Nàng cố gắng mở mắt ra, chỉ là mở rồi lại cảm thấy bản thân tỉnh lại không đúng lúc.
“…”
Mặc Như_người đang vừa sụt sịt nước mắt vừa ăn gặm quả táo, trên tay còn cầm một đĩa bánh thấy nàng tỉnh lại liền lau hết nước mắt, đặt đĩa điểm tâm xuống nhưng không quên đẩy nhanh tốc độ để ăn hết quả táo.
Diệp Thanh An có chút ghét bỏ cái bộ dáng này nhưng nghĩ lại là do mình mà Mặc Như mới như thế nên cũng không dám nói gì.
Nhưng dù chỉ là biểu cảm lướt qua thì cũng không tránh được ánh mắt đã quan sát nàng từ nãy đến giờ.
Mặc Như uất ức lên án hành động của Diệp Thanh An: “Ta lo lắng cho ngài đến mức từ sáng đến giờ chỉ dám ăn có năm quả táo, bốn đĩa bánh. Ngay cả bữa trưa cũng bỏ để ở bên ngài. Vậy mà,… vậy mà ngài lại ghét bỏ ta.”
“Ta không có.”
Mặc Như không thèm nghe lời giải thích: “Ngài có.”
“Ta thật sự không có mà, ngươi phải tin ta.”
Mặc Như lại cứng mềm không ăn: “Rõ ràng là có, với lại ta tin ngài thì ai tin ta.”
Đầu Diệp Thanh An lập tức nhảy số: “… Mới một ngày không gặp mà ngươi gầy đi rồi.”
Mặc Như: “Do ai chứ?”
“Ta…”
Diệp Thanh An không biết nên nói gì.
Nếu như Diệp Thanh An luôn khiến Mộ Dung Trì Yến phải chịu thua trong những cuộc nói chuyện thì Mặc Như lại là một trong những số hai người có thể chặn họng Diệp Thanh An.
Bởi họ biết Diệp Thanh An sẽ luôn yếu thế trước người mà nàng coi là người thân.
Diệp Thanh An không biết làm gì. Chỉ nghĩ là mình làm sai rồi, nàng cẩn thận kéo kéo góc áo của Mặc Như, bộ dáng mềm mại đến cùng cực.
“Ta biết sai rồi, ngươi đừng giận được không?”
Mặc Như vốn không có giận gì, chỉ là cảm thấy hơi tủi thân.
Nàng ở bên Diệp Thanh An từ sáng đến tối chưa rời nửa bước, ai ngờ đáp lại là cái nhìn ghét bỏ của đối phương.
Nhưng giờ đây tủi con mẹ nó thân là cái gì?
Có bằng một mỹ nhân trước mắt làm nũng không?
Tất nhiên là không rồi.
Mặc Như đưa tay xoa xoa khuôn mặt tuyệt diễm của Diệp Thanh An, biến nó thành đủ loại hình dạng.
Mà Diệp Thanh An lại không dám phản kháng dù chỉ là một chút. Là nàng sai, bị sờ một chút cũng không sao, mong rằng vì thế mà Mặc Như sẽ không giận nữa.
Mà Mặc Như sau khi sờ đủ cũng buông tay.
Nhớ tới Diệp Thanh An chắc rất đói liền hào phóng tặng nàng luôn đĩa điểm tâm thứ năm, đĩa điểm tâm vừa đặt xuống giường để Diệp Thanh An ăn.
“…Lấy ta ít nước là được, cảm ơn.”
Mặc Như liền tri kỉ làm theo. Sau đó đi ra ngoài, lát sau liền mang theo một bát cháo vào.
Mặc Như biết Diệp Thanh An chắc chắn hôm nay sẽ tỉnh nên đã cho người nấu cháo trước. Đợi khi nàng tỉnh dậy chỉ cần múc ra ăn là được.
Vừa hay cháo nấu xong được một lúc thì Diệp Thanh An tỉnh lại.
Mặc Như đem bát cháo đến bên Diệp Thanh An, cầm thìa muốn đút cho nàng. Ai ngờ lại thấy nàng cảnh giác nhìn bát cháo.
“Cái này do ngươi nấu sao?”
Mặc Như dở khóc dở cười trước hành động của nàng: “Phải thì sao mà không phải thì sao?”
Diệp Thanh An: “…ta không đói.”
“Phụt-” Mặc Như cố gắng nhịn cười, vừa múc một miếng đưa đến bên miệng Diệp Thanh An, “Ngài cảm thấy ta có thể nấu được sao.”
Diệp Thanh An không dám đáp, nói không thể Mặc Như sẽ giận, còn nếu có thì Mặc Như có lẽ sẽ đi nấu thật.
Nàng âm thầm rùng mình một cái, cũng không đủ can đảm từ chối.
Bỏ đi, chết sớm hay chết muộn cũng là chết.
Diệp Thanh An ôm tâm tư sẵn sàng chết bất cứ lúc nào mà ăn vào miệng.
“…”
May quá, còn sống, không phải Như làm.
Mà Mặc Như cũng không giận nổi luôn, người đâu mà dễ thương như thế chứ.
Cứ như vậy một người đút một người ăn cho đến hết bát cháo.
Sau khi ăn xong thì Mặc Như lại ngồi nhìn Diệp Thanh An thêm một lúc, sau đó bắt nàng đi ngủ.
Diệp Thanh An có hơi mệt thật liền ngoan ngoãn làm theo.
Mặc Như nhìn người đã ngủ say trên giường, vẻ mặt tươi cười cũng không còn lúc đi ra ngoài đã hoàn toàn biến thành một con người khác.
Một Mặc Như thật sự.