếp đuổi khỏi phủ là được.''
''Nếu ta nhớ không lầm, vừa rồi Vương gia thiếu chút nữa hạ sát ta, thì ra Vương gia luyến tiếc không muốn giết một hạ nhân của trắc phi, lại có thể ra tay giết Vương phi chính mình, ha ha ha, thật là quá buồn cười.''
Mặt Mộ Dung Trì Yến hoàn toàn lạnh: ''Bổn vương có gì luyết tiếc, người đâu, đem Trần ma ma kéo ra ngoài đánh chết!''
Diệp Thanh An cũng không có chút diao động.
Sống trong thế giới ngầm chính là ngươi chết ta sống.
Nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với chính mình...
Bùi Ninh Dao vốn muốn cầu tình nhưng nhìn thấy ánh mắt tựa hồ không chút sắc thái của nàng chỉ đành cắn răng mà im lặng.
''À.'' Tựa như nhớ đén điều gì Diệp Thanh An liền kêu lên một tiếng: ''Chẳng lẽ ta vô duyên vô cớ dính phiền toái do người bên cạnh trắc phi gây ra còn không được trắc phi xin lỗi một câu sao! Chó cậy gần nhà, làm sai thì chủ nhân phải xin lỗi, ngươi thấy đúng không?''
Bùi Ninh Dao cúi đầu tỏ ra đáng thương nói: ''Thiếp thân sai rồi, thiếp thân hướng Vương phi nhận lỗi.''
''Được rồi.'' Mộ Dung Trì Yến không đỡ nàng ta dậy mà thờ ơ nói một câu.
''Ngươi phạt cũng phạt rồi, Ninh Dao cũng tạ tội rồi, ngươi đừng cứ bám lấy không buông.''
''Đây là lần thứ hai.''