Diệp Thanh An: “Thuốc cầm máu.”
Ngắn gọn một câu nhưng Vu Tử Ân liền lấy thuốc tới.
Vu Tử Ân nhìn Diệp Thanh An xử lý vết thương thì rất khâm phục.
Hắn nhìn thấy vết máu trên vai của nàng, lúc đầu còn nghĩ Diệp Thanh An bị thương nhưng nhìn lại Mộ Dung Trì Yến thì lại lầm tưởng rằng đây là máu của Mộ Dung Trì Yến dính vào lúc trị thương mà không để ý tới khuôn mặt tái nhợt của nàng.
Ai cũng nghĩ như vậy, chỉ có Mộ Dung Trì Yến đang hôn mê và tiểu ám vệ đã rời đi là biết đây là máu của Diệp Thanh An.
Sau khi xác định Mộ Dung Trì Yến không có gì đáng ngại thì tiểu ám vệ đã lặng lẽ rời đi.
Diệp Thanh An gắng gượng bản thân: “Mang ngân tuyến với ngân châm không?”
“Có, vương phi muốn tự khâu sao?”
Diệp Thanh An không đáp lại, chỉ nói: “Ma phi tán (Thuốc gây mê).”
Lúc này Vu Tử Ân mới chú ý tới khuôn mặt không một chút huyết sắc của Diệp Thanh An.
Vu Tử Ân quan tâm hỏi: “Vương phi, ngươi không sao chứ?”
Diệp Thanh An không đáp lại, trực tiếp động thủ khâu lại, mặc dù bên trên có thuốc tế, Mộ Dung Trì Yến vẫn đau đến đổ mồ hôi.
“Buông lỏng, rất nhanh sẽ không đau.” Nàng vô thức nhẹ giọng an ủi hắn, đến mức Diệp Thanh An cũng không nhận ra.
Chỉ có Mặc Như biết đây là thói quen của Diệp Thanh An, khi chữa bệnh cho người khác đều vô thức trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
Mấy người còn lại trong phòng thấy cảnh này đều đỏ tại chỗ, hiếm khi vương phi ôn nhu như vậy, đột nhiên bộ dạng này quá dọa người.
Nửa mê nửa tỉnh, Mộ Dung Trì Yến cảm thấy mơ hồ nhìn thấy Diệp Thanh An.
Người luôn luôn cùng mình đối chọi gay gắt như lập tức trở nên nhu hòa lại chăm chú.
Cũng không biết có phải giấc mộng.
Và xong hơn hai mươi châm, Diệp Thanh An thở dài một hơi, rõ ràng đêm lạnh như nước, nàng lại một thân mồ hôi.
“Phiền Vu đại phu về sau ngươi mỗi ngày kiểm tra vết thương, đợi hoàn hảo sau đó cắt chỉ là được.”
Nói xong, nàng lại nhìn về phía Mộ Dung Trì Yến.
Nam nhân cường thế này cũng có lúc thê thảm, nàng trong đầu nhớ tới chuyện hắn ở bên tai minh, bộ dáng trầm tĩnh nói nàng không được quay đầu, trong lòng lại có chút thương cảm.
“Haizz.”
Thở dài một hơi, nàng nhớ tới mấy tên thích khách kia.
Lúc đánh nhau bọn họ là hướng tới nàng mà động thủ, xem ra là bản thân mình liên lụy tới người khác rồi.
Diệp Thanh An hiện tại cùng nguyên chủ trước kia tự nhận chưa từng gây thù kết oán tới nỗi có người muốn lấy mạng mình.
Đây là điều mà nàng muốn biết, chỉ là Diệp Thanh An muốn quan tâm đến hơn đó là sao khi sắp đạt được mục đích họ lại rút lui.
Trong khi nàng đang suy nghĩ thì bên ngoài cửa truyền đến tiếng khóc, nàng nghe xong thanh âm liền biết là Bùi Ninh Dao.
Canh giờ đã không còn sớm, nữ nhân kia tại sao còn chưa ngủ, lúc này chạy tới làm gì.
Diệp Thanh An rất ghét tiếng khóc, nàng không vui đi ra ngoài.
“Người còn chưa chết ngươi khóc lóc cái gì chứ?”
“Vương phi, để thiếp thân nhìn xem vương gia đi, mới vừa nghe nổi hàn bị thương rất nặng, cả người là máu, thiếp thân sao có thể còn có thể ngủ được, trong lòng lo lắng.”
Diệp Thanh An cười trào phúng: “Người nhìn hắn cũng không giúp được gì, vừa vào đã khóc nháo, đánh thức hắn, có cái gì tốt chứ.”
Bùi Ninh Dao oán trách nhìn qua nàng: “Vương phi, thiếp thân biết người không thích ta, biết người thích vương gia nên không muốn để chúng ta ở cùng một chỗ. Nhưng chuyện sống chết trước mắt, nếu vương gia có nguy hiểm, thiếp thân nhất định sống không nổi. Chẳng lẽ vương phi nhất định phải nhẫn tâm như vậy sao?”
Diệp Thanh An rất muốn chửi thề nhưng lại phát hiện vốn từ của mình rất hạn hẹp, đến một câu cũng không phun ra được.
Bùi Ninh Dao vẫn khóc lóc ầm ĩ.
Diệp Thanh An vừa trải qua giải phẫu, lại thêm vết thương trên vai, lúc này ngoài đau đớn trên người còn có đầu cũng đau muốn nứt.
“Ngậm miệng, tùy.”
Nói rồi nàng mang theo Mặc Như rời đi.