Beta: Ly
Ngoài mặt trông Ninh Thư vẫn bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng cậu lại có chút căng thẳng.
Cậu vừa nghĩ đến chuyện 00 muốn mình làm thì không nhịn được mà miệng khô lưỡi khô, không khỏi liếm môi một chút.
Mà Văn Dụ Châu đang ngồi đối diện cũng dời mắt xuống đôi môi mềm mại hơi đỏ lên của thiếu niên, nhàn nhạt nói: “Khát nước à?”
Ninh Thư hơi giật mình. Ánh mắt của người đàn ông hướng thẳng vào khiến cho cơ thể cậu hơi cứng đờ lại. Cậu nhìn sang chỗ khác để làm dịu bớt bầu không khí kỳ quặc này, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Người đàn ông đứng lên, hắn đưa lưng về phía thiếu niên sau đó rót một cốc nước rồi đưa cốc nước ấy tới trước mặt thiếu niên.
Ninh Thư duỗi tay nhận lấy, lông mi cậu khẽ run, nói: “Cảm ơn chú Văn.”
Cậu mím môi một chút rồi sau đó cúi đầu xuống.
Lúc thiếu niên uống nước, cậu nhấp miệng cốc để lộ ra đầu lưỡi hồng nhạt, cảnh này khiến Văn Dụ Châu không khỏi nghĩ đến thân thể trắng nõn mềm mại của thiếu niên, có thể in lên những dấu vết hồng nhạt một cách dễ dàng.
Văn Dụ Châu chỉ cảm thấy nhiệt độ trong phòng bắt đầu trở nên khô nóng, hắn cố dời lực chú ý đi, tiếp tục giảng bài.
Ninh Thư khẽ liếm môi, cậu nhìn cốc nước, phát hiện mình đang dùng cái cốc của Văn Dụ Châu thì không khỏi sửng sốt một chút.
Mà đương nhiên Văn Dụ Châu cũng nhận thấy thiếu niên bị phân tâm. Hắn thấy cậu nhìn chằm chằm cái cốc, bèn hỏi một câu: “Sao vậy?”
Ninh Thư do dự một chút cuối cùng vẫn không nói gì. Cậu sợ mình mà hỏi thì Văn Dụ Châu sẽ cảm thấy mình đang ghét bỏ hắn, vì thế cậu chỉ lắc đầu không bàn luận thêm.
Văn Dụ Châu lại nhìn theo ánh mắt của cậu, hắn dừng lại một chút, hỏi: “Cậu không thích uống nước sôi để nguội à?”
Ninh Thư hơi giật mình, cậu do dự một lúc rồi khẽ lắc đầu. Văn Dụ Châu đảo mắt qua, ngay sau đó đứng dậy rồi dặn dò cậu: “Đợi tôi một lát.”
Ninh Thư không rõ hắn định đi đâu nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi im trong phòng chờ người trở về. Văn Dụ Châu ra ngoài được vài ba phút thì đã thấy quay lại rồi, chỉ là trong tay hắn có thêm một cốc sữa bò.
Ninh Thư hoang mang nhìn hắn, ánh mắt dừng trên cốc sữa ấy.
Văn Dụ Châu ngồi xuống sau đó đưa cốc sữa bò qua, bảo: “Uống đi, mới hâm nóng lại đấy.”
Thật ra Ninh Thư không còn khát mấy nữa, nhưng đây là sữa do đối phương cố ý đi xuống mang lên cho cậu, vì thế cậu vẫn duỗi tay cầm lấy, nói một tiếng: “Cảm ơn chú Văn.”
Văn Dụ Châu tiếp tục giảng bài nhưng thấy thiếu niên mãi vẫn chưa động vào cái cốc kia, ánh mắt của hắn quét qua, lạnh nhạt nói: “Không hợp khẩu vị của cậu à?”
Ninh Thư lắc đầu, mím môi rồi nói: “Có hơi nóng ạ, chú Văn.”
Văn Dụ Châu lại bảo: “Sữa bò phải uống nóng mới ngon, chẳng phải cậu rất thích uống sữa của tôi sao?”
Ninh Thư lại cảm thấy dường như những lời này có ẩn ý. Cậu không khỏi nhìn sang nhưng chỉ thấy Văn Dụ Châu ngồi im trên ghế, đôi mắt sâu hoắm kia của hắn trông không khác gì khi trước, thậm chí hắn còn đánh dấu lên đề bài, eo lưng thẳng tắp, trông vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị.
Cậu do dự một chút, thầm nghĩ chắc là do mình nghĩ nhiều rồi, sữa bò thì có hàm ý gì được cơ chứ. Vì thế Ninh Thư gạt bỏ suy nghĩ, tiếp tục nghe Văn Dụ Châu giảng bài, chỉ là sữa bò có hơi nóng, thi thoảng cậu mới uống được một ngụm.
Văn Dụ Châu thấy thiếu niên thò đầu lưỡi ra sau đó thật cẩn thận liếm một chút, hắn đảo mắt hỏi: “Lần này có vị gì?”
Ninh Thư ngẩng mặt lên lộ ra biểu cảm mờ mịt.
Mà Văn Dụ Châu thấy thiếu niên không trả lời, đôi mắt hắn không khỏi hơi tối sầm lại. Hắn phóng mắt qua, đuôi mắt hẹp dài, giọng nói đều đều: “Sao vậy?”
Ninh Thư không biết nên nói như thế nào, nhưng cậu vẫn do dự đáp: “Rất nóng, không ngọt lắm.”
Văn Dụ Châu ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Ninh Thư lại uống sữa một lúc, cảm thấy hơi căng bụng.
Văn Dụ Châu men theo ánh mắt của cậu, nói: “Uống không nổi nữa thì đừng uống tiếp.”
Ninh Thư nhìn hắn, sau đó khẽ gật đầu.
Văn Dụ Châu nhìn chằm chằm cái bụng mềm mại hơi tròn của thiếu niên, không biết hắn nghĩ tới điều gì mà đôi mắt lại tối hắn đi.
Ninh Thư uống sữa xong mới phát hiện suýt nữa mình đã quên mất lời dặn của 00 – cũng là điều mà cậu sẽ phải làm trong buổi kèm học bất ngờ ngày hôm nay. Tâm trạng vốn đang thả lỏng của cậu lại bắt đầu có chút căng thẳng.
Ninh Thư không khỏi cụp mắt, cậu hơi mím môi sau đó thầm gọi 00, nhưng 00 lại không online.
Ninh Thư nhìn về phía Văn Dụ Châu, người đàn ông ngồi trên ghế mặc sơ mi trắng dắt gọn trong quần, vai lưng thẳng thắp, trông vừa thon thả lại vừa có lực.
Gương mặt cậu không khỏi nóng lên một chút, ngón tay hơi cuộn lại sau đó lông mi bắt đầu run rẩy một cách bất an.
Đương nhiên Văn Dụ Châu cũng chú ý tới cảm xúc của thiếu niên. Hắn khẽ nhướn mày, biểu cảm trên mặt vẫn giữ vững sự bình tĩnh, mặt mày nghiêm túc, miệng thì giảng bài.
Vành tai Ninh Thư sắp đỏ đến rỉ ra máu rồi, cậu khẽ cắn môi một chút rồi vươn chân ra.
Văn Dụ Châu nhận thấy được cái chân bên dưới gầm bàn duỗi về phía mình, hắn không khỏi khựng lại, ngay sau đó nói: “Đề này, cậu làm thử cho tôi xem.”
Ninh Thư không khỏi mặt đỏ tai hồng, bàn tay cầm bút của cậu hơi run rẩy.
Đây là lần đầu tiên cậu làm chuyện này.
Ninh Thư không dám nhìn người đàn ông, cậu lặng lẽ rút chân trở về, nhưng lúc rút về thì lại bị cản lại.
Văn Dụ Châu cứ như thể không chú ý tới hành động này của cậu, hắn chỉ cụp mắt hỏi: “Sao? Không làm được à?”
Ninh Thư lắc đầu, cậu lập tức bắt tay vào giải bài, chỉ là chân của cậu vẫn cứ không rút về được.
Chân Ninh Thư trơn bóng, rất sạch sẽ, cậu còn vừa mới tắm xong nữa.
Sau khi Ninh Thư làm theo hướng dẫn của 00 được bước đầu tiên, sang đến bước thứ hai thì cậu bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Ninh Thư vẫn không thể đâm thủng phòng tuyến trong lòng mình. Cậu cảm thấy làm như vậy vô cùng xấu hổ, hơn nữa dù có thế nào thì Văn Dụ Châu cũng là một người ngang bậc cha chú của cậu.
Ninh Thư chợt cảm thấy mông lung, thậm chí cậu còn không biết mình đang làm những gì, mà lúc này tiếng của 00 cũng vang lên trong đầu cậu: “Ký chủ, 00 đã về, cậu quyến rũ Văn Dụ Châu đến đâu rồi?”
Ninh Thư do dự một chút, vẫn quyết định nói thật cho 00 nghe.
00 nói: “Nhưng ký chủ à, cậu làm được một nửa rồi, nếu từ bỏ thì liệu có ổn không đó? Chắc chắn Văn Dụ Châu sẽ cảm thấy là cậu đang chơi hắn, hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm đấy.”
Ninh Thư không khỏi sửng sốt, giờ chân cậu đang bị kẹt nơi đó mà lời 00 nói cũng rất có lý. Nếu giờ mà cậu từ bỏ, vậy Văn Dụ Châu sẽ nghĩ thế nào về cậu đây? Có khi quan hệ giữa hai người sẽ không bao giờ có thể vá lại nữa?
Ninh Thư do dự một chút, cuối cùng cậu vẫn không rút chân về.
00 nói: “Ký chủ, giờ cậu làm… như vậy… như vậy rồi… như vậy…”
Ninh Thư chỉ mới nghe thôi đã cảm thấy cứng lưỡi rồi. Cậu không nhịn được mà hỏi: “00, sao cậu lại biết mấy thứ này?”
00 ngượng ngùng đáp: “00 cũng là người từng trải mà, ký chủ, cậu phải cố lên, sau có 00 ở đây, bảo đảm cậu sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Ninh Thư không nói gì, cậu cứ có cảm giác là hình như 00 đã thay đổi rồi, nhưng mà cậu lại không thể nói rõ ra là nó đã thay đổi ở đâu.
Từ đầu đến cuối biểu hiện của Văn Dụ Châu đều rất đứng đắn, cứ như thể hắn không biết rằng dưới bàn có một cái chân đang dán sát vào chân hắn vậy.
Ninh Thư không nhịn được mà cựa quậy, gương mặt cậu nóng bừng cả lên, lông mi cũng run rẩy một cách bất an, mà lúc này Văn Dụ Châu lại khẽ nhíu mày nói: “Chỗ này viết sai rồi.”
Ninh Thư mím môi sửa lại bài, chỉ là tiếng của 00 vẫn luôn vọng lên trong đầu khiến cậu hơi mất tập trung.
00: “Ký chủ ~ người đàn ông này đang giả bộ đứng đắn cho cậu xem đó.”
“Chẳng lẽ cậu không muốn khiến hắn phải lộ ra biểu cảm không giống như ngày thường à?”
Ninh Thư bị lời của 00 mê hoặc tâm trí, cậu bắt đầu thấy hơi dao động.
Ninh Thư không khỏi mím môi một chút, Văn Dụ Châu ở trước mặt cậu luôn luôn là dáng vẻ nghiêm nghị lạnh băng, hơn nữa cậu còn hay bị đối phương làm cho luống cuống tay chân, căng thẳng không thôi.
Nghĩ vậy, lòng cậu chợt trào dâng ý muốn trả thù.
Ninh Thư cũng biết cáu cũng biết giận chứ, cậu khẽ cắn môi sau đó với chân qua một chút.
Mà lúc này hô hấp của người đàn ông đang ngồi trên ghế hơi trầm xuống.
Lông mi Ninh Thư khẽ run, cậu nhận thấy được cặp đùi của người đàn ông hơi căng chặt lại nhưng mà giọng nói của Văn Dụ Châu lại không có thay đổi gì, vẫn trầm ổn như cũ, nói: “Cậu biết mình sai ở đâu không?”
Ninh Thư nhìn đề bài rồi mở miệng nói: “Biết ạ…”
Chân cậu đã chạm vào một nơi nóng bỏng, cách một lớp quần mà vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ đó.
Ninh Thư chỉ cảm thấy bàn chân non mềm của mình như thể bị phỏng. Cậu theo bản năng rụt lại một chút nhưng lại bị Văn Dụ Châu kẹp chặt không thả.
00 nói: “Ký chủ, cậu đang làm gì vậy ~ tiếp tục đi chứ, nhích lên phía trước một chút.”
Ninh Thư không nói gì, cậu mặt đỏ tai hồng mà thấp giọng nói: “Nhưng…”
Nhưng nếu nhích tiếp lên trước…
00 nói: “Không nhưng nhị gì hết, chẳng lẽ cậu không nhìn thấy người đàn ông này đã và đang bắt đầu hết bình tĩnh nổi sao?”
Ninh Thư không nói nữa, hiển nhiên cậu có thể cảm nhận được điều đó. Cậu do dự một chút, cuối cùng vẫn làm theo hướng dẫn của 00 – hơi ghì chân mình lên nơi ấy.
Đôi mắt của Văn Dụ Châu lập tức tối sầm lại, hắn phát ra một tiếng rên nhỏ đến khó có thể phát hiện.
Dường như đến lúc này Ninh Thư mới giật mình tỉnh lại, cậu ý thức được mình đã bị 00 mê hoặc làm ra chuyện gì thì lập tức cảm thấy hối hận, vội vàng rụt chân lại.
Nhưng không còn kịp nữa rồi, bởi vì Văn Dụ Châu đã vươn tay ra bắt được chân cậu.
Bàn tay to lớn của người đàn ông tóm lấy bàn chân trắng nõn của thiếu niên, trên tay hắn còn có vết chai mờ nhạt và và hơi mỏng.
Bởi vì làn da quá non mịn nên Ninh Thư cảm thấy nơi bị vuốt ve truyền đến cảm giác tê dại không nói nên lời, cơ thể cậu không nhịn được mà nhũn cả ra.
Sau khi Văn Dụ Châu bắt được chân cậu, cặp mắt kia liếc qua, nặng nề hỏi: “Lần này có phải lại định nói là tôi hiểu lầm hay không?”
Ninh Thư muốn rút chân về nhưng Văn Dụ Châu nắm quá chặt, cậu khẽ mím môi, nhìn hắn bằng ánh mắt cầu xin, thấp giọng nói: “Chú Văn, chú có thể thả chân em ra được không?”
Văn Dụ Châu không nói gì, hắn tóm lấy chân thiếu niên hơi kéo lên phía trước một chút.