Beta: ….
||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||
Ninh Thư khẽ cắn môi, cậu không ngờ là Văn Dụ Châu chỉ muốn kiểm tra nơi đó mà thôi. Cậu không khỏi cảm thấy xấu hổ, sau đó khẽ quay mặt đi bặm môi nói: “Không có gì, chú Văn…”
Văn Dụ Châu không nói gì mà chỉ dùng cặp mắt nghiêm túc kia nhìn thiếu niên một lúc.
Ninh Thư xấu hổ trùm kín chăn, cố gắng dời sự chú ý của người đàn ông đi, nói: “Ngủ ngon, chú Văn.”
Thiếu niên đỏ bừng mặt che kín mình, nhưng ngay sau đó Văn Dụ Châu lại trầm giọng nói: “Ninh Ninh, chẳng lẽ em định nuốt lời à?”
Hắn vươn tay vuốt ve bờ lưng của thiếu niên, Ninh Thư khẽ run hàng lông mi, không nhịn được cắn môi nói: “Chú Văn… Đừng…”
Văn Dụ Châu thu bàn tay có chút ướt át lại, đôi mắt hơi cụp xuống, khàn giọng nói: “Muộn rồi.” Hắn nói một cách mờ ám: “Tôi không vào trong đâu.”
Ninh Thư không đáp mà chỉ ôm chặt lấy chăn.
Văn Dụ Châu trùm chăn lên cơ thể của cả hai, thân thể cao lớn nóng rực của hắn áp sát lại. Ninh Thư bất an khẽ rung lông mi, phối hợp với Văn Dụ Châu.
Khoảng mấy phút sau, mẹ Ninh đi tới gõ cửa, thiếu niên lập tức trở nên căng thẳng. Văn Dụ Châu nhéo gáy cậu rồi nói: “Chị Triệu.”
Mẹ Ninh hỏi: “Dụ Châu, đủ chăn chưa? Có cần thêm nữa không?”
Ninh Thư nằm dưới chăn, hai mắt cậu ươn ướt, bờ môi đỏ khẽ hé mở thở hổn hển. Quần của thiếu niên đã bị cởi ra một nửa, để lộ cái mông căng mẩy đầy đặn, phần trên thì trắng như tuyết nhưng rãnh mông thì lại hồng hào mơn mởn.
Văn Dụ Châu kéo cao cái chăn đang đắp trên người cả hai lên một chút, bấy giờ mới đứng dậy ra mở cửa.
“Cảm ơn chị Triệu, không cần đâu.”
Ninh Thư không nói gì cả, cậu nằm dưới chăn không dám lên tiếng mà chỉ khẽ mím môi, lắng nghe động tĩnh ngoài cửa. Cậu chợt nghe thấy mẹ Ninh nhắc tới mình: “Có lẽ dáng ngủ của Ninh Ninh sẽ không tốt lắm đâu, Dụ Châu em đừng nuông nó nhé.”
Giọng nói hơi khàn khàn của Văn Dụ Châu vang lên, tuy rằng giọng điệu không khác phong cách lạnh lùng nghiêm nghị ngày thường nhưng ở trước mặt mẹ Ninh lại trở nên kiên nhẫn hơn mấy phần: “Ninh Ninh ngủ rất ngoan…”
Mẹ Ninh lại nói thêm mấy câu: “Ninh Ninh, tối ngủ con đừng giành chăn của chú Văn đó, biết chưa?”
Ninh Thư căng thẳng, lúc đang định đáp lời thì giọng nói trầm thấp của Văn Dụ Châu vang lên: “Ninh Ninh ngủ rồi.”
Mẹ Ninh lại lầm bầm thêm một hai câu nữa, bấy giờ mới trở về ngủ. Ninh Thư trốn trong chăn thầm thở phào một hơi.
Văn Dụ Châu đóng rồi khoá trái cửa lại, sau đó mới quay lên giường.
Ninh Thư nghĩ đến việc mẹ Ninh bố Ninh đang ở sát phòng mình thì chợt cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Văn Dụ Châu nhìn thiếu niên bằng ánh mắt sâu hoắm, hắn niết nhẹ da thịt mềm mại của cậu, cơ thể hơi hạ xuống. Ninh Thư thì lại vươn tay đẩy, nói: “Chú Văn…” Cậu do dự một chút, lông mi không ngừng run rẩy, rồi cậu hơi cúi đầu.
Hai mắt Văn Dụ Châu sầm lại, rên lên một tiếng khe khẽ.
Chẳng biết qua bao lâu, Ninh Thư ngẩng đầu lên sau đó ho khan một chút, vành mắt cậu đỏ hoe.
Văn Dụ Châu không nói gì cả mà chỉ xoa đầu cậu, bảo: “Lần sau không muốn thì đừng nuốt.”
Ninh Thư xấu hổ đến đỏ bừng mặt khi nghe thấy lời này. Cậu chỉ không muốn bố Ninh và mẹ Ninh nghe thấy tiếng nên mới dùng phương pháp này. Chung quy thì thời gian mỗi lần của Văn Dụ Châu đều rất dài.
Chỉ có khi sử dụng phương pháp này thì mới nhanh hơn một chút.
Ninh Thư đi súc miệng, vừa quay về giường đã bị Văn Dụ Châu ôm vào trong lòng rồi. Cậu nhắm mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ, Văn Dụ Châu nhìn chằm chằm thiếu niên một lúc lâu, sau đó cúi đầu hôn lên trán thiếu niên một cái.
Một giấc ngủ thẳng tới hừng đông.
…
Văn Dụ Châu ở lại Ninh gia ba bốn ngày lận, trong thời gian đó hai người đều không làm ra chuyện gì khác thường.
Dường như bố Ninh và mẹ Ninh cũng không phát hiện ra gì cả, chỉ là sau khi Văn Huyên biết Văn Dụ Châu đang ở nhà Ninh Thư thì đã gọi điện tới.
Ninh Thư không biết bọn họ đã nói những gì, cậu chỉ nghe thấy Văn Dụ Châu có nói không cần chị quan tâm.
Thời gian nghỉ đông dần trôi qua, lúc khai giảng Ninh Thư và Triệu Nhạc Thịnh lại gặp nhau. Tinh thần của Triệu Nhạc Thịnh không được tốt cho lắm, cậu ta nói với Ninh Thư: “Ninh Thư, tan học cậu có rảnh không? Tớ muốn nói mấy câu với cậu.”
Ninh Thư kinh ngạc hỏi lại: “Lớp trưởng, cậu muốn nói gì?”
“Đến lúc đó cậu sẽ biết.” Triệu Nhạc Thịnh nói.
Sau khi tan học, Triệu Nhạc Thịnh hẹn Ninh Thư đến quán nước. Cậu ta do dự một chút, nói: “Ninh Thư, bữa đi du lịch, tớ biết hết rồi.”
Ninh Thư khẽ trợn trừng hai mắt, lộ ra biểu cảm kinh ngạc và hoảng loạn. Cậu cụp hàng mi dài, lo lắng nắm chặt cốc nước.
Triệu Nhạc Thịnh thấy thế thì bảo: “Chỉ là tớ giả vờ như không biết, tớ vẫn luôn cho rằng cậu thích con gái…”
Ninh Thư khẽ run lông mi, mím môi nói: “Cậu có thể giữ bí mật giúp tớ không?”
Triệu Nhạc Thịnh hỏi: “Người đó là chú Văn kia sao?” Cậu ta gãi đầu nói tiếp: “Sao hai người lại đến được với nhau vậy?”
Ninh Thư do dự một chút, đáp: “Không phải chú ấy.”
Lúc thiếu niên nói dối, ánh mắt sẽ hơi trốn tránh.
Triệu Nhạc Thịnh liếc mắt một cái đã nhìn ra được, cậu ta cười khổ một tiếng. Tuy rằng cậu ta không biết Văn Dụ Châu làm nghề gì nhưng cũng có thể nhìn ra được là Ninh Thư không muốn đối phương bị ảnh hưởng. Triệu Nhạc Thịnh khẳng định chắc nịch: “Cậu không cần phải che giấu nữa đâu, tớ biết là chú ấy.”
Cậu ta chỉ không hiểu tại sao Ninh Thư lại ở bên một người đàn ông lớn hơn cậu hẳn mấy tuổi chứ?
Triệu Nhạc Thịnh hỏi: “Ninh Thư… Chú ấy sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn…” Cậu ta khéo léo khuyên bảo: “Hơn nữa loại đàn ông giống như chú ấy, dù hiện tại chưa kết hôn, sau nay vẫn sẽ có gia đình thôi.”
Ninh Thư trầm tĩnh đáp: “… Tớ biết.”
Triệu Nhạc Thịnh không nói gì nữa, một lúc lâu sau cậu ta mới bảo: “Con đường này rất khó đi, sớm muộn gì cũng sẽ bị ép cưới thôi.”
Vốn dĩ Triệu Nhạc Thịnh định tỏ tình, nhưng cậu ta đột nhiên cảm thấy nếu bày tỏ tình cảm rồi thì chẳng phải là cậu ta cũng sẽ phải đối mặt với những vấn đề mà cậu ta vừa kể ra giống như Văn Dụ Châu sao? Vả lại sau khi tỏ tình rồi, cậu ta với Ninh Thư sẽ như thế nào đây?
Ninh Thư nói: “Nhưng mà tớ vẫn muốn thử xem.”
Cậu muốn thử xem, nếu sau này Văn Dụ Châu mà kết hôn, vậy thì cậu cũng không còn vướng bận gì nữa.
Lúc hai người cùng nhau rời khỏi quán nước, Triệu Nhạc Thịnh nhìn thiếu niên môi hồng răng trắng trước mặt, đột nhiên vươn tay ra nắm lấy tay đối phương.
Ninh Thư sững sờ, ngay sau đó nhìn cậu ta bằng ánh mắt khó hiểu: “Lớp trưởng?”
Triệu Nhạc Thịnh do dự một chút, nói: “Ninh Thư… Tớ..”
Một chiếc xe dừng lại bên cạnh hai người bọn họ, Văn Dụ Châu mặc sơ mi trắng dắt gọn trong quần, nhìn vừa đẹp trai lại vừa cao ráo. Cặp mắt lạnh nhạt kia của hắn rơi xuống bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, sau đó hắn gọi: “Ninh Ninh.”
Triệu Nhạc Thịnh buông lỏng tay ra, cậu ta cảm thấy không cam lòng chút nào. Văn Dụ Châu quả thật là một người thành đạt trong xã hội, quần áo lẫn phụ kiện đều không phải hàng xoàng.
Văn Dụ Châu nhìn thiếu niên, ra hiệu bảo cậu lên xe trước. Ninh Thư liếc nhìn Triệu Nhạc Thịnh, thấy cậu ta không định nói thêm gì nữa thì mới leo lên xe, nói: “Lớp trưởng, tớ sẽ suy nghĩ về những gì mà cậu đã nói, cảm ơn cậu đã quan tâm.”
Văn Dụ Châu đóng cửa xe lại nhưng hắn lại không định lên xe luôn. Triệu Nhạc Thịnh hiểu rằng người đàn ông này có lời muốn nói riêng với mình, vừa hay cậu ta cũng có chuyện muốn nói với đối phương.
Hai người tìm một chỗ vắng, Triệu Nhạc Thịnh mở lời trước: “Tôi đã biết quan hệ giữa chú và Ninh Thư rồi, chẳng lẽ chú không sợ tôi sẽ nói chuyện này cho cơ quan chú biết à?”
Lời này của cậu ta cũng coi như là một lời đe doạ, cậu ta cảm thấy Văn Dụ Châu thân là bậc cha chú nhưng lại có thể tằng tịu với một người có thể làm cháu trai mình như Ninh Thư, có khi cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp cho cam.
Sau khi Văn Dụ Châu nghe thấy lời này của Triệu Nhạc Thịnh, biểu cảm vẫn rất trầm ổn, hắn trả lời: “Cậu cảm thấy cậu báo cáo tôi thì sẽ có ích lợi gì?”
Triệu Nhạc Thịnh không ngờ đối phương lại nói như vậy, cậu ta khẽ thay đổi sắc mặt, điều này chứng minh rằng vị trí của Văn Dụ Châu rất cao.
Cậu ta lập tức nói: “Loại người giống mấy chú, ngồi lên vị trí càng cao càng sợ sẽ ngã xuống. Hơn nữa, có lẽ sẽ có rất nhiều người muốn đạp mấy chú xuống nhỉ, lỡ như tôi mèo mù vớ phải cá rán* thì sao?”
(*) ý ở đây là Triệu Nhạc Thịnh vô tình báo cáo trúng cho người đối địch với chú Văn
Văn Dụ Châu không nói gì mà chỉ dùng ánh mắt như nhìn một đứa trẻ để nhìn Triệu Nhạc Thịnh, nói: “Chỉ cần tôi muốn, kỳ thi đại học vào cuối năm của cậu sẽ không được suôn sẻ.”
Triệu Nhạc Thịnh lập tức bị doạ đến toát mồ hôi lạnh. Cậu ta không biết Văn Dụ Châu rốt cuộc là ai, Ninh Thư rốt cuộc đã chọc phải người nào, nhưng cậu ta vẫn không nhịn được nói: “Chú sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn thôi, chú sẽ có vợ con. Vậy Ninh Thư là gì chứ, hơn nữa ở thời đại này đồng tính luyến ái chẳng khác gì một loại bệnh cả, chú không sợ quan hệ của hai người bị phơi bày ư?”
Văn Dụ Châu nói: “Vậy cậu muốn thế nào?”
Bấy giờ Triệu Nhạc Thịnh mới nói: “Chú rời xa Ninh Thư đi, cậu ấy còn phải thi đại học nữa, không chơi nổi với loại người như mấy chú đâu. Chỉ cần chú rời xa cậu ấy, tôi sẽ giả vờ như không biết những chuyện đó.”
Văn Dụ Châu hơi dựa vào tường, liếc Triệu Nhạc Thịnh bằng ánh mắt sắc bén, sau đó chậm rãi hỏi: “Cậu thích Ninh Ninh, cậu có thể cho em ấy cái gì?”
Triệu Nhạc Thịnh không ngờ Văn Dụ Châu lại có thể nhìn ra được suy nghĩ của mình. Cậu ta thay đổi sắc mặt, nói: “Ít nhất tôi sẽ không giống loại người như mấy chú.”
Văn Dụ Châu trầm giọng hỏi lại: “Loại người như tôi?” Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: “Cậu có thể nói thẳng với bố mẹ của cậu, rằng cậu thích đàn ông không? Hoặc là, tôi đổi sang cách nói khác,” hắn từ tốn nói tiếp: “Cậu sẵn lòng để những người xung quanh cậu biết, cậu thích đàn ông không?”
Sắc mặt của Triệu Nhạc Thịnh khẽ thay đổi, hiện giờ cậu ta vẫn chỉ là một đứa trẻ, khi đối mặt với mấy vấn đề này, đương nhiên sẽ trốn tránh theo bản năng rồi, thậm chí còn cảm thấy cực kỳ lo lắng và sợ hãi. Cậu ta khẽ nhíu mày, hỏi ngược lại: “Thế chú sẵn lòng à? Chú có thể làm được điều đó sao?”
Triệu Nhạc Thịnh không tin đối phương có thể làm được. Hơn nữa tuy rằng cậu ta không biết công việc của đối phương là gì nhưng nếu chuyện này lộ ra, dù vị trí có cao thì cũng chẳng thể làm được gì hết.
Văn Dụ Châu nghiêng mặt nhìn cậu ta một cái, nói: “Ông ngoại tôi biết tôi thích đàn ông, bị tôi chọc tức tới nỗi nhập viện.” Hắn tiếp tục nói: “Tôi có thể tự làm chủ việc hôn nhân của mình, bao gồm cả việc từ bỏ công việc này.”
“Cậu làm được sao?”
Văn Dụ Châu đứng dậy, trên gương mặt đẹp trai không có biểu cảm gì cả nhưng mà lời nói ra lại khiến Triệu Nhạc Thịnh phải nín họng: “Cậu chỉ là một học sinh, cậu chẳng thể làm được gì cả.”
“Nhưng tôi thì có thể.”
Tác giả có lời muốn nói: Chú Văn ngầu không nào (* ̄︶ ̄*) tuy chú Văn không phải mấy em dzai non tơ mọng nước nhưng lại rất trưởng thành đẹp trai và còn biết thương con nhà người ta nữa.
Búm: Trời ơi chú Văn ngầu bá cháy bọ chét luôn á á á á