• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Agehakun

Beta: Ly

Lương Phi không khỏi sửng sốt nhìn về phía thiếu niên, chỉ thấy Ninh Thư nhìn mấy người đang đi vào, lộ ra vẻ hoảng hốt. Mà mấy bạn nam khác nghe thấy lời đó thì cũng không hẹn mà cùng nhìn sang.

Người đàn ông trung niên lại không để ý, ông ta đi đằng trước chỉ dẫn, lập tức hằm mặt lại nói: “Báo cáo sếp, chính là thằng nhóc này. Muốn quỵt nợ thì cũng thôi đi, đằng này còn định hãm hại bạn học, không ngờ chỉ vì một chuyện cỏn con như vậy mà lại quấy rầy đến ngài.”

Không ngờ cấp trên lại hơi trầm mặt xuống hỏi: “Chú nói ai?”

Người đàn ông trung niên mở miệng đáp: “Chính là thằng nhóc này.” Ông ta chỉ vào Ninh Thư sau đó nhìn Lương Phi nói: “Còn định vu oan cho bạn cùng lớp nữa, tôi đang chuẩn bị gọi điện thoại thông báo cho phụ huynh của thằng nhóc đó.”

“Ồ?” Một giọng nói vang lên, là của người đàn ông đẹp trai đang đứng ở bên cạnh: “Sự việc đã được điều tra rõ ràng chưa?”

Người đàn ông trung niên không biết thân phận của đối phương nhưng chỉ cần nhìn thái độ của sếp thì biết ngay là đối phương chắc chắn không đơn giản, đương nhiên ông ta khách khí, nghiêm chỉnh mà đáp: “Đã điều tra rõ ràng rồi, đám bạn học đều có thể làm chứng, hơn nữa nhân viên nữ cũng có mặt ở đây.”

“Là do cậu ta ham hư vinh muốn mua giày hàng hiệu, nhưng vì không có tiền nên đã giật mác giày xuống, định quỵt nợ.”

Ninh Thư cắn môi, mở miệng nói: “Cháu không có.” Cậu âm thầm nắm chặt tay.

Cậu không ngờ là Văn Dụ Châu lại đến đây, Ninh Thư rũ mắt, trong lòng cảm thấy lo lắng không yên. Cậu biết mình lại gây thêm rắc rối cho Văn Dụ Châu rồi, hơn nữa Ninh Thư cũng không hy vọng người đàn ông sẽ hiểu lầm mình.

Sau khi người đàn ông trung niên nghe thấy lời đó của cậu thì lập tức quát: “Nhân chứng vật chứng đều đủ, cậu còn muốn ngụy biện gì nữa? Còn không mau gọi điện thoại kêu người nhà tới?”

Cấp trên đang định nói gì đó thì người đàn ông đẹp trai chợt giơ tay lên, hắn nói: “Ông chắc chắn rằng mình đã điều tra rõ ràng rồi?”

Lương Phi nhìn người đàn ông ở đối diện, người đàn ông này rất trẻ hơn nữa còn cực kỳ đẹp trai, khí thế rất mạnh. Nhà gã có tiền, từ nhỏ đi theo bố gặp qua rất nhiều người nhưng không có ai có thể so sánh với khí thế của người đàn ông này.

Thật ra khí thế cũng không doạ người lắm nhưng khi đứng ở trước mặt hắn, người ta sẽ tự dưng cảm thấy sợ hãi, huống chi hiện tại Lương Phi vẫn là một thằng nhóc mới mười mấy tuổi.

Gã ngờ vực liếc nhìn Ninh Thư, tự hỏi vừa rồi có phải mình nghe nhầm không?

Lương Phi không nghĩ nhiều, chỉ coi là mình nghe nhầm rồi. Sao Ninh Thư có thể quen biết một người như vậy chứ.

Nhưng Lý Mân ngồi ở bên cạnh thì lại cảm thấy hình như mình đã nhìn thấy người đàn ông này ở đâu đó.

Đối phương mặc sơ mi trắng, người bình thường mặc lên trông rất tầm thường nhưng khi đối phương mặc vào thì lại bật lên một loại khí chất, sơ vin gọn gàng, cao lớn thẳng tắp, đẹp trai xuất chúng, hơi thở lạnh băng.

“Chắc chắn.” Người đàn ông trung niên khẳng định.

Lương Phi vội nói: “Là thật đó, chú nhìn giày của cậu ta cũ nát hết rồi, quần áo trên người cũng rất bình thường, sao có thể có tiền để mua một đôi giày đắt tiền vậy chứ?”

“Đôi giày đó tận 780 tệ lận.” Bạn nam bên cạnh nói.

Ánh mắt của Văn Dụ Châu dừng trên người thiếu niên, trầm giọng hỏi: “Thật vậy ư?”

Lương Phi nói: “Còn một việc nữa, chú của cậu ta là tài xế nên chắc chắn cũng sẽ không có tiền rồi, vả lại cái xe đó còn là của người khác, điều đó chứng minh lòng hư vinh của cả nhà bọn họ di truyền đó.”

“Những gì cháu nói hoàn toàn là sự thật, không tin ngài có thể hỏi các bạn học khác của cháu.”

Ninh Thư lạnh lùng nhìn gã, nói: “Tôi không làm chuyện đó, tôi cũng không giật mác xuống, giày cũng không phải là tôi mua.”

Lương Phi nói: “Thế cậu có dám hỏi chị gái này không?”

Khi người đàn ông vừa bước vào, nhân viên nữ cũng đã xem đến lác cả mắt. Chị ta chưa từng nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy bao giờ, gương mặt không khỏi đỏ lên, gật đầu nói: “Chính là như vậy, em trai này tới cửa hàng nhà chúng tôi thử giày xong không mua mà lại muốn rời đi, còn giật mác xuống nữa. Giày bị mất mác rồi, chúng tôi không bán ra được nữa.”

Mặt Ninh Thư đỏ bừng lên do tức giận.

“Chị nói dối.”

Cậu cảm thấy rất xấu hổ, nhất là khi đang phải sống nhờ tại Văn gia mà hiện tại lại còn gây rắc rối cho Văn Dụ Châu nữa.

Cậu hít sâu một hơi, mở miệng nói: “Tôi không làm nên tôi sẽ không thừa nhận.”

Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói: “Giờ mà cậu còn nguỵ biện à, tôi thấy cậu còn ít tuổi mà không ngờ lại nói dối hết lần này đến lần khác.”

“Đâu chỉ nói dối, còn sĩ diện nữa.”

Lương Phi cũng chẳng thèm che giấu gì, gã nói: “Chỉ vì nhà cháu giàu, nhà cậu ta nghèo mà chú cậu ta cũng chỉ là một tên tài xế, cậu ta ghen ghét nhà cháu có điều kiện nên mới vu oan cho cháu.”

Gã vắt chéo chân rồi nói: “Uổng công tôi còn nghĩ là sẽ mua giày cho cậu.”

Người đàn ông trung niên mở miệng nói: “Số điện thoại nhà cậu là gì, tôi sẽ gọi điện cho chú của cậu rồi gọi anh ta tới đây.”

“Không cần gọi.” Một giọng nói truyền đến, lọt vào trong tai của mọi người có mặt tại đây: “Tôi chính là chú của em ấy.”

Văn Dụ Châu nói: “Có chuyện gì thì có thể trực tiếp trao đổi với tôi.”

Người đàn ông trung niên trợn tròn mắt, Lương Phi và những người khác cũng kinh ngạc cực kỳ.

Văn Dụ Châu vẫy tay với thiếu niên: “Lại đây.”

Ninh Thư khẽ mím môi rồi bước tới, cậu thấp giọng kêu một tiếng: “Chú Văn.”

Giọng nói này rơi vào trong tai đám Lương Phi rõ mồn một, bọn họ không thể tin nổi.

Bấy giờ Lý Mân mới nhớ ra là mình đã từng gặp người đàn ông này rồi, đây chính là người lái chiếc xe đó.

Lương Phi vẫn không thể tin nổi, chẳng phải chú của Ninh Thư là tài xế à?

Nhưng gã nhìn phản ứng của bác Triệu, và cả cấp trên đi theo sau ông ta, trong lòng họ lập tức lộp bộp.

Mà người đàn ông trung niên thì lại càng không thể ngờ rằng cậu nhóc ở đối diện này chính là cháu trai của Văn Dụ Châu, mồ hôi lạnh trên trán ông ta lập tức chảy xuống, ngay cả cấp trên cũng không gánh nổi chuyện này.

Ông ta lập tức nói: “Có thể là hiểu lầm thôi, đúng vậy, chỉ là hiểu lầm.”

Mấy bạn nam kia vừa thấy thế thì lập tức biết rằng mình đã chọc trúng tổ ong rồi. Một nam sinh trong số đó tái mét mặt, nói: “Không liên quan đến cháu, đều là do Lương Phi đầu têu.”

Lương Phi lập tức thay đổi sắc mặt, cắn chặt răng. Bố gã là người có quan hệ, người đàn ông này dù có lợi hại nhưng có thể lợi hại được đến đâu chứ, vì thế gã “điếc không sợ súng” cãi lại: “Cháu không có.”

Ánh mắt của Văn Dụ Châu rơi lên mặt cậu trai, nhưng hắn không thèm để ý đến gã mà quay sang nhìn nam sinh vừa nói chuyện, hỏi: “Ồ? Mấy đứa còn có đồng lõa gây án cơ à?”

Nam sinh kia cực kỳ sợ hãi, lập tức khai hết mọi chuyện, cậu ta nói: “Đều là do Lương Phi đầu têu, không liên quan gì đến bọn cháu.”

Văn Dụ Châu nói: “Gọi nốt người còn lại đến đây đi.”

Người đàn ông trung niên thấy chuyện này càng ngày càng làm lớn, dù sao Lương Phi cũng là con của bạn ông ta nên không nhịn được mà hạ giọng nói với cấp trên: “Sếp ơi, anh xem xem, liệu có thể xin xỏ được không, chuyện này mà làm to quá thì cũng không hay, nể mặt tôi với…”

Cấp trên nghe xong thì tức đến bật cười, ông ấy bảo: “Chú có biết người đang đứng ở trước mặt chú là ai không?”

Lòng người đàn ông trung niên không khỏi nảy lên, nghe cấp trên nói một câu vào tai mình, sắc mặt ông ta lập tức xám xịt.

Một nam sinh khác rất nhanh đã bị gọi đến, khi đó cậu ta còn đang ngồi nhà ăn cơm. Lúc bước vào nhìn thấy cục diện nghiêm trọng như vậy, hai chân cậu ta lập tức mềm nhũn, khai hết đầu đuôi chân tướng sự việc ra.

Trên mặt Văn Dụ Châu không có biểu cảm gì, chỉ hỏi nhân viên nữ: “Những gì cậu ta nói có phải là thật không?”

Bấy giờ nhân viên nữ mới thấy cực kỳ hối hận, hối hận vì mình đã bị ma quỷ che mắt. Chị ta gật đầu, tái mét mặt đáp: “Là thật ạ…”

Chân người đàn ông trung niên mềm oặt, ông ta nào dám cãi một lời. Lúc này ông ta chỉ có thể nói: “Lương Phi, còn không mau xin lỗi người ta?!”

Lương Phi cau mày, gã sẽ không xin lỗi nên chỉ bảo: “Cháu sẽ mua đôi giày đó.”

Văn Dụ Châu từ trên cao nhìn xuống gã, trầm giọng nói: “Chẳng qua chỉ là một đôi giày, tôi vẫn có thể mua nổi.”

Hắn nói một cách từ tốn: “Nếu mắc lỗi, vậy phải biết thừa nhận lỗi lầm của mình.”

Lương Phi khinh thường, bố gã quen bao nhiêu người tai to mặt lớn, người đứng trước mặt này là cái thá gì chứ. Hơn nữa nhìn hắn cũng không lớn tuổi lắm, nhiều nhất là có chút quan hệ mà thôi.

“Bố tôi tên là Lương Dân, nếu chú đây có chuyện gì thì có thể trực tiếp tới tìm ổng.”

Sắc mặt cấp trên sầm lại, ông ấy mở miệng nói: “Trẻ con không hiểu chuyện, quả thật phải răn dạy.”

Văn Dụ Châu giơ tay, liếc mắt nhìn mấy người một cái, bảo: “Thôi.”

Lương Phi càng khinh thường hơn, chẳng qua là loại cáo mượn oai hùm*, vừa nghe thấy tên bố gã là cũng sợ mất mật như vậy thôi.

*là thành ngữ chỉ những người thủ đoạn mượn uy danh từ kẻ có quyền để đi hù dọa người khác.

Ninh Thư đi theo sau Văn Dụ Châu, trong lòng có một cảm giác rất lạ, như thể có một dòng nước ấm đang chảy qua vậy. Cậu không khỏi nhìn chằm chằm bóng dáng người đàn ông, hơi cúi đầu xuống, nói: “Rất xin lỗi, chú Văn, lại gây thêm rắc rối cho chú rồi.”

Văn Dụ Châu nói: “Tại sao không gọi điện thoại cho tôi?”

Ninh Thư hơi giật mình.

Người đàn ông mở cửa xe, quay đầu hỏi: “Bởi vì tôi không phải là người nhà của cậu?”

Ninh Thư lập tức đáp lại: “Không phải… Bởi vì em sợ gây thêm phiền phức cho ngài.”

Văn Dụ Châu nói: “Sau này mà có chuyện gì thì nhớ phải nói cho tôi biết trước tiên, đã biết chưa?”

Người đàn ông đứng ở đó, nhìn cậu bằng đôi mắt ấy, không cho phép từ chối.

Hai mắt Ninh Thư hơi cay cay, cậu cầm đôi giày, khẽ gật đầu.



Lương Phi không biết tại sao sắc mặt của bác Triệu lại khó coi như vậy, dù sao thì cục tức này gã cũng không nuốt trôi được, đợi tí gã về nhà nhất định phải bảo bố xả giận cho mình mới được.

Chỉ là Lương Phi không ngờ rằng mình vừa mới vào nhà, bố của gã đã hung hăng tát cho gã một phát, nổi giận đùng đùng: “Mày còn dám vác mặt về à! Hôm nay tao nhất định phải đánh chết mày!”

Lương Phi không thể tin nổi: “Bố! Rõ ràng là nó…”

Lồng ngực của bố gã phập phồng, tiếp tục tát cho gã một cái nữa: “Mày có biết mày đã gây ra phiền phức bao lớn không?”



Ninh Thư ngồi trên ghế, thấp thỏm bất an. Cậu không muốn để Văn Huyên và những người khác biết chuyện này.

Trông thấy xe cách Văn gia ngày một gần hơn, thân thể thiếu niên cũng càng ngày càng cứng ngắc.

Văn Dụ Châu dừng xe, lúc đi vào thì hắn chợt nói: “Chuyện này chỉ có cậu và tôi biết thôi, Văn Huyên và những người khác vẫn chưa biết gì.”

Ninh Thư khẽ cắn môi, cậu gật đầu một cái: “Cảm ơn chú Văn.”

Văn Huyên thấy bọn họ trở về thì thở phào nhẹ nhõm: “Sao lại về muộn vậy?”

Văn Dụ Châu vươn tay cởi một cúc áo sơ mi ra, đáp: “Em đưa Ninh Ninh đi mua giày.”

Ninh Thư chú ý tới cách gọi của người đàn ông, không biết vì sao mà hai tai cậu lại thấy nong nóng, còn hơi ngứa nữa. Cậu rất cảm kích vì Văn Dụ Châu đã không nói ra sự thật và giúp cậu che giấu những gì đã xảy ra vào tối nay.

“Chú Văn, cảm ơn chú vì chuyện ngày hôm nay.” Khi người đàn ông bước lên tầng, Ninh Thư vội vàng hạ giọng nói.

Văn Dụ Châu liếc mắt nhìn sang, mang theo vẻ sâu thẳm mà cậu không thể nào hiểu được, giọng nói hắn trầm thấp, đáp: “Chuyện này cũng không phải là giúp miễn phí, đừng vui mừng quá sớm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK