Edit: Agehakun
Beta: Ly
Văn Dụ Châu nói: “Ông ngoại, chuyện khác cháu đều có thể nghe ông, chỉ riêng chuyện này thì không.”
Ông ngoại run rẩy hạ tay xuống.
Ông đã nhìn đứa cháu ngoại này lớn lên từ nhỏ. Con gái và con rể của ông đi sớm, tâm nguyện duy nhất của ông chính là ngóng trông một ngày nào đó sẽ được nhìn thấy cháu trai cháu gái mình thành gia lập nghiệp.
Nhưng Văn Huyên lại khó có con, mong ước duy nhất của ông chính là không để Văn gia chặt đứt hương hỏa.
“Tên đàn ông kia là ai?” Ông lạnh lùng thốt: “Ông cũng muốn xem thử là thằng nào không biết xấu hổ nào lại làm ra chuyện mất mặt như vậy.”
Văn Dụ Châu lên tiếng: “Em ấy nhỏ hơn cháu chín tuổi.”
Ông ngoại: “…”
Gương mặt già của ông xanh mét lại, nhỏ hơn chín tuổi, nói cách khác, người đó vẫn còn là một thằng nhóc, còn đang đi học.
Chuyện này mà truyền ra ngoài, đến tột cùng là ai mất mặt.
Đương nhiên là họ Văn mất mặt.
Nếu chuyện của Văn Dụ Châu mà lộ ra ngoài, hắn không chỉ không giữ được công việc mà còn bị xử phạt nữa. Ông ngoại lập tức nói: “Chuyện này ông không muốn truy cứu nữa, mày chấm dứt với nó đi, nếu mày không dứt được, ông sẽ dứt giúp mày!”
…
Từ hôm Văn Dụ Châu đến, mấy ngày liên tiếp Ninh Thư đều không nhìn thấy đối phương.
Lòng cậu rất khó tả.
Vốn dĩ cậu phải thở phào một hơi nhưng không biết tại sao trong lòng Ninh Thư lại hơi trĩu xuống.
Gần tới cuối kỳ rồi, dù lòng cậu có loạn thì cũng không có cách nào nghĩ đến chuyện khác. Ninh Thư hít sâu một hơi, mím môi tiếp tục ôn tập.
Cuối cùng sau hơn một tuần, Ninh Thư thi cử xong xuôi. Mẹ Ninh đang nấu canh trong bếp, còn là canh gà nữa, nói con trai thi xong thì phải bồi bổ một hồi.
Thiếu niên đang ở trong phòng, cậu do dự nhưng cuối cùng vẫn đeo khăn quàng cổ lên đi ra ngoài.
Mẹ Ninh hỏi: “Ninh Ninh, canh gà sắp được rồi, con định đi đâu thế?”
Ninh Thư hơi hé miệng nói: “Mẹ, con đi dạo.”
Cậu cúi đầu thay giày, sau đó tìm đến nơi đó dựa theo địa chỉ được ghi bên trên. Nhà của Văn Dụ Châu khá giống kiểu nhà song lập*, bởi vì là mới sửa sang lại nên trông mới tinh và rất đẹp, ngoài ra còn có một khoảng sân nhỏ nữa.
*Mở rộng/ thu gọn chú thích
Thiếu niên nâng tay lên gõ cửa. Cậu đứng bên ngoài, bắt đầu thấy căng thẳng, nhưng không có ai ra mở cửa cả.
Ninh Thư đợi ngoài nhà một hồi lâu, cậu lơ đễnh thầm nghĩ, hắn không có nhà sao?
Cuối cùng Ninh Thư một mình về nhà trong gió lạnh.
Đến đêm giao thừa, bố Ninh và mẹ Ninh ăn cơm trong phòng khách còn Ninh Thư một mình trở về phòng. Cậu nằm ở trên giường nhưng làm cách nào cũng không ngủ được.
Thiếu niên đứng dậy đi tới phòng khách. Mẹ Ninh thấy thế hỏi: “Ninh Ninh, con định gọi điện thoại cho ai vậy?”
Ninh Thư khẽ mím môi, đáp: “Bạn học ạ…”
Mẹ Ninh nói: “Là cậu bạn rủ con đi du lịch mà con đã kể với mẹ lần trước, phải không?”
Cậu sửng sốt một chút, khẽ gật đầu, hình như lần trước cậu có nhắc qua chuyện này với mẹ Ninh thì phải.
Mẹ Ninh nói: “Con xem, con cũng sắp thi đại học rồi, ra ngoài chơi mấy ngày cũng được.”
Ninh Thư gật đầu, sau đó cậu hơi do dự, cuối cùng vẫn gọi vào số điện thoại kia. Cậu đợi một hồi lâu, sau khi tiếng “tút tút” vang lên gần một phút thì cuộc gọi mới được tiếp.
Giọng nói của Văn Dụ Châu vang lên: “Ninh Ninh?”
Ninh Thư không nói chuyện.
“Là em sao, Ninh Ninh?” Giọng nói trầm thấp của Văn Dụ Châu truyền tới, xen lẫn chút âm thanh ồn ào.
Bấy giờ Ninh Thư mới “ưm” một tiếng, nói: “Chú Văn…”
Không biết bên phía Văn Dụ Châu đã xảy ra chuyện gì, hắn nói với cậu: “Nửa tiếng nữa, em gọi lại cho tôi nhé…”
Hắn nói xong thì cúp điện thoại luôn.
Ninh Thư sững sờ, cậu nhìn điện thoại trong tay, đợi gần nửa tiếng, thiếu niên chưa từng cảm thấy dày vò như vậy bao giờ.
Đợi đến khi thời gian suýt soát, Ninh Thư gọi điện thoại qua, cậu nói: “Chú Văn…”
Nhưng âm thanh trong điện thoại lại không phải là giọng của Văn Dụ Châu, mà là tiếng Lâm Tĩnh Nhu ngờ vực đáp lời: “Ninh Thư? Là em à?”
Ninh Thư chỉ cảm thấy máu trên người lập tức lạnh đi. Đầu óc cậu trống rỗng, lúc lâu sau mới hơi hé miệng nói: “Cô Lâm…”
Lâm Tĩnh Nhu nở nụ cười bảo: “Em tìm Dụ Châu hả? Giờ cô sẽ gọi anh ấy qua…”
Mà đầu dây bên kia, có một giọng nói vẳng đến: “Nhu Nhu, sao con còn đứng đây gọi điện thoại thế, chút nữa sẽ bàn về chuyện của con với Dụ Châu… Con bé này thật là…”
Ninh Thư không biết mình đã cúp điện thoại như thế nào. Chỉ biết lúc cậu hoàn hồn, cậu đã tắt điện thoại từ lâu rồi.
Vốn Ninh Thư định chúc một câu năm mới vui vẻ, nhưng mà sau khi cậu nghe thấy mấy lời đó, cậu mới ý thức được mình đang làm cái gì.
Cậu ngây người một hồi, sau đó trở về phòng.
Có lẽ Văn Huyên nói không sai… Thời đại này, nào có ai lại không kết hôn, Văn Dụ Châu rồi cũng sẽ phải kết hôn thôi…
Ninh Thư nhắm mắt lại, bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Văn Dụ Châu kết hôn với Lâm Tĩnh Nhu, có lẽ trong tương lai bọn họ sẽ có một đứa con đáng yêu, mà cũng có thể là một trai một gái.
Một lúc sau, mẹ Ninh gõ cửa bảo: “Ninh Ninh, có người gọi điện thoại cho con…”
Ninh Thư lau nước mắt, hỏi: “Là lớp trưởng ạ?”
Mẹ Ninh đáp: “Là Văn Dụ Châu, không biết tìm con chuyện gì mà gọi ba cuộc lận, mẹ với bố con bật TV hơi to, suýt chút nữa là không nghe thấy.”
Ninh Thư hơi sửng sốt, ngay sau đó đáp: “… Dạ.”
Cậu đi tới phòng khách, nhưng Ninh Thư lại không tiếp điện thoại, cậu bấm tắt, giả bộ đứng đó nghe.
Ninh Thư có chút mờ mịt nghĩ thầm, Văn Dụ Châu sắp kết hôn sinh con rồi, vậy đợi sau khi cậu lên đại học rồi, có phải bọn họ sẽ hoàn toàn không còn quan hệ gì nữa không?
Mà Văn Dụ Châu nghe thấy tiếng “tút tút” vang lên trong điện thoại, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Lâm Tĩnh Nhu đứng bên cạnh hỏi: “… Dụ Châu, có phải anh giận vì em nghe điện thoại của anh không?”
Văn Dụ Châu khẽ nhíu mày, nói: “Cô đã nói gì với em ấy?”
Không thì sao bé con lại không thèm để ý tới hắn chứ.
Lâm Tĩnh Nhu khẽ sửng sốt, không rõ ý của hắn là gì: “Em không nói gì hết.”
Văn Dụ Châu không đáp, cất điện thoại vào túi: “Lần sau đừng có tùy tiện chạm vào đồ của tôi.”
Sắc mặt của Lâm Tĩnh Nhu hơi tái nhợt, mẹ Lâm đi tới, hỏi: “Con với Dụ Châu sao vậy?”
Lâm Tĩnh Nhu lắc đầu, nói: “Không có gì ạ, Dụ Châu nói vài câu với con thôi.”
“Thằng bé Dụ Châu không tồi, con phải nắm chắc cơ hội đấy nhé.” Mẹ Lâm cười nói.
Lâm Tĩnh Nhu gật đầu.
Hai nhà Lâm Văn cùng nhau ăn cơm tất niên.
“Dụ Châu từ nhỏ đã thích học rồi, mấy năm nay cũng không yêu đương gì.” Ông ngoại nói: “Tĩnh Nhu à, nếu nó có nói gì không phải, cháu đừng để trong lòng.”
Lâm Tĩnh Nhu đỏ mặt, gật đầu.
“Ông ngoại còn đang ngóng hai đứa sinh cho ông một thằng cháu bụ bẫm nữa đó.” Ông vừa cười vừa nói.
Mọi người quanh bàn càng náo nhiệt hơn.
Văn Dụ Châu đứng lên nói: “Ông ngoại, cháu vẫn luôn nhấn mạnh chuyện này với ông rất rõ ràng, dù hôm nay ông muốn đuổi cháu ra ngoài, cháu cũng phải nói rõ cho ông biết.”
Sắc mặt Văn Huyên khẽ thay đổi, lập tức ngăn cản: “Dụ Châu…”
Văn Dụ Châu nhìn thoáng qua bọn họ, nói: “Tôi sẽ không kết hôn, cũng không thích phụ nữ.”
“Dù mấy người có ép tôi kết hôn, tôi cũng không thay đổi được xu hướng tính dục của mình.”
Sắc mặt mẹ Lâm chợt đổi: “Có ý gì? Nhu Nhu.”
Lâm Tĩnh Nhu thì tái mét mặt.
Ông ngoại đứng dậy, lồng ngực phập phồng hơi thở hổn hển, trông có vẻ tức sắp ngất đến nơi rồi.
Sắc mặt mẹ Lâm không tốt, nói: “Dụ Châu, cậu không thích Nhu Nhu, vậy tại sao cậu lại không nói? Ha, cậu như vậy khác nào đang chơi cả nhà chúng tôi!”
Lâm Tĩnh Nhu giật môi: “Mẹ, đừng nói nữa, là con không tốt…”
Cô nói: “Lẽ ra con nên nói rõ từ lâu rồi mới phải…”
Lâm Tĩnh Nhu đứng dậy, bụm mặt khóc lóc chạy ra ngoài.
Cũng không đến mức tự rước lấy nhục như bây giờ.
Ở trước mặt hai nhà, làm mất thể diện của bản thân như vậy.
…
Mấy ngày ăn tết, Ninh Thư đi cùng bố Ninh mẹ Ninh về quê một chuyến.
Cậu không biết là, Văn Dụ Châu gọi mười mấy cuộc điện thoại cho cậu nhưng không một ai bắt máy.
Từ ngày đó về sau, Ninh Thư vẫn luôn cố gắng tránh nghĩ về Dụ Châu.
Cậu biết rõ việc Lâm Tĩnh Nhu xuất hiện ở trong nhà Văn Dụ Châu vào tối ngày hôm đó là có ý gì.
Cậu cũng đâu có ngốc.
Ninh Thư thi được hạng nhất, nhưng cậu suy nghĩ một chút, vẫn quyết định trả lại đôi giày mà Văn Dụ Châu đã tặng cho mình, đặt trước cửa nhà đối phương.
00 nói: “Ký chủ, cậu có muốn tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ luôn không ~?”
Ninh Thư lắc đầu, giới hạn lớn nhất của cậu chính là không phá hoại gia đình của người khác. Lúc còn sống cậu đã có một gia đình không mấy hạnh phúc rồi, sao cậu có thể phá hoại gia đình của người khác được chứ?
Chỉ cần Văn Huyên không nói, cậu không tới quấy rầy.
Sẽ không ai biết về quá khứ này.
Triệu Nhạc Thịnh gọi điện cho Ninh Thư nói về chuyện đi du lịch.
Ninh Thư cảm thấy hiện tại mình giống như đang trốn tránh vậy. Cậu bắt đầu cảm thấy may mắn vì mình đã nhận lời đi du lịch với lớp trưởng.
Triệu Nhạc Thịnh nói: “Chốt vậy nhé, khách sạn với vé xe tớ đều đã đặt cả rồi, đến lúc đó chúng ta chỉ cần xuất phát là được.”
Ninh Thư vội vàng nói: “Cảm ơn lớp trưởng, tớ chưa làm gì cả, đến lúc đó tớ trả tiền cho cậu.”
“Cậu khách sáo gì chứ, chúng ta có phải là bạn không?” Triệu Nhạc Thịnh nói: “Ngày mai xuất phát, cậu nhớ mang theo quần áo phòng lạnh nhé.”
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Nhạc Thịnh cảm thấy cực kỳ vui vẻ, tưởng tượng đến cảnh mấy ngày sắp tới cậu ta và Ninh Thư đều ở bên nhau còn ở chung một phòng nữa, cậu ta không nhịn được mà muốn hát vang một khúc.
Hai ngày sau, Ninh Thư cầm theo hành lý tụ họp với Triệu Nhạc Thịnh.
Nơi mà hai người muốn đến là thành phố ở ngay bên cạnh.
Ngồi xe lửa tới nơi, bọn họ đến thẳng khách sạn đã đặt phòng trước. Bởi điều kiện gia đình của Triệu Nhạc Thịnh không kém, hai năm trước cậu ta đã tới đây rồi nên làm gì cũng trơn tru.
“Xin chào, đây là thẻ phòng đôi, xin hãy kiểm tra và nhận phòng.” Chị lễ tân nói.
Ninh Thư không khỏi sửng sốt, phòng đôi?
Triệu Nhạc Thịnh có ý đồ riêng, thấy thiếu niên như vậy thì cậu ta cũng bắt đầu thấp thỏm: “Sao thế? Có vấn đề gì à? Tớ thấy giá phòng đôi khá là rẻ nên mới đặt á.”
Ninh Thư do dự một chút, lắc đầu.
Cậu khẽ mím môi, Triệu Nhạc Thịnh không phải là Văn Dụ Châu, cậu không có gì không được tự nhiên cả.
Sau khi hai người đặt đồ đạc xuống, Triệu Nhạc Thịnh dẫn theo Ninh Thư đi đến một điểm tham quan gần đó.
Bởi vì thời gian còn lại hôm nay không nhiều lắm nên đợi đến khi hai bọn họ ăn tối xong thì đã là 7 giờ tối rồi, vậy nên Triệu Nhạc Thịnh dẫn thiếu niên trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Búm: Nhanh chú ơi, em bé chạy theo người ta rồi nàyyy