• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Agehakun

Beta:

Lúc thiếu niên mở to mắt, trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước.

Ninh Thư mím môi, cậu ngồi dậy, cảm giác khó tả truyền đến từ phía sau khiến cậu không nhịn được khẽ rên rỉ một chút.

Thiếu niên đắp chăn, nhưng mà trên người lại phủ kín dấu vết.

Ngày hôm qua Văn Dụ Châu lăn lộn cậu đến tận gần hai tiếng mới chịu buông tha cậu.

Ninh Thư vừa mới mặc quần áo xong, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, tim cậu không khỏi thắt lại.

Quả nhiên, giọng nói của Triệu Nhạc Thịnh vang lên cách cửa phòng: “Ninh Thư, cậu dậy chưa?”

Ninh Thư khẽ liếc qua phòng vệ sinh, sau đó có chút thấp thỏm trả lời: “… Lớp trưởng, sao vậy?”

Triệu Nhạc Thịnh như thể không biết trong phòng còn có một người nữa, tùy tiện đáp: “Cậu quên mất hôm nay chúng ta sẽ lên đỉnh Tú Dương à?”

Nghe thấy tiếng của Triệu Nhạc Thịnh, Văn Dụ Châu vừa xắn tay áo vừa bước ra ngoài, dùng cặp mắt âm trầm lạnh lùng kia nhìn qua. Hắn nhìn chằm chằm thiếu niên, nói: “Em với cậu ta đã lên kế hoạch hết rồi, hửm?”

Ninh Thư né tránh ánh mắt của hắn, gật đầu.

Mặt Văn Dụ Châu xị xuống, ngay sau đó trầm giọng nói: “Hôm nay trở về với tôi.”

Ninh Thư không nhịn được cãi: “Chú Văn, em với lớp trưởng đã hẹn trước với nhau rồi.” Cậu hơi hé miệng nói tiếp: “Hơn nữa em với lớp trưởng chỉ là bạn bình thường.”

Văn Dụ Châu cau mày không nói gì.

Bé con không nhìn ra được, nhưng hắn vẫn chưa mù hay quáng đến mức không nhận ra.

Rõ ràng là Triệu Nhạc Thịnh có ý đồ riêng, không thì cậu ta sẽ không chọn đi du lịch trong dịp Tết như vậy rồi. Trang phục với đồ dùng của cậu ta cũng không phải loại rẻ, nếu đã lựa chọn đi du lịch trong khoảng thời gian này, hiển nhiên sẽ không vì tiết kiệm tiền mà chọn phòng đôi. Nhưng mà thiếu niên quá đơn thuần, hoàn toàn không nghĩ đến điều đó.

Văn Dụ Châu lãnh đạm nói: “Một ngày.” Gương mặt đẹp trai của hắn trông cực kỳ lạnh lùng nhưng không ngăn được vẻ uy nghiêm của người lớp trên lộ ra.

“Ninh Ninh, một ngày là kỳ hạn lớn nhất mà tôi có thể cho em.”

Ninh Thư không đáp, cậu đã đồng ý với Triệu Nhạc Thịnh là sẽ cùng đi trong bốn đến năm ngày gì đó, nhưng hiện tại chỉ còn lại một ngày. Cậu không khỏi mím môi, cò kè mặc cả nói: “Hai ngày.”

Văn Dụ Châu lạnh mặt, nhìn chằm chằm thiếu niên, khẽ nhíu mày.

Ninh Thư nói: “Hai ngày sau, em sẽ trở về với chú.”

Cuối cùng Văn Dụ Châu vẫn thỏa hiệp.

“Ninh Thư, cậu đang nói chuyện với ai thế?” Bên ngoài, Triệu Nhạc Thịnh không nhịn được lớn tiếng dò hỏi, cậu ta cảm thấy cực kỳ khó hiểu.

Ninh Thư hoàn hồn, lập tức căng thẳng đáp: “Tớ đang nói chuyện điện thoại với mẹ.”

Triệu Nhạc Thịnh “à” một tiếng, sau đó bảo: “Sắp đến giờ rồi, tớ đi mua bữa sáng, cậu nhanh lên nhé, không thì chúng ta không kịp mua vé vào cửa đâu.” Chỉ là cậu ta đã quên mất Ninh Thư căn bản không có điện thoại, không thì cậu đã chẳng dùng mỗi điện thoại bàn trong nhà rồi.

Ninh Thư thấy Triệu Nhạc Thịnh tin thì chậm rãi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Sắc mặt Văn Dụ Châu không lộ rõ cảm xúc.

Ninh Thư sợ lát nữa Triệu Nhạc Thịnh quay lại sẽ nhìn thấy Văn Dụ Châu, cậu không nhịn được mà nói: “Chú Văn, chú về phòng trước đi, tối em sẽ qua tìm chú.”

Lúc này sắc mặt của Văn Dụ Châu mới dịu đi một chút. Hắn quàng khăn của mình lên cổ thiếu niên, lạnh lùng nói: “Cách xa Triệu Nhạc Thịnh chút, không được tiếp xúc thân thể.”

Ninh Thư cảm nhận được mùi hương của đàn ông thoang thoảng trên khăn quàng cổ, cậu không nhịn được khẽ run đôi hàng mi, gật đầu.



“Tớ ở đây nè.” Triệu Nhạc Thịnh vẫy tay.

Ninh Thư đi qua, miệng thở ra sương trắng.

Triệu Nhạc Thịnh đưa đồ ăn sáng cho thiếu niên, do dự một chút mới nói: “Ninh Thư, tối hôm qua tớ nghe thấy…”

Lòng Ninh Thư không khỏi căng thẳng, cậu mím môi hỏi: “Cậu nghe thấy gì?”

Trái tim cậu đập thình thịch.

Triệu Nhạc Thịnh gãi đầu đáp: “Hình như phòng cậu truyền ra mấy tiếng kỳ quái…” Cậu ta do dự một chút, hỏi: “Ninh Thư, có phải cậu xem cái đó không…”

Lông mi Ninh Thư run rẩy một cách bất an, khẽ cắn môi.

Triệu Nhạc Thịnh lại nói: “Cậu bật âm lượng to quá, đến tớ cũng nghe thấy…”

Bấy giờ Ninh Thư mới lơ đễnh “ừ” một tiếng. Bị Triệu Nhạc Thịnh hiểu lầm là xem cái đó vẫn tốt hơn là để cậu ta biết chuyện.

Vì thế Ninh Thư chịu đựng sự xấu hổ, không giải thích gì thêm. Mà Triệu Nhạc Thịnh trợn trừng hai mắt, lộ ra vẻ kinh ngạc, như thể không ngờ rằng thiếu niên lại xem thứ đó.

Rốt cuộc ở trong mắt cậu ta, Ninh Thư là một thiếu niên vừa trầm tính lại vừa ngoan ngoãn. Hơn nữa ngày thường ở trên lớp, khi có nam sinh đùa giỡn bằng những câu nói hơi hướm 18+, Ninh Thư cũng chưa bao giờ tham gia, nhưng không ngờ rằng nửa đêm cậu lại trộm xem loại video đó.

Cùng lúc đó, Triệu Nhạc Thịnh cảm thấy cực kỳ mất mát. Cậu ta khẽ liếm môi nói: “Thì ra cậu thích con gái…”

Ninh Thư không khỏi sững sờ, khi cậu còn chưa kịp ngẫm lại ý trong mấy lời đó, Triệu Nhạc Thịnh lại nói: “Ầy, cậu đang thích bạn nữ nào à? Là ai vậy?”

Ninh Thư do dự một chút, lắc đầu.

“Không có.”

Triệu Nhạc Thịnh mừng thầm trong lòng. Cậu ta không nói gì nữa, một lúc sau mới bảo: “Tớ cũng không có, thật ra yêu sớm là không tốt.”

Triệu Nhạc Thịnh lại không nhịn được nói: “Cậu còn video nào nữa không? Tối nay chúng ta cùng xem đi.”

Cốc nước trên tay Ninh Thư suýt chút nữa là sánh ra ngoài.

Triệu Nhạc Thịnh nói: “Sao vậy? Chắc cậu sẽ không keo kiệt như vậy đâu phải không?”

Ninh Thư hơi hé miệng, có chút hoảng loạn đáp: “Không tiện lắm đâu.”

Triệu Nhạc Thịnh nói: “Đều là con trai với nhau, có gì mà không tiện chứ. Thôi cứ quyết định vậy nha.”

Nơi hai người cùng đến chính là đỉnh Tú Dương. Chỉ là hôm nay cơ thể của Ninh Thư không được ổn cho lắm, mới leo chưa được bao lâu sắc mặt của cậu đã bắt đầu tái nhợt, mồ hôi nhễ nhại. Cậu không nhịn được mà thở phì phò.

Triệu Nhạc Thịnh nhìn dáng vẻ mệt bở hơi tai của cậu, cảm thấy hơi lạ, không khỏi nói: “Tớ đi mua nước cho cậu.”

Ninh Thư gật đầu, nói một tiếng: “Cảm ơn lớp trưởng.”

Triệu Nhạc Thịnh đi mua nước rồi trở về rất nhanh, cậu ta vặn nắp chai rồi đưa nó cho thiếu niên.

Ninh Thư uống một ngụm, ngay sau đó cậu hơi trợn trừng hai mắt, phát hiện hình như mình vừa trông thấy người không nên thấy ở trong dòng người.

Triệu Nhạc Thịnh vội vàng nhìn qua theo ánh mắt của thiếu niên: “Ninh Thư, cậu đang nhìn gì vậy?”

Ninh Thư thu mắt, ngập ngừng đáp: “Không có gì.” Chắc là cậu nhìn lầm rồi.

Uống nước xong, hai người lại tiếp tục leo núi.

Bởi vì lúc này rất đông người, dòng người lập tức tách Ninh Thư và Triệu Nhạc Thịnh ra. Chờ đến khi thiếu niên hoàn hồn lại, cậu đã không còn nhìn thấy Triệu Nhạc Thịnh nữa rồi.

“Lớp trưởng.”

Ninh Thư gọi to vài tiếng, nhưng vì lữ khách vẫn luôn đẩy cậu nên cậu không thể không tiếp tục tiến về phía trước.

Đột nhiên, có một bàn tay kéo lấy cậu, Ninh Thư còn tưởng là Triệu Nhạc Thịnh: “Lớp trưởng.”

Nhưng cậu lại trông thấy Văn Dụ Châu, hắn mặc một cái áo khoác, đứng yên tại chỗ nhìn cậu. Cảm xúc trên mặt hắn không rõ ràng nhưng cặp mắt kia lại nhìn chằm chằm cậu, chứa đựng vẻ lạnh lẽo.

“Chú Văn.” Ninh Thư khẽ mở to hai mắt, nói.

Văn Dụ Châu nhìn cậu một cái, lên tiếng: “Nắm chặt.”

Ninh Thư do dự một chút, cuối cùng vẫn nắm chặt tay hắn.

Bấy giờ Văn Dụ Châu mới bảo: “Em tưởng tôi là Triệu Nhạc Thịnh? Bình thường cậu ta cũng nắm tay em như vậy sao?”

Ai cũng có thể nghe ra được, tâm trạng lúc này của Văn Dụ Châu không hề tốt chút nào.

Ninh Thư nhận thấy được đối phương tức giận, hơn nữa lực tay của hắn cũng mạnh hơn không ít. Bấy giờ cậu mới hơi hé miệng nói: “Không ạ…”

Ninh Thư thở hổn hển, Văn Dụ Châu nhìn sắc mặt hơi trắng bệch của cậu thì không khỏi nhíu mày, mặt lạnh hỏi: “Sao vậy?”

Ninh Thư khẽ mím môi, do dự đáp: “Em thấy không thoải mái…”

Văn Dụ Châu phản ứng lại, có lẽ là do đêm qua hắn đã giày vò cậu hơi quá trớn.

Hắn ngừng lại.

Ninh Thư thấy Văn Dụ Châu hơi nghiêng mặt, nói với cậu: “Trèo lên.”

Thiếu niên cụp mắt, nhìn tấm lưng của người đàn ông, cậu không khỏi lưỡng lự.

Văn Dụ Châu khẽ nhíu mày, liếc cặp mắt lành lạnh qua, bấy giờ Ninh Thư mới chịu trèo lên.

Cậu rất sợ Văn Dụ Châu, dù hiện giờ hai người đã có quan hệ thân mật, nhưng khi đứng trước mặt đối phương, cậu vẫn không xoá nhoà được cảm xúc lo lắng và kính sợ trong tiềm thức.

Người đàn ông đứng thẳng dậy, cõng thiếu niên đi thẳng một đường.

Ninh Thư ôm cổ đối phương, không nhịn được hỏi: “Chú Văn, hay là em đi xuống…”

Văn Dụ Châu bỏ ngoài tai lời nói của cậu.

Bởi vì cảnh tượng này mà đã có không ít lữ khách nhìn qua, một trong số đó còn nhỏ giọng khen: “Thanh niên, khỏe ghê hen!”

“Trông vừa cao ráo vừa sáng sủa! Con trai cũng ưa nhìn nữa!”

Văn Dụ Châu lạnh lùng liếc qua.

“Ha ha ha ha!” Một chị gái đi bên cạnh che miệng nói: “Bác gái, mắt bác mờ rồi, người ta là anh em mà, anh trai cõng em trai!”

Lúc này bác gái mới “à” một tiếng: “Bảo sao, tôi đang tự hỏi sao anh bố này lại trẻ thế.”

Ninh Thư nghe vậy thì xấu hổ cực kỳ.

Qua một lúc lâu, Văn Dụ Châu mới thả người xuống.

Đã leo lên đến nơi nhưng hơi thở của hắn lại không gấp gáp chút nào.

Ninh Thư vô cùng kinh ngạc, xét cho cùng, Văn Dụ Châu là dân văn phòng, hơn nữa còn ngồi trên vị trí đó nữa, làm thế nào mà hắn có thể duy trì được thể lực tốt như vậy chứ?

Mới vừa nghĩ như thế, từ nơi xa truyền đến giọng nói của Triệu Nhạc Thịnh: “Ninh Thư!”

Lòng Ninh Thư khẽ lộp bộp, sau đó cậu quay lại nhìn về phía Văn Dụ Châu.

Văn Dụ Châu không nói gì, chỉ lạnh mặt liếc mắt nhìn Triệu Nhạc Thịnh một cái. Lúc này hắn mới xoay người rời đi, biến mất theo dòng người.

Ninh Thư khẽ giật mình, chợt cảm thấy tình cảnh của hai người bọn họ ở Văn gia là như vậy, hiện tại cũng là như thế. Cậu không khỏi cúi đầu.

Cậu và Văn Dụ Châu, thật sự sẽ có tương lai sao?

Gia đình của Văn Dụ Châu, và cả bố Ninh mẹ Ninh, thật sự có thể chấp nhận bọn họ sao?

Ninh Thư không biết.

Lúc cậu hoàn hồn, Triệu Nhạc Thịnh đã chạy tới trước mặt cậu rồi. Triệu Nhạc Thịnh thở gấp nói: “Cậu… Sao cậu tới nhanh hơn cả tớ vậy, tớ còn tưởng là cậu đi lạc mất rồi.”

“Cậu chạy đi đâu vậy?”

Ninh Thư khẽ mím môi đáp: “Tớ tưởng là cậu lên tới nơi rồi, cho nên đứng đây chờ cậu.”

Triệu Nhạc Thịnh lập tức vui vẻ trở lại, cậu ta ngoắc lấy cổ thiếu niên: “Tớ mệt chết mất, thế mà cậu lại không thở gấp xíu nào, sao cậu làm được hay vậy?”

Triệu Nhạc Thịnh bắt đầu nghi ngờ cuộc đời, Ninh Thư thấp thỏm đáp: “Chắc là do cậu vẫn luôn mải tìm tớ nên mới mệt vậy.”

Triệu Nhạc Thịnh cảm thấy cậu nói cũng có lý, lúc cậu ta đang định nói thêm gì đó, chợt nhìn thấy trên cổ thiếu niên có một vệt đỏ. Cậu ta không khỏi rướn thẳng người dậy, đứng bất động tại chỗ.
Búm: Bày đặt bảo “một ngày là kỳ hạn lớn nhất mà tôi có thể cho em” xong câu sau em ny vừa mặc cả lên 2 ngày cái, sợ em giựn nên “ô kê” luôn. Người gì đâu vừa chiếm hữu, vừa bín thái, vừa thíu nghị lựk

Lại còn giữ khư khư cái mặt như kiểu bị mất sổ gạo, bị nói là bố thằng nhỏ đúng là đáng đời =)))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK