• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Agehakun

Beta: Ly

Ninh Thư hồi tưởng lại mấy lời của Văn Dụ Châu trong đầu. Cậu gập quyển sách giáo khoa trên tay lại, không biết vì sao mà lại nhớ tới câu nói đó của người đàn ông: “Thế sao lúc mông cậu cà vào người tôi khiến tôi cương lên thì cậu không nói là hiểu lầm đi?”

“Từ vị trí này, tôi có thể nhìn thấy rõ cơ thể cậu mỗi khi thay quần áo.”

Cậu chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng, Ninh Thư lập tức cất sách vở đi. Cậu nghĩ tới thời gian đã hẹn trước, nhìn kim đồng hồ đã chỉ tới 7 giờ rưỡi thì không khỏi mím môi.

Còn nửa tiếng nữa.



Thiếu niên gõ cửa phòng, Văn Dụ Châu mở cửa ra rồi bảo: “Vào đi.”

Ninh Thư đi vào, động tác có phần câu nệ nhưng cậu vẫn ngồi xuống đối diện với người đàn ông, mở to hai mắt nhìn hắn nói: “Chú Văn, tối hôm đó…”

Văn Dụ Châu cắt ngang lời cậu, nói: “Cậu vừa tắm xong à?”

Ninh Thư có chút khó hiểu nhưng vẫn gật đầu.

Văn Dụ Châu nói: “Tối hôm ấy cậu cũng mặc chiếc quần này.” Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn qua, tiếng nói trầm thấp nhưng giọng điệu lại cực kỳ lãnh đạm: “Chân của cậu quả thật rất đẹp, còn trắng hơn cả con gái.”

Ninh Thư không khỏi ngẩn ra, có vẻ như cậu đã hiểu được hàm ý trong câu nói này của người đàn ông.

Ninh Thư đỏ mặt, cậu quả thật không chú ý tới cái quần mình mặc hôm nay. Cậu khẽ nhéo mép quần bảo: “Em, chú Văn, em không cố ý, tối hôm ấy em tưởng rằng trong phòng có thứ gì đó…”

Văn Dụ Châu lại nói: “Cậu bao lớn rồi?”

Ninh Thư mím môi: “18 tuổi.”

Văn Dụ Châu nhìn cậu nói: “18 tuổi, cậu là con nít đang học mẫu giáo à?” Hắn cầm cốc nước lên uống một ngụm nói: “Ngay cả năng lực phân biệt cũng không có?”

Cặp mắt kia của hắn lạnh băng, lời nói ra cũng không hề khách khí chút nào, giống như lần đầu hai người gặp mặt vậy.

Ninh Thư phát hiện mình hoàn toàn không cãi lại được nhưng cậu vẫn muốn giải thích: “Em thật sự không cố ý, chú Văn, em không hề muốn… tìm cách để quyến rũ chú.”

“Giới tính em thích là nữ.”

Văn Dụ Châu nhìn cậu với cặp mắt sâu hoắm: “Nếu giới tính cậu thích là nữ, vậy tại sao cậu còn muốn trêu chọc tôi?”

Biểu cảm của hắn trông không được vui vẻ cho lắm, thậm chí còn có chút lạnh lùng. Ninh Thư lại thấy hơi kinh ngạc. Những lời này của Văn Dụ Châu là có ý gì, chẳng lẽ đối phương thích… đàn ông sao?

Cậu đỏ bừng mặt, nói nhỏ: “Rất xin lỗi, chú Văn.”

Văn Dụ Châu không nói gì nhưng biểu cảm lại có chút đáng sợ. Hắn bóp chặt cốc một hồi lâu, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài.”

Ninh Thư đứng dậy, mím môi, cuối cùng vẫn thấp giọng nói một câu: “Chú Văn, em không biết… chú lại hiểu lầm như vậy, thật sự rất xin lỗi.”

Sắc mặt của Văn Dụ Châu càng trở nên khó coi hơn.

Thiếu niên xoay người chuẩn bị ra khỏi phòng.

“Cậu với nam sinh kia có quan hệ gì?” Giọng nói của Văn Dụ Châu truyền tới từ phía sau.

Ninh Thư dừng chân, trả lời: “Dạo gần đây cậu ấy đang giúp em ôn bài.”

Văn Dụ Châu nhàn nhạt nói: “Ôn bài mà cũng cần phải ăn chung một bát chè đậu xanh à?”

Giọng điệu của hắn nghe có vẻ không vui. Văn Dụ Châu vốn là một người nghiêm túc, có khí phách và khí chất của một nhà lãnh đạo vậy nên Ninh Thư hoàn toàn không chống đỡ nổi. Cậu thành thật đáp: “… Sau khi lớp trưởng ăn bát chè ấy thì em không ăn tiếp nữa.”

Văn Dụ Châu ừ một tiếng, lại nói: “Tôi nghe nói bố Lương Phi có tới trường tìm cậu à?”

Ninh Thư hơi ngạc nhiên. Cậu quay đầu lại nhìn hắn với vẻ mặt “chú Văn sao chú lại biết được vậy”.

Văn Dụ Châu lạnh mặt nói: “Làm ầm làm ĩ đến khó coi như vậy cơ mà, có vẻ lão ta cho rằng cậu dễ bị ức hiếp.” Nói xong lại bảo: “Đi ra ngoài.”

Ninh Thư cảm thấy lần này Văn Dụ Châu giận lắm, hơn nữa còn là cơn giận xưa nay chưa từng có nữa. Cậu không dám ở lâu, đóng cửa phòng lại rồi trở về phòng mình luôn.



Ninh Thư về tới phòng mình, không biết nên làm thế nào mới tốt. Hình như cậu đã phát hiện ra bí mật của Văn Dụ Châu và lại còn gây ra rắc rối lớn nữa. Nếu 00 ở đây thì tốt rồi, Ninh Thư thở dài một hơi rồi lại bắt đầu làm bài tập.

Cậu chú ý tới cửa sổ phía đối diện vẫn chưa đóng và đèn trong phòng Văn Dụ Châu vẫn sáng. Ninh Thư chợt nghĩ tới câu “thay quần áo” mà hắn nói, cậu không khỏi cắn môi một chút. Cậu thật sự không biết là từ phía đối diện lại có thể nhìn thấy mọi thứ trong trong phòng này.

Để tránh cho Văn Dụ Châu hiểu lầm thêm, thiếu niên suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn vươn tay đóng một cánh cửa sổ lại, vừa hay che chắn mé giường kê sát cái bàn.

Ngày hôm sau, Ninh Thư nhìn thấy Văn Dụ Châu đang ngồi cạnh bàn ăn, đối phương chỉ nhìn cậu một cái, sắc mặt càng trở nên lạnh lùng hơn.

Ninh Thư do dự một chút, nhưng vẫn chào một tiếng: “Chú Văn.”

Văn Dụ Châu lạnh nhạt “ừ” một tiếng, sau đó ăn bữa sáng của mình.

Văn Huyên nói: “Dụ Châu, chút nữa em đưa Tiểu Thư đi học nhé.”

“Cơ quan có việc gấp.” Văn Dụ Châu nói.

Ninh Thư vội vàng nói: “Không sao đâu dì Văn, con ngồi xe buýt cũng được.”

Văn Huyên xem đồng hồ, nói: “Vậy con mang theo chút đồ đi, vừa ngồi xe vừa ăn, không thì lát nữa lại không kịp lên xe đâu.”

Ninh Thư phát hiện Văn Dụ Châu đang nhìn mình nhưng lúc cậu nhìn qua thì người đàn ông lại dời tầm mắt sang chỗ khác, sắc mặt của hắn trông cũng không được tốt cho lắm. Cậu do dự một chút, cuối cùng vẫn cầm theo bữa sáng rời khỏi nhà.

Lúc Ninh Thư đến trường thì phát hiện trên bàn mình có rất nhiều quà tặng. Lương Phi đi tới, sắc mặt của gã tái nhợt đi nhiều, thấp giọng nói: “Ninh Thư, cậu có thể tha thứ cho tôi được không? Tôi thật sự biết sai rồi, tôi xin lỗi cậu.”

Ninh Thư hơi kinh ngạc. Lương Phi vẫn luôn không vừa lòng cậu, ngay cả khi bố của Lương Phi tới mà đối phương vẫn tỏ vẻ khiên cưỡng, sao hôm nay lại đích thân tới xin lỗi cậu chứ?

Ninh Thư lạnh nhạt đáp: “Cậu mang mấy thứ này đi đi, tôi không cần.”

Lương Phi do dự nói: “Bên trong đều là hàng hiệu, còn có hai đôi giày, giá cả đều hơn một ngàn tệ.”

Ninh Thư nhìn về phía gã, bảo: “Lương Phi, nếu cậu thật lòng muốn xin lỗi tôi, vậy sau này đừng tới làm phiền tôi nữa.”

“Sau này tôi cũng chả dám chọc cậu nữa đâu.”

Lương Phi nói xong thì cầm theo quà tặng rời đi với vẻ mặt không được đẹp cho lắm.

Triệu Nhạc Thịnh ngạc nhiên đi tới nói: “Lương Phi lại chủ động tới xin lỗi cậu cơ á, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à.”

Ninh Thư không nói gì. Cậu đoán rằng có lẽ chuyện này liên quan đến Văn Dụ Châu, nhưng đối phương đang tức giận vậy mà, hôm qua còn đuổi cậu ra ngoài nữa.

Ninh Thư lắc đầu, lại cảm thấy không khả thi cho lắm. Cậu nói: “Lớp trưởng, nếu có người giận mình, vậy nên làm sao?”

Triệu Nhạc Thịnh nói: “Thế thì phải xem lý do giận dỗi là gì, nếu là cậu sai, vậy cứ đi nhận lỗi là được.”

“Nhưng nhỡ đâu nhận lỗi cũng không giải quyết được thì sao?” Ninh Thư hỏi.

Triệu Nhạc Thịnh nói: “Vậy thì khó rồi, không thì chờ cơn tức giận của người đó tự tiêu tan thôi.”

Nhưng Văn Dụ Châu vừa giận là sẽ giận mấy ngày liền, thái độ lạnh băng, không khác gì lúc họ mới gặp, thậm chí còn đi làm từ rất sớm.

Mà sau khi Ninh Thư biết Văn Dụ Châu sẽ ở lại đây một thời gian thì lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cậu làm bài tập về nhà một lát sau đó mở cửa sổ ra, phát hiện phòng Văn Dụ Châu sáng đèn nhưng cửa sổ lại đóng chặt. Ninh Thư nhìn chằm chằm một hồi lâu, chợt cậu trông thấy một cái bóng đen hắt trên cửa sổ. Đối phương đẩy cửa sổ ra. Văn Dụ Châu mặc sơ mi trắng đứng ở đối diện, khuôn mặt đẹp trai, dáng người hoàn hảo. Thiếu niên không khỏi hoảng sợ sau đó lập tức đóng cửa sổ lại theo bản năng.

Ninh Thư cứ luôn cảm thấy không được tự nhiên bởi vì cậu nghĩ đến câu nói kia của Văn Dụ Châu.

Văn Dụ Châu đứng ở đối diện nhìn thiếu niên đóng cửa sổ lại, sắc mặt càng lạnh hơn. Hắn lấy một điếu thuốc ra rồi bật lửa châm hút.

Ninh Thư đợi một lúc lâu mới mở cửa sổ ra, Văn Dụ Châu không còn đứng đó nữa, mà đèn trong phòng cũng tắt hết rồi.

Hoa hải đường trong viện dường như sắp nở, cậu có thể ngửi thấy đôi làn hương hoa, say đến chìm đắm lòng người.

00 trở về sau khi Văn Dụ Châu đã giận cậu được năm ngày.

00 nói: “Ký chủ, sao thang độ yêu thích của cậu vẫn chỉ dừng lại ở đó, không tăng lên nữa vậy?”

Ninh Thư không nói gì, mãi sau mới bảo: “00, hình như Văn Dụ Châu đang hiểu lầm tôi.”

Cậu kể lại toàn bộ sự việc cho 00 nghe.

00 nói: “Thế thì khó rồi. Ký chủ, liệu hắn có ghét cậu không vậy?”

Ninh Thư không biết, cậu đã cố bắt chuyện với Văn Dụ Châu nhưng người đàn ông cứ kiểu “người sống đừng có tới gần”, thái độ của hắn mấy ngày hôm nay cực kỳ lạnh lùng.

Văn Huyên nói là chuyện ở cơ quan làm Văn Dụ Châu tức giận, nhưng Ninh Thư biết, thật ra là bởi vì cậu.

Suốt tám ngày, bọn họ cùng ăn cùng sống dưới một mái hiên, nhưng không nói được mấy câu với nhau. Hơn nữa thang độ yêu thích vẫn luôn dừng tại đó, không tăng lên chút nào.

00 nói: “Ký chủ, nếu cứ tiếp tục như vậy có lẽ sẽ không lấy được 100% thang độ yêu thích của Văn Dụ Châu đâu.”

Ninh Thư nghe nó nói tiếp: “Văn Dụ Châu hiểu lầm cậu đang quyến rũ hắn, sau khi biết được sự thật, nói không chừng hắn sẽ cảm thấy ký chủ rất là “trà xanh”, cũng có khả năng sẽ ghét bỏ cậu.”

Ninh Thư mím môi: “Vậy thì 00, tôi nên tiếp tục giải thích với chú ấy sao?”

00 nói: “Cậu giải thích hắn cũng chẳng nghe đâu, có khi còn tức giận hơn ấy chứ. 00 có một cách này khá hay, không biết ký chủ có sẵn sàng làm không thôi.”

Ninh Thư không khỏi hỏi: “Cách hay gì?”

00 lập tức nói: “Nếu lâu như vậy rồi mà Văn Dụ Châu vẫn không chịu nói rõ, chứng tỏ hắn rất hưởng thụ việc được ký chủ quyến rũ mập mờ như vậy.”

Ninh Thư ngắt lời 00: “Nhưng tôi đâu có quyến rũ chú ấy.”

00 nói: “Dưới góc nhìn của Văn Dụ Châu thì là thế đó.” Nó nói tiếp: “Ký chủ, nếu Văn Dụ Châu có cảm tình với ký chủ thật, vậy chứng tỏ chỉ cần ký chủ muốn thì việc hoàn thành nhiệm vụ sẽ chỉ trong vài ngày mà thôi.”

Ninh Thư nghe xong thì sửng sốt, 00 tiếp tục nói: “Cho nên, chỉ cần ký chủ cứ tiếp tục “quyến rũ”, cảm tình của Văn Dụ Châu chắc chắn sẽ không dừng lại nhiêu đó. Không thì cho dù ký chủ có làm như thế nào đi chăng nữa, Văn Dụ Châu cũng sẽ không tăng thêm cảm tình cho cậu đâu.”

Ninh Thư ấp úng nói: “Quyến rũ?” Cậu vội vàng lắc đầu nói: “Tôi không thể làm như vậy.”

00 nói: “Ký chủ, chỉ là mập mờ mà thôi, Văn Dụ Châu rất hưởng thụ, mà cậu lại có thể hoàn thành nhiệm vụ, chuyện này đều có lợi cho cả hai người!”

Ninh Thư nói: “Chú ấy là chú của tôi, là người lớn trong nhà, sao tôi có thể làm thế chứ.”

Dù có là vì nhiệm vụ đi chăng nữa.

00 nói: “Nhưng sao cậu có thể chắc chắn là hắn không muốn chứ! Nếu Văn Dụ Châu đứng đắn thật thì từ lúc cảm thấy cậu đang quyến rũ mình, hắn đã “lời lẽ chính đáng” vạch trần cậu rồi.”

“Điều đó chứng minh rằng, rõ ràng là hắn đang giả bộ đứng đắn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK