Thậm chí nàng còn mời đám Trương Đại ngồi xuống uống cùng.
Ba người đảo mắt nhìn Dương Thành thông minh sáng suốt trong lời của mình rồi lại nhìn Diệp Thanh An ít nói nhưng lại làm ra dáng vẻ từng trải.
“…”
Thôi cứ ngồi xuống đã.
Diệp Thanh An rót thêm ba ly trà nữa mời bọn họ.
Một lát sau có vẻ Mặc Như với Dương Thành đã ôm nhau đủ nên cũng tách ra.
Mặc Như liếc nhìn Trương Đại, Lý Lục, Trần Tứ rồi nói: “A Thành, A Thành.”
Dương Thành cũng hiểu mà ra hiệu cho đám người họ ra ngoài với nàng ấy.
Y vốn không biết việc Diệp Thanh An bị người của mình ám sát suýt đi chầu ông bà nên còn tưởng Mặc Như muốn kéo mấy người đi đánh mạt chược.
Trương Đại, Trần Tứ, Lý Lục, Mặc Như vừa đủ một bàn.
Diệp Thanh An liếc nhìn ba người họ, trong ánh mắt chứa đầy sự thương hại.
Ba người: “…”
Hỏi: Nếu lỡ đánh người quan trọng của ông chủ thì phải làm sao?
Dương Thành vẫn chưa phát giác mà còn nhẹ giọng bảo: “Đi chơi vui vẻ.”
Rồi y ngồi xuống cùng Diệp Thanh An.
“Tiểu…”
“Dừng, gọi tên ta.”
Diệp Thanh An không khách khí cắt ngang lời y.
“…” Dương Thành cũng không tức giận với hành động này mà còn thở dài một cái.
“Nhiên Nhiên, lâu rồi không gặp.”
Nhiên Nhiên là tên mà Dương Thành kiếp trước gọi nàng, cũng là tên mà y đặt cho nàng.
Cái tên này bắt nguồn từ lời hứa của y với Diệp Thanh An.
Nhiên Nhiên, một đời an nhiên.
Dương Thành hứa sẽ cho Diệp Thanh An một cuộc sống bình thường như bao người nhưng đến cuối cùng vẫn không làm được.
“Nhiên Nhiên, còn nhớ ta từng dạy muội những gì không.”
…
Diệp Thanh An mặt không cảm xúc gật đầu một cái.
“Thật không?”
“…Đừng để ta nói lại lần thứ hai.”
Dương Thành vừa lòng, thậm chí còn lấy ra một quyển sách đưa ra cho nàng.
Diệp Thanh An nhận lấy nó rồi dưới ánh mắt thúc giục của y mở sách ra. Sau đó mặt không biểu tình đóng sách lại. Rồi sau đó… không có sau đó nữa.
“Huynh viết cái này bao lâu rồi.”
Nào là ‘Ta không sợ chết nhưng lại càng không sợ sống.’
Rồi ‘Đừng để ta nói lại lần thứ hai.’
‘Trên đời này chỉ có lợi ích mới tồn tại mãi mãi.’
Và 7749 câu trích dẫn khác nữa, càng về sau càng kỳ lạ nhưng đều có một điển chung là nói xong chỉ muốn chui xuống lỗ.
Ví dụ như…
Người này thật thú vị.
“…”
“Cũng lâu rồi, để khi nào gặp muội thì đưa cho muội. Nhưng sau đó ta nghĩ thật ra cũng không cần nữa.”, Dương Thành dừng lại một chút, “Nhiên Nhiên, bây giờ muội có thể sống thật với bản thân mình rồi.”
“Nhiên Nhiên, dù hơi muộn nhưng ta muốn thực hiện lời hứa của mình.”
Sau đó Dương Thành lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ vô cùng tinh xảo.
“Quà gặp mặt.”
Dương Thành mở hộp gỗ ra rồi đẩy qua cho nàng.
Diệp Thanh An thấy trong đấy là một cái nhẫn bạc.
Dương Thành cầm lấy nhẫn xoay một cái liền có một lưỡi dao nhỏ tầm 1cm xuất hiện.
“Cầm lấy mà nghịch, xoay vào chỗ này là có thể đánh nhau. À còn có thể đem đi cầm đồ lấy ngân lượng.”
Diệp Thanh An có hơi khó hiểu nhưng vẫn nhận lấy đeo lên tay.
Ừm, rất vừa vặn nhưng có gì đó không đúng lắm.
Nhưng nghĩ mãi không ra nên cũng mặc kệ.
“Cảm ơn huynh.”
Thật ra món đồ này Dương Thành vốn muốn tặng cho Mặc Như.
Thế nhưng vừa nãy lúc nắm tay Mặc Như y nhận ra một việc.
Đó là kích thước của cái nhẫn này dựa theo kích thước tay kiếp trước của Mặc Như mà làm. Tuy nhiên hiện tại tay nàng ấy lớn hơn chút nên có lẽ không vừa.
Dương Thành liền không quan tâm có vừa hay không mà vứt nó cho Diệp Thanh An, nhưng mở miệng lại nói quà.
Chỉ tội nàng cái gì cũng không biết mà nhận lấy thậm chí còn vui vẻ cảm ơn tên dối trá này nữa chứ.
“Muội vui là được.” Dương Thành không cảm thấy tội lỗi mà còn tiếp tục vấn đề vừa nãy.
“Nhiên Nhiên, ta ở đây cũng khá lâu rồi. Quan hệ cũng khá rộng. Ta cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của muội.”
“Thứ nhất, ta có thể giúp muội giả chết rồi sống tiếp với một thân phận khác. Hai là hòa ly sống với thận phận hiện tại.”