Beta: Ly
Ninh Thư đi qua, lại bị Văn Dụ Châu kéo vào trong lòng.
Eo cậu bị ôm lấy.
“Chú Văn?” Thiếu niên hoảng loạn kêu lên một tiếng, sau đó cậu khẽ cựa quậy thân mình nhưng lại bị Văn Dụ Châu ôm chặt vào lòng hơn.
Ninh Thư còn chưa kịp đề phòng thì đã bị ép phải đón nhận cái hôn của đối phương.
“Ưm…”
Trong miệng của Văn Dụ Châu nồng nặc mùi rượu.
Ninh Thư bị hôn đến choáng váng, hai mắt cậu cũng bắt đầu trở nên ướt át và mông lung. Cậu vươn tay đẩy người đàn ông ra: “Chú Văn, chú say rồi.”
Mắt Văn Dụ Châu đen kịt, nhéo cằm cậu nói: “Ninh Ninh.”
Ninh Thư bị một tiếng này của hắn làm cho nhũn cả người. Đặc biệt là khi hành động của người đàn ông dần dần trở nên mất kiểm soát, thiếu niên chỉ cảm thấy hoảng loạn cực kỳ.
Cậu cảm thấy Văn Dụ Châu có hơi khác so với thường ngày.
Nụ hôn của Văn Dụ Châu vừa nồng nhiệt lại vừa cháy bỏng, dừng lại trên cổ cậu và cả xương quai xanh nữa. Chỉ là Ninh Thư vừa nghĩ đến Văn Huyên vẫn đang ở dưới tầng, cậu lập tức dùng sức đẩy người ra.
Văn Dụ Châu bị cậu đẩy ra sau, áo sơ mi của hắn có hơi xộc xệch, cặp mắt lạnh lùng kia nhìn cậu, trên mặt không lộ vẻ vui buồn.
Ninh Thư khẽ mím môi, cậu nói: “Chú Văn, em đi rót cho chú cốc nước.”
Nhưng ngay sau đó cậu lại bị Văn Dụ Châu đè lên giường. Cẳng chân trắng nõn của Ninh Thư cũng theo đó mà lộ ra ngoài sáng.
Văn Dụ Châu không nói gì, chỉ chăm chăm đè cậu xuống không cho cậu đi, mãi sau hắn mới lên tiếng bảo: “Không được đi đâu hết.” Rồi hắn cúi đầu xuống, bắt đầu vươn tay ra.
Ninh Thư cảm nhận được bàn tay của Văn Dụ Châu đang luồn vào trong quần áo cậu, lưu luyến trên từng tấc da của cậu thì lập tức nổi gai ốc khắp người.
Rõ ràng là không có gió nhưng Ninh Thư lại cảm thấy lạnh sống lưng.
Nhưng sức lực của Ninh Thư hoàn toàn không bì được với Văn Dụ Châu. Sự phản kháng của cậu đối với người đàn ông mà nói là vô cùng nhỏ bé.
Văn Dụ Châu nhìn trái đào mật ở dưới thân mình, cứ như chỉ cần nhéo mạnh một chút là sẽ có nước ép ngọt ngào bắn ra vậy.
Thiếu niên môi hồng răng trắng, đặc biệt là cặp mắt có hình trái xoan kia trông rất sạch sẽ, nhưng mà hiện giờ đôi mắt ấy lại trở nên ướt át khiến Văn Dụ Châu không nhịn được mà nóng rực bụng dưới.
Hắn vươn tay ra đè gáy thiếu niên, trực tiếp chặn lời nói của cậu lại.
Ninh Thư nhận thấy được thân thể của mình bị áp chế, Văn Dụ Châu nửa ôm lấy cậu hơn nữa còn dùng tay mân mê mông cậu nữa. Lông mi cậu rung nhẹ, cơ thể bắt đầu run rẩy một cách mất kiểm soát.
Áo trên người Văn Dụ Châu đã cởi một nửa, quần cũng bị hơi kéo ra, hắn vừa vuốt ve thiếu niên vừa hôn lên khoé mắt cậu, chợt khàn giọng nói: “Nhử nhiều ngày như vậy rồi, cũng nên để chú được nếm thử chứ, hửm?”
Hai mắt Văn Dụ Châu đen kịt, cho tới giờ hắn vẫn luôn nhẫn nhịn, nhưng mà bây giờ hắn không muốn nhịn tiếp nữa.
Ninh Thư dùng sức đẩy người ra, cậu bị hắn hôn đến choáng váng đầu óc, nhũn ra nói: “Chú Văn, chú say…”
Văn Dụ Châu không nói gì, chỉ mặc kệ thiếu niên giãy giụa như một chú gà con. Hắn lạnh lùng nhìn một lúc lâu rồi mới bế cậu lên.
“Lần này cậu lại định giở trò gì? Hửm?”
Ninh Thư lắc đầu, hai mắt đẫm lệ bảo: “Chú Văn, dì Văn vẫn ở dưới…”
Văn Dụ Châu lại nói: “Vậy để chị ấy lên nhìn xem.”
“Nhìn xem em trai chị ấy quấn quýt với một thằng nhóc như thế nào.”
Giọng điệu của Văn Dụ Châu vừa lạnh lùng lại vừa trầm tĩnh.
Ninh Thư hơi trợn trừng mắt, lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Văn Dụ Châu cảm thấy khá hài lòng với biểu cảm của cậu, nhíu mày nói: “Cậu còn muốn tôi phải nhẫn nhịn tới khi nào nữa? Lúc trước cậu mặc quần đùi tới phòng quyến rũ tôi, sao lại nói là mình muốn?”
Ninh Thư cố gắng giãy giụa, hy vọng 00 có thể cho cậu một hướng giải quyết.
Nhưng 00 lại không online.
Cơ thể cậu bị Văn Dụ Châu liếm hôn ra vài vệt hồng, cuối cùng Văn Dụ Châu gần như là nửa cưỡng ép dồn cậu vào tường.
Ninh Thư thấy hơi đau, cậu hoảng sợ hô: “Chú Văn, không vào được…”
Hơi thở của Văn Dụ Châu trầm xuống, bảo cậu thả lỏng.
Ninh Thư sợ tới mức không kìm được mà bật khóc.
Động tác của Văn Dụ Châu khựng lại, nghe tiếng khóc vừa kháng cự lại vừa sợ hãi của thiếu niên – hắn dừng lại, trong mắt sáng rõ hơn vài phần, bắt đầu buông cậu ra.
Ninh Thư lập tức ngồi sụp xuống giường, che kín người.
Văn Dụ Châu thấy hơi hối hận, hắn nhích tới, lạnh giọng nói: “… Ninh Ninh.”
Ninh Thư nhắm mắt lại, hơi hé miệng bảo: “Chú Văn, chú ra ngoài đi, bây giờ em không muốn nhìn thấy chú…”
Văn Dụ Châu không nói gì nữa, hắn chỉ vươn tay ra sờ tóc thiếu niên.
Ninh Thư che kín người hơn, không nhìn hắn, cơ thể cậu vẫn đang run lên khe khẽ.
Một lúc lâu sau cậu nghe thấy tiếng Văn Dụ Châu đi ra ngoài sau đó đóng cửa phòng lại. Ninh Thư ngây người một hồi, cậu ngồi dậy ôm lấy chân mình, ban nãy cậu suýt nữa đã bị Văn Dụ Châu…
Vành mắt Ninh Thư hồng hồng, cậu bắt đầu thấy hơi hối hận vì lúc trước nghe theo lời 00.
Hiện giờ không biết nên kết thúc chuyện này như thế nào đây.
…
Văn Dụ Châu tắm xong thì bước tới mở cửa sổ ra liếc qua phía đối diện. Ánh đèn trong phòng thiếu niên đã tắt.
Hắn thu mắt lại.
Ngay lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Văn Dụ Châu nhìn qua hướng đó, hai mắt hắn khẽ nhúc nhích. Hắn lập tức đi tới trước cửa nhưng khi nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa thì biểu cảm trên mặt tức khắc xị xuống: “Có việc gì không?”
Lâm Tĩnh Nhu nói: “Dụ Châu, cảm ơn anh vì hôm nay đã đưa em đến cơ quan, khi nào rảnh em mời anh đi ăn cơm.”
Văn Dụ Châu đáp: “Không cần, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì.” Hắn nói tiếp: “Cô còn việc gì nữa không? Nếu không có thì tôi còn một số việc khác cần phải xử lý nữa.”
Vẻ mặt của Lâm Tĩnh Nhu không khỏi có chút ảm đạm. Cô ấy biết Văn Dụ Châu không có hứng thú với mình, nhưng biết sao giờ, cô lại thích người đàn ông này tới vậy cơ mà. Lâm Tĩnh Nhu khẽ cắn môi, nói: “Hết rồi, có phải anh ghét em lắm không?”
Văn Dụ Châu đáp: “Không, chỉ là ông ngoại bảo hai chúng ta kết hôn nhưng tôi lại không có ý định đó.”
“Sau này cũng sẽ không.”
Thái độ của hắn hơi có lệ, như là đang khách sáo với cô ấy. Chỉ là Lâm Tĩnh Nhu vẫn chưa chịu bỏ cuộc, cố nói: “Chúng ta không có khả năng thật sao? Anh không muốn kết hôn, em có thể chờ anh. Hoặc là chúng ta không kết hôn, nhưng vẫn có thể thử xem.”
Văn Dụ Châu không biết nghĩ tới điều gì mà ánh mắt bắt đầu trở nên hơi dịu dàng, nhưng khi hắn quay qua nhìn người phụ nữ thì lại trở về vẻ lạnh lùng như cũ, hắn nói: “Tôi và cô không có khả năng.”
Lâm Tĩnh Nhu nhìn cửa phòng bị đóng lại, cô ấy cảm thấy vô cùng mất mát.
Cô ấy không biết mình kém ở khoản nào, trước kia rõ là cô ấy cũng từng có không ít người theo đuổi. Văn Dụ Châu chỉ là một người đàn ông bình thường nhưng sao lại không có cảm giác gì với cô ấy chứ?
…
Ninh Thư mộng mị cả đêm, cậu ngủ không được ngon giấc.
Lúc ngủ dậy cậu nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua – nơi đó còn hơi rách.
Tuy rằng Văn Dụ Châu đã dừng lại ngay khi mới vào một chút, nhưng mà thiếu niên chỉ cần vừa tưởng tượng đến hình dạng của thứ đó thì lập tức cảm thấy sợ hãi.
Lúc Ninh Thư xuống tầng thì chỉ thấy một mình Văn Dụ Châu ngồi cạnh bàn ăn. Cậu bước tới, né tránh ánh mắt của người đàn ông, cụp mắt ăn sáng.
Khuôn mặt Văn Dụ Châu sầm lại một chút.
Chuyện xảy ra ngày hôm qua quả thật là hắn sai trước, nhưng khi nhìn thấy sự kháng cự của thiếu niên, hắn lại không nhịn được mà cảm thấy bực bội.
Ăn sáng xong, Ninh Thư đứng dậy. Văn Dụ Châu lập tức theo sát, nói: “Tôi đưa cậu.”
“Không cần đâu chú Văn, em ngồi xe là được.” Ninh Thư tránh hắn như tránh rắn rết.
Sắc mặt Văn Dụ Châu trầm xuống.
Ninh Thư lại sợ hắn sẽ cưỡng ép mình tiếp vậy nên cậu đã nhanh chân đi trước.
Lúc đến trường, Ninh Thư cứ cảm thấy ngồi không được thoải mái, khuôn mặt cậu tái nhợt. Triệu Nhạc Thịnh thấy thế thì không khỏi lo lắng sờ đầu cậu, hỏi: “Cậu ốm à? Ninh Thư.”
Ninh Thư lắc đầu đáp: “Hôm qua tớ ngủ không ngon, tớ nghỉ ngơi một lát là sẽ ổn thôi.”
Triệu Nhạc Thịnh lại cảm thấy có gì đó hơi sai sai, cậu ta lo lắng hỏi lại: “Không có chuyện gì thật chứ?”
Ninh Thư lắc đầu, chỉ có chính cậu mới biết là chỗ nào không thoải mái. Cậu khẽ mím môi, nơi đó vẫn còn truyền tới cảm giác nhoi nhói.
Ninh Thư cảm thấy mình bị điên nên mới có thể nghe theo lời dụ dỗ của 00 đi quyến rũ Văn Dụ Châu, thành ra giờ đây cậu đã phải nếm trải quả đắng.
Triệu Nhạc Thịnh không yên tâm, lúc tan học cứ nhất quyết đòi đưa cậu về nhà bằng được.
Ninh Thư không nói lại được nên đành phải bảo: “Vậy cậu đứng ở đây chờ tớ, tớ đi mua thuốc.”
Triệu Nhạc Thịnh nói: “Rốt cuộc là cậu bị bệnh gì vậy?”
“Sao lại bất cẩn vậy chứ.”
Ninh Thư cứng đờ đáp: “Không phải, tớ chỉ cảm thấy hơi chóng mặt thôi.”
Triệu Nhạc Thịnh nói: “Vậy cậu đi đi, tớ đứng ở đây chờ cậu.”
Ninh Thư gật đầu bước vào hiệu thuốc. Cậu vừa vào trong đã có người hỏi: “Em muốn mua gì?”
Ninh Thư cảm thấy cực kỳ xấu hổ, cậu căng thẳng nhéo lấy quần áo, nhưng mà trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh. Cậu chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, lảng tránh bảo: “Em không cẩn thận…”
Cậu mím môi, cuối cùng vẫn chịu đựng sự xấu hổ mà nói hết câu.
Người bán thuốc nhìn cậu một cách ngạc nhiên nhưng không nghĩ quá sâu xa, kê cho cậu một loại thuốc mỡ rồi bảo: “Ngày bôi hai lần sáng và tối, qua mấy hôm là sẽ khỏi.”
Ninh Thư nắm chặt tuýp thuốc mỡ kia, sau đó cậu rời khỏi hiệu thuốc như thể đang chạy trốn.
Triệu Nhạc Thịnh thấy cậu vội vã đi từ bên trong ra thì cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng mà cũng không nghĩ quá nhiều. Cậu ta cùng ngồi xe bus với Ninh Thư rồi xuống xe, lúc sắp tới nơi Triệu Nhạc Thịnh dừng bước: “Vậy thì tớ về trước nhé, cậu nhớ phải chăm sóc bản thân đấy.”
Ninh Thư gật đầu, ngay sau đó cậu chợt nghe thấy tiếng động cơ ô tô truyền đến từ sau lưng.
Một chiếc xe dừng lại bênh cạnh bọn họ, cửa xe bị mở ra – Văn Dụ Châu bước xuống. Cặp mắt hờ hững kia của hắn liếc qua, dừng lại trước Ninh Thư và Triệu Nhạc Thịnh.
Vẻ mặt của hắn cực kỳ lạnh lùng.
Triệu Nhạc Thịnh sửng sốt, cậu ta lập tức chào hỏi: “Chú Văn, chào chú ạ.”
“Ninh Thư thấy không được khoẻ nên cháu đưa cậu ấy về nhà.”
Văn Dụ Châu bước tới kéo thiếu niên về phía mình, nói với cậu ta: “Ninh Ninh nhà chúng tôi làm phiền cậu rồi.”
Triệu Nhạc Thịnh nhìn thấy một màn này thì không khỏi nhíu mày một chút. Chỉ là không đợi cậu ta nghĩ sâu xa, người đàn ông đã kéo thiếu niên vào nhà rồi.
Ninh Thư không nhịn được mà né tránh, đặc biệt là sau khi vào trong nhà, cậu lập tức phân rõ giới hạn.
Sắc mặt Văn Dụ Châu hơi trầm xuống, sau đó hắn bắt đầu dò hỏi: “Cảm thấy không khoẻ à?”
Tác giả có lời muốn nói: Lần này là chú Văn làm sai thật ~