Beta: …
Văn Dụ Châu thu ánh mắt lại ngay trước khi thiếu niên nhìn qua, hắn nói: “Chị tôi không nói cho cậu à? Hôm nay chị ấy bảo tôi tới đón cậu.”
Ninh Thư hơi sửng sốt, khẽ lắc đầu.
Chuyện mà Lý Thăng nhờ đã được giải quyết rồi nên Văn Dụ Châu có gọi điện thoại báo cho chú ấy một tiếng. Lý Thăng áy náy cực kỳ, hôm nay đặc biệt kêu bác gái giúp việc ra ngoài mua một bàn đồ ăn về.
Lúc chuẩn bị xuống xe, Văn Dụ Châu liếc qua thiếu niên, sau đó cúi người sáp tới.
Ninh Thư hơi kinh hãi. Cậu vừa kéo dây an toàn vừa vội vàng mở miệng nói: “Chú Văn, em biết tháo.”
Văn Dụ Châu nhìn chằm chằm cậu một lúc.
Mà lúc này Ninh Thư mới phát hiện đuôi mắt của Văn Dụ Châu hơi hẹp và dài, nhưng mà màu con ngươi lại quá sâu, nhìn qua có phần lạnh lùng.
Cậu xuống xe rồi ngoan ngoãn đứng ở một bên. Sau khi Văn Dụ Châu xuống xe thì cầm lấy cái túi ở trong cốp sau ra rồi bước vào Văn gia, hai người cùng vào nhà.
Đồ ăn đã được chuẩn bị xong xuôi.
Văn Dụ Châu vào toilet trước, Ninh Thư chần chờ một chút, cũng đi vào chung.
Người đàn ông đứng ở nơi đó, xương khớp tay rõ ràng, nhìn trông rất đẹp.
Ninh Thư thu mắt lại.
Đợi đến khi cậu đứng dậy thì lại phát hiện Văn Dụ Châu đang đứng im tại chỗ, không biết đã nhìn cậu bao lâu rồi.
Thiếu niên không khỏi sửng sốt.
Lúc này Văn Dụ Châu mới nói: “Cậu có thói ở sạch à?”
Cậu vội vàng lắc đầu.
Không biết có phải Văn Dụ Châu đang ghẹo cậu hay không mà hắn lại dùng chất giọng đều đều, hỏi: “Cậu đã rửa tổng cộng năm mươi lần, thế mà không phải là có thói ở sạch à?”
Ninh Thư đỏ mặt.
Cậu không giải thích rằng ban nãy mình đang thất thần vì mải nghĩ xem nên làm sao để có quan hệ tốt với Văn Dụ Châu. Hôm nay là một ngoại lệ, lần sau không biết khi nào Văn Dụ Châu mới xuất hiện lại ở đây.
Văn Dụ Châu đang lau tay, nhìn thấy thiếu niên không nhúc nhích, hắn nhíu mày nói: “Mới nói cậu một hai câu mà đã mất hứng à?”
Ninh Thư lắc đầu, nói: “Chú Văn nói rất đúng, là em lãng phí nước.”
Văn Dụ Châu nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của cậu nhóc, khóe môi khẽ nhếch.
“Không có lần sau.”
–
Hôm nay Lý Thăng có chút cao hứng, còn chuẩn bị cả rượu nữa.
Văn Huyên nói: “Em trai em còn phải lái xe, anh chuẩn bị rượu là có ý gì?”
Lý Thăng lộ ra vẻ xấu hổ, nói: “Em xem anh này, suy xét chẳng chu toàn chút nào.”
Văn Dụ Châu nâng chén lên, nói một tiếng: “Không sao.”
“Uống ít thôi.”
Văn Huyên vẫn không yên tâm, nói: “Vậy hôm nay em ngủ lại đây đi, đợi sáng mai vừa hay có thể đưa Tiểu Thư tới trường.”
Văn Dụ Châu liếc nhìn thiếu niên, đối phương đang ngồi bóc tôm.
Đôi bàn tay xinh đẹp, vừa thon thả vừa trắng nõn, giống như một tác phẩm nghệ thuật, ngày thường ở nhà chắc cậu cũng không phải làm việc mấy.
Hắn nhìn chằm chằm một hồi lâu, cảm thấy rượu còn chưa xuống bụng mà yết hầu đã hơi cay rồi. Hắn thu mắt lại cạn một chén với Lý Thăng.
Ninh Thư đang bóc tôm, cậu nghĩ đến mấy lời thảo luận của đám học sinh sau khi tan học ngày hôm nay thì cũng có chút tò mò về công việc của Văn Dụ Châu. Tuy rằng cách ăn mặc của đối phương có hơi đơn điệu, hình như đều là sơ mi trắng và quần tây nhưng mà mấy thứ thường mang theo lại không rẻ chút nào.
Cậu cúi đầu bóc tôm một hồi lâu.
Lý Thăng đang uống rượu nói chuyện phiếm với Văn Dụ Châu, lời nói chỉ đề cập tới tiệc rượu và một vài mối quan hệ.
Ninh Thư chợt nhận ra, có lẽ thân phận và công việc của Văn Dụ Châu nằm ngoài tầm với của người thường. Cậu ngẩn người một lúc, sau đó đặt đĩa tôm đã bóc vỏ xong đến trước mặt Văn Dụ Châu và Lý Thăng, nói: “Chú Văn, hai chú ăn tôm đi ạ.”
Lúc này Lý Thăng đã uống đến đỏ bừng cả mặt, cười ha ha khen: “Tiểu Thư thật ngoan.”
Văn Huyên nói: “Chứ sao nữa, em còn muốn nhận Tiểu Thư làm con nuôi của chúng ta đây này.”
Lý Thăng ợ một phát: “Thế thì hay quá ấy chứ.”
Nhưng Văn Dụ Châu lại không hề gì, trên khuôn mặt đẹp trai kia không có nửa phần say rượu. Hắn liếc nhìn đĩa tôm một cái, lại liếc mắt nhìn thiếu niên một phát, cuối cùng nâng đũa lên gắp một con.
Đôi mắt cậu nhóc nhìn hắn có phần tha thiết, Văn Dụ Châu không thích ăn tôm nhưng cuối cùng hắn vẫn ăn một miếng.
Ninh Thư không biết hành động lấy lòng này của mình liệu có thể đổi lấy chút cảm tình của Văn Dụ Châu không nữa, nhưng mà cậu cảm thấy mình vẫn nên làm gì đó chứ không thể bị động mãi được, cho dù ở trước mặt cậu, Văn Dụ Châu là một người lớn lạnh lùng, nhìn qua còn có vẻ khó gần nữa.
Hai người đàn ông cùng nhau uống rượu, còn Văn Huyên thì nói chuyện với thiếu niên: “Trong chuyện học hành mà có gì không hiểu, con có thể qua hỏi chú Văn.”
Ninh Thư hơi ngẩn ra một chút, trợn to đôi mắt.
Văn Huyên nói: “Lúc chú Văn con còn đi học, chú ấy là một học sinh ưu tú và đứng đầu toàn trường.”
Cô cười nói: “Khi đó không biết có bao nhiêu cô gái thích nó, bọn dì còn sợ nó sẽ yêu sớm cơ, ai biết bây giờ nó đã 27 cả rồi, bên mình còn chưa có nổi một người.”
Ninh Thư chỉ nhớ kỹ một thứ.
Cậu có thể dùng chuyện học hành của mình để kéo quan hệ tốt với Văn Dụ Châu.
“Như vậy liệu có làm phiền chú Văn không ạ?”
Văn Huyên nói: “Phiền gì chứ, nếu nó không chịu, con cứ tới đây tìm dì.”
Ăn cơm xong, Ninh Thư mở cửa sổ ra hóng gió một hồi, lá cây ngoài sân đung đưa theo gió. Cậu ngồi đọc sách một lúc, nghĩ là đợi chốc nữa chú Lý và mọi người uống rượu xong thì mình sẽ xuống tắm sau.
Ninh Thư mới vừa nghĩ như vậy, chợt phát hiện ánh đèn ở phía đối diện sáng lên. Cậu hơi giật mình, bấy giờ mới nhớ ra hình như hôm nay Văn Dụ Châu sẽ ngủ lại đây.
Ninh Thư cầm quần áo, đi xuống.
Văn Dụ Châu mới vừa lên gác xép, nhìn thấy quần áo trong tay thiếu niên, mở miệng nói: “Chú Lý của cậu nôn hết ra rồi, tới phòng tôi đi.”
Ninh Thư chưa bao giờ nghĩ là Văn Dụ Châu sẽ lại để cậu vào trong phòng hắn. Cậu hơi sững sờ, lập tức đi theo phía sau, mím môi nói: “Cảm ơn chú Văn.”
Văn Dụ Châu đang cầm một cái cái cốc trong tay, chắc là ban nãy hắn đi xuống lấy nước. Ninh Thư phát hiện cái cốc kia có hơi cũ hơn nữa còn là mẫu mã ngày xưa nhưng dường như Văn Dụ Châu không quan tâm lắm, hắn đặt nó lên trên bàn, hơi nóng từ cái cốc bốc lên.
Ninh Thư đi vào phòng tắm để tắm.
Cậu phát hiện phòng tắm có chút ẩm ướt, hơn nữa Văn Dụ Châu cũng có thay quần áo rồi, chứng tỏ vừa rồi đối phương đã tắm rửa qua.
Tới hôm nay Ninh Thư mới phát hiện phòng tắm là dạng nửa trong suốt, nói cách khác Văn Dụ Châu có thể nhìn thấy dáng vẻ lúc tắm của cậu. Cậu không khỏi cảm thấy có chút ngượng nghịu, nhưng nghĩ rằng cả hai đều là nam, động tác vốn đang lưỡng lự lại bắt đầu nhanh nhẹn lên.
Văn Dụ Châu ngồi trước bàn đang lật xem một quyển sách, có thể là do tiếng nước vang lên bên trong khiến người ta không cách nào xem nhẹ, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Văn Dụ Châu day hai bên thái dương.
Xu hướng tính dục của hắn không giống những người khác, từ khi còn học cấp hai hắn đã biết điều đó rồi. Khi ấy Văn Dụ Châu là một học sinh giỏi trong trường, có không ít bạn nữ yêu thầm hắn nhưng mà Văn Dụ Châu hoàn toàn không có hứng thú với bọn họ, ngày ngày chỉ có học tập và đọc sách.
Sở dĩ Văn Dụ Châu nhận ra mình khác biệt với những người khác là bởi vì giữa con trai với nhau sẽ không kiêng dè nhiều như vậy, nhưng mà lúc ấy hắn lại rất ghét bị người cùng giới đụng chạm.
Khi Văn Dụ Châu tốt nghiệp cấp hai, hắn đã có một giấc mơ, trong giấc mơ ấy của hắn không có nữ sinh mềm mại, chỉ có nam sinh. Tuy rằng hắn không nhìn thấy rõ mặt của nam sinh trong mơ nhưng Văn Dụ Châu đã nhận ra rằng mình có thể là một người đồng tính, mà đồng tính luyến ái vào lúc đó lại chẳng có khái niệm gì cả.
Nhưng Văn Dụ Châu thì lại khác, hắn nhạy bén và thông minh từ sớm, hơn nữa hắn học sâu hiểu rộng, chưa đầy một tuần đã xác định được mình thích đàn ông.
Nhưng không một ai trong nhà biết điều này, kể cả Văn Huyên.
Mà mấy năm nay Văn Dụ Châu cũng chưa gặp được người khiến cho hắn động lòng, nhưng hắn phát hiện hắn có chút rung động trước thân thể ngây ngô xinh đẹp của thiếu niên, hay còn có thể nói là hứng thú.
Con người đều thích những thứ đẹp đẽ, đàn ông cũng vậy.
Nhưng Văn Dụ Châu khá là lý trí. Điều hắn nhận ra không chỉ có đối phương là một cậu nhóc, mà còn là một cậu nhóc vẫn chưa thành niên.
Người đàn ông thu tầm mắt lại, uống một ngụm nước nóng.
Ninh Thư không hề biết chuyện gì đang xảy ra trong phòng. Cậu ra khỏi phòng tắm, phát hiện người đàn ông đang đọc sách. Ninh Thư đi qua, Văn Dụ Châu cũng nhìn sang.
Thiếu niên mặc áo phông trắng, thân dưới là một cái quần đùi rộng thùng thình dài đến đầu gối, lộ ra bắp chân xinh đẹp trắng nõn. Quan trọng nhất chính là hương vị ngây ngô sạch sẽ và mê người này.
Đàn ông đều xấu xa, thích người trẻ tuổi.
Văn Dụ Châu cũng không phủ nhận mình là một người đàn ông như vậy. Hắn quả thật đã bị thu hút trước hương vị ngây ngô sạch sẽ dồi dào sức sống của thiếu niên, đặc biệt là đối phương còn trông như một trái đào mật – nhất là khi làn da nhuốm sắc hồng, trông càng giống.
Ninh Thư chú ý tới ánh mắt Văn Dụ Châu vẫn luôn dán vào mình, trên mặt hắn không có biểu cảm gì cả, cũng chẳng thể nhìn ra vẻ gì bên trong cặp mắt đen láy ấy. Điều đó khiến cậu không nhịn được mà nghi ngờ, phải chăng Văn Dụ Châu đã uống say?
Cậu không khỏi lên tiếng gọi: “Chú Văn.”
Văn Dụ Châu thu mắt lại, ánh mắt của hắn vô tình nhưng thật ra là cố ý mà quét qua vòm ngực của thiếu niên, quét qua cái nơi xinh đẹp mềm mại giống như hạt đậu đỏ lần trước.
“Tôi vẫn đang nghe.”
Ninh Thư nói: “Em có thể ngồi ở đây một lúc không ạ?” Cậu có chút căng thẳng.
Trên thực tế, từ lần đầu tiên cậu gặp Văn Dụ Châu, trong tiềm thức cậu cũng đã vô tình sinh ra cảm xúc tôn kính đối với hắn.
Văn Dụ Châu gật đầu, cầm cốc lên nhấp một ngụm nước ấm.
Ninh Thư phát hiện hắn đang đọc một tập thơ. Cậu không nhìn thấy nội dung bên trong, cố gắng bắt chuyện: “Dì Văn nói chú học rất giỏi.” Cậu do dự một chốc, nói tiếp: “Nếu sau này em có chỗ nào không hiểu, em có thể đến hỏi ngài không ạ?”
Lúc này Văn Dụ Châu mới nhìn qua, khẽ nhíu mày.
Ninh Thư sững sờ không biết mình nói sai chỗ nào. Cậu khẽ cắn môi, thấp giọng nói: “Nếu mà không tiện cũng không sao ạ.”
Văn Dụ Châu buông tập thơ nói: “Cậu sợ tôi lắm à?”
Ninh Thư hơi trợn to hai mắt, vội vàng lắc đầu, nhưng mà cậu lại càng căng thẳng hơn.
Bởi vì khí thế trên người Văn Dụ Châu giống như lãnh đạo cấp cao, dù hắn mới hai mươi bảy tuổi nhưng vẫn khiến người ta dễ dàng quên đi tuổi tác và diện mạo (còn trẻ) của hắn, chỉ còn nhớ rõ sự lạnh lùng của hắn.
Văn Dụ Châu nói: “Sao cậu lại sợ tôi?”
Lưng Ninh Thư không khỏi dựng thẳng: “Em, em không có sợ ngài.”
Văn Dụ Châu gõ gõ mặt bàn, cau mày nói: “Đừng dùng kính ngữ.”
Cậu lập tức bật dậy, nghĩ tới bầu không khí sượng sạo lúc này thì vội vàng nói: “Chú Văn, em về phòng trước ạ.”
Tác giả có lời muốn nói: Văn Dụ Châu chính là cái đồ lưu manh giả đứng đắn, thèm thuồng thân thể xinh đẹp ngây ngô non nớt của Thư Thư.