Khương Cẩm Nguyệt đang gọi điện thoại với người nào đó, cô ta cười dịu dàng, giọng nói cũng véo ra ngọt.
“Vâng, vậy ca khúc mở đầu của bộ phim đành phiền anh rồi.”
Vừa mới cúp máy, sắc mặt Khương Cẩm Nguyệt lập tức trầm xuống.
Người Khương Cẩm Nguyệt vừa nói chuyện là một người đại diện của ban nhạc đang nổi– Chính Thịnh, người nọ đồng ý rất sảng khoái nhưng cô ta lại không cách nào cười nổi.
Khương Cẩm Nguyệt ở New York một thời gian rồi, sắp phải về nước một chuyến để tuyên truyền cho bộ phim điện ảnh mới trong thời gian sớm nhất.
Sáng nay, cô ta vốn muốn tìm Lục Tư Việt giúp đỡ, viết ca khúc mở đầu cho bộ phim điện ảnh sắp chiếu của cô ta.
Khương Cẩm Nguyệt biết Lục Tư Việt là người tự kiêu nên cô ta rất ít khi yêu cầu đối phương làm gì.
Chính vì cô ta hiếm khi nhờ vả nên mỗi lần cô ta xin giúp đỡ thì Lục Tư Việt nhất định sẽ đồng ý.
Ở trong mắt Khương Cẩm Nguyệt, đây là một chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng lâm thời lại bị Lục Tư Việt nhiễu loạn kế hoạch.
Chẳng những tắt máy của cô ta mà còn không thèm gọi lại, dù thời gian đã qua lâu rồi.
Khương Cẩm Nguyệt vốn đã cam đoan với đạo diễn và nhà làm phim rằng cô ta sẽ nhờ quan hệ để viết ca khúc mở đầu.
Bởi vì Lục Tư Việt thay đổi nên cô ta chỉ có thể cấp bách liên hệ với mấy ca sĩ khác, cuối cùng mới tìm được ban nhạc có tiếng hiện tại.
Hết thảy đã chắc chắn, Khương Cẩm Nguyệt ngồi trên sô pha, nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này, cô ta phát hiện Lục Tư Việt bỗng gọi điện tới.
Khương Cẩm Nguyệt nhìn chằm chằm màn hình, làm đủ công tác chuẩn bị mới thong thả bắt máy: “Tư Việt?”
Giọng nói vẫn hiền dịu như lúc ban đầu, giống như trước đó không xảy ra chuyện gì.
Lục Tư Việt: “Vừa rồi đang làm việc nên không cẩn thận tắt máy của chị.”
Giọng anh đầy mệt mỏi, như đã bận rộn cả đêm.
Khương Cẩm Nguyệt thấu hiểu lòng người, cười: “Không sao, chị tìm em cũng không có việc gì…”
Giây tiếp theo, Lục Tư Việt nói cho có: “Tôi còn đang bận, cúp trước.”
Khương Cẩm Nguyệt nói ừ, cuộc gọi nhanh chóng bị Lục Tư Việt cắt đứt.
Thì ra là do bận rộn với công việc. Cô ta hòa hoãn lại, để điện thoại sang một bên.
Cô ta đi thu phục lòng người khắp nơi như vậy là có nguyên nhân cả.
Năm Khương Cẩm Nguyệt 7 tuổi, ngây thơ mờ mịt đột nhiên có một hệ thống, nó nói những lời dụ dỗ vào tai cô ta: “Chỉ cần khiến người khác yêu thương cô thì cô có thể nhận được giá trị số mệnh, trở thành người mà ai ai cũng yêu quý.”
Vừa khéo năm ấy cô ta vô tình trở thành sao nhí, một lần là nổi.
Hệ thống còn nói với cô ta rằng cô ta chỉ là con gái nuôi của nhà họ Khương, cô chủ thật Khương Tự sẽ xuất hiện trong tương lai.
Chính vì thế, cô ta cần phải giành được sự yêu quý từ các thành viên nhà họ Lục trước khi thiên kim thật trở về, cướp đoạt tất cả những thứ thuộc về Khương Tự.
Đương nhiên Khương Cẩm Nguyệt làm theo.
Lục Tinh Trầm muốn có tình thân và sự thiên vị, vậy cô ta sẽ cho cậu tình thân, mà Khương Vân Hạo chính là chất xúc tác tốt nhất.
Trong tình huống phù hợp thì tạo ra chút mâu thuẫn, cạnh tranh cho hai người đó, tình yêu mến của bọn họ dành cho cô ta chỉ tăng chứ không giảm.
Kỳ Tầm nhớ mãi không quên người mẹ chết sớm của mình, hoài niệm mỹ nhân sườn xám người người mê mẩn sắc đẹp ở thời đại trước.
Như vậy, cô ta sẽ cho anh ta đủ ảo tưởng, để anh ta chứng kiến khoảnh khắc mình mặc bộ sườn xám giống như vậy.
Từ đó về sau, cô ta một đường xuôi gió xuôi nước. Cô ta phát hiện những người đàn ông đó càng yêu mình thì mình càng may mắn. Loại cảm giác này sẽ gây nghiện, mặc dù cô ta đã có nhiều thứ rồi nhưng cô ta vẫn muốn có nhiều hơn.
Chỉ hỏng ở chỗ, người cầm quyền hiện tại của nhà họ Lục là Lục Lẫm, cực kỳ giống một người không có trái tim.
Không yêu cô ta, không yêu em trai của anh, thậm chí không yêu cả chính bản thân anh.
Đã vậy, anh lại là người có giá trị số mệnh cao nhất trong danh sách.
Mãi đến không lâu trước đây, hệ thống mới cung cấp một người có giá trị số mệnh tương đương, Phó Tế Thần.
Anh ta là con riêng lưu lạc bên ngoài của nhà họ Lục, tuổi xấp xỉ Lục Lẫm. Theo suy đoán của Khương Cẩm Nguyệt, sự tồn tại của Phó Tế Thần đến Lục Lẫm cũng không biết.
Khương Tự được nhà họ Khương tìm về là bởi liên hôn thương nghiệp, gả cho Lục Lẫm.
Hệ thống nói, để Khương Tự hoàn toàn không còn uy hiếp với cô ta thì cô ta cần phải đi tìm Phó Tế Thần, thu hoạch giá trị số mệnh từ trên người anh ta.
Vì thế, Khương Cẩm Nguyệt không chút do dự bỏ lại tất cả mọi việc trong nước, ra nước ngoài.
Bên ngoài đồn rằng cô ta ra nước ngoài là do bị Khương Tự chọc tức, đây là giả. Nhưng nếu có thể để cư dân mạng mắng Khương Tự nhiều hơn thì cũng coi như vô tình cắm liễu, liễu lại xanh.
Khương Cẩm Nguyệt gặp Phó Tế Thần một lần ở New York, tạm thời cô ta còn chưa tiếp xúc được với đối phương, nhưng cô ta tin, chỉ cần cho cô ta thời gian thì người đó nhất định sẽ yêu cô ta.
Tuy chỗ Lục Tư Việt có vẻ xảy ra chút vấn đề nhỏ, nhưng Khương Cẩm Nguyệt chẳng thèm lo lắng.
Mấy ngày nữa vừa khéo là ngày họp báo ra mắt bộ phim điện ảnh mới của cô ta, đến lúc đó, cô ta sẽ mời người nhà họ Lục tới làm khách quý bí ẩn, cô ta tin chắc bọn họ sẽ đồng ý lên sân khấu.
Khương Cẩm Nguyệt click mở ghi chú trên cùng.
Bố mẹ nhà họ Khương và anh cả Khương √
Khương Vân Hạo √
Lục Tinh Trầm √
Kỳ Tầm √
Lục Lẫm: Không biết
Dù Khương Cẩm Nguyệt không nắm chắc Lục Lẫm có tham gia buổi họp báo ra mắt phim mới của mình hay không, nhưng cô ta dám khẳng định, chắc chắn Lục Lẫm không nhìn bất cứ ai với con mắt khác.
Ví dụ như cô vợ mới cưới bị anh ta thờ ơ cho đến nay, Khương Tự.
Khương Cẩm Nguyệt buông điện thoại xuống, an tâm đi vào giấc ngủ.
***
Trợ lý Triệu lại phát hiện nhà họ Lục có biến đổi bất thường.
Anh cho rằng cô chủ dùng 5 triệu tệ mua trang viên rượu đã là mức độ tiêu xài cao nhất của cô rồi, sự thật chứng minh, anh sai rồi.
Ngay mới đây thôi, anh lại biết tin Khương Tự tiêu 5 triệu tệ để đăng ký công ty điện ảnh, sau đó còn dùng 200 triệu tệ đầu tư cho một bộ phim truyền hình.
Theo lý thuyết, muốn tiêu một số tiền lớn trong tấm thẻ kia thì quản gia hẳn sẽ hỏi ý Lục Lẫm trước, báo lý do, sau đó để Lục Lẫm quyết định.
Nhưng mà lần này, quản gia Trịnh lại làm theo ý của Khương Tự luôn, vậy nên không chờ trợ lý Triệu ngăn cản thì chuyện đã xảy ra rồi.
Trợ lý Triệu vừa cài cúc tây trang vừa đi vào văn phòng, trong tay cầm một phần biên lai của ngân hàng.
Lục Lẫm ngước mắt, tầm nhìn hơi dừng ở tờ biên lai kia, lạnh nhạt hỏi: “Khương Tự lại làm sao vậy?”
Trợ lý Triệu nói kỹ càng tỉ mỉ từ công ty điện ảnh Vọng Quỳ đến đầu tư phim truyền hình một lần.
Tên Vọng Quỳ đúng là rất có văn hóa, nhưng chi 200 triệu để làm phim truyền hình?
Trợ lý Triệu không phải người trong nghề thì cũng biết mức đầu tư này quá cao.
Sau khi báo cáo xong, anh có chút thấp thỏm, đứng tại chỗ đợi 5 phút, lại chậm chạp không nhận được lời hồi đáp từ Lục Lẫm.
Lục Lẫm cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt đồng hồ, đỉnh chân mày hơi nhếch, xâu chuỗi các sự việc.
Từ hay mặc sườn xám đến thích phong cách Dân Quốc, cô tới trường học đón Lục Tinh Trầm, thậm chí còn đầu tư cho bạn thân của Lục Tư Việt đóng phim… Quả thật, tính tình của Khương Tự thay đổi 180 độ.
Anh lặng lẽ giấu đi ý tìm tòi nghiên cứu dưới đáy mắt.
Lục Lẫm trời sinh lạnh nhạt, khi cha mẹ còn trên đời có nói tình cảm của anh rất ít ỏi, cứ như không có trái tim vậy.
Với anh, điều đó chẳng là gì cả. Lục Lẫm không cho rằng việc không có tình cảm phong phú sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của anh.
Tài sản của Lục lẫm có mấy trăm tỷ nên vô duyên vô cớ tiêu mất 200 triệu thì anh cũng chẳng có cảm giác đau lòng, chỉ là nảy sinh nhiều nghi ngờ hơn thôi.
Anh muốn biết, Khương Tự sẽ còn xài tiền như thế nào?
Đúng lúc công việc ở bên Mỹ đã kết thúc, Lục Lẫm quyết định về nước thử Khương Tự.
Nếu muốn thăm dò Khương Tự, anh phải tìm cái cớ trước. Không phải cô thích đồ vật sang quý sao? Vậy thì anh sẽ lấy cho cô món đồ quý giá nhất.
Lục Lẫm đột nhiên hỏi: “Đêm nay có hội đấu giá đúng không? Mang ảnh chụp danh sách vật phẩm cho tôi.”
Trợ lý Triệu ngẩn ra, lập tức đi tìm bản danh sách kia, cung kính dâng lên.
Lục Lẫm nửa rũ mắt xuống, thong thả ung dung lật một tờ, lại một tờ.
Kim cương hồng của Nga, không hợp; túi xách bạch kim Himalayas, cũng không hợp; vòng cổ Cartier lớn làm bằng gốm sứ theo phong cách Ai Cập, càng không hợp…
Lục Lẫm đột nhiên dừng động tác, tầm mắt thoáng dừng lại ở một tấm ảnh chụp vật phẩm trong bản danh sách.
Hình như trợ lý Triệu thấy Lục tổng cười, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt.
Lục Lẫm đẩy danh sách ra trước, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đêm nay phải lấy được chiếc vòng tay phỉ thúy hoa bay này, bất kể ai nâng giá thì đều phải giành được.”
Phần quà gặp mặt anh chọn chắc chắn Khương Tự sẽ thích.
Trợ lý Triệu cúi đầu nhìn, không khỏi ngơ ngẩn.
Đó là chiếc vòng tay phỉ thúy hoa bay thuộc về Hoàng Huệ Lan- một gia đình hào môn danh giá thời Dân quốc. Lúc tuổi già, vì khốn cùng nên bà đã bán rẻ chiếc vòng phỉ thúy hoa bay này, sau đó không ai biết tung tích của nó, hiện tại đã được tìm thấy rồi.
Giá khởi điểm 90 triệu tệ.
Tuy rằng trợ lý Triệu kinh ngạc nhưng vẫn đáp lời: “Vâng, Lục tổng.”
Khi ra khỏi văn phòng, anh nhìn chằm chằm tên vật phẩm trong danh sách, rất lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Chẳng lẽ Khương Tự tiêu xài hàng trăm triệu là vì muốn làm cho Lục tổng chú ý sao?
Buổi tối hôm ấy, tại nhà đấu giá New York Sotheby’s, có một đại gia thần bí chi 300 triệu để mua được chiếc vòng tay phỉ thúy hoa bay thời Dân Quốc, tạo ra mức giá được bán cao nhất trong buổi đấu giá hôm đó.
Trong giới nhân vật nổi tiếng truyền nhau rằng: Có lẽ là có người vì muốn khiến mỹ nhân cười nên mới chi số tiền lớn để mua chiếc vòng đó.
Bọn họ đều đang suy đoán, vòng tay phỉ thúy trị giá 300 triệu rốt cuộc sẽ xuất hiện trên tay ai?
***
Ngày hôm sau, Khương Tự tỉnh dậy trên chiếc giường đặt làm, tập yoga 1 giờ, lại tắm rửa một lượt, ngồi trên bàn cơm dùng điểm tâm sáng.
Quản gia Trịnh đưa điện thoại di động tới: “Thưa cô chủ, hai ngày sau cô Khương Cẩm Nguyệt sẽ về nước, cô ta sẽ tham dự cuộc họp báo ra mắt phim điện ảnh mới của mình.”
Đuôi lông mày xinh đẹp của Khương Tự nhướng lên.
Cuộc họp báo?
Đúng là cơ hội tốt để làm người ta oán ghét mình.
Từ lần trước, Khương Tự đã phát hiện, khi mình mua hotsearch hắt nước bẩn Khương Cẩm Nguyệt thì sẽ có một ít giá trị số mệnh của người qua đường nào đó chui vào hệ thống.
Dù mỗi người qua đường không tên không có nhiều giá trị số mệnh lắm nhưng cộng vào nhau lại có số lượng rất khả quan.
Khi đó, cô đã biết lợi dụng fans của Khương Cẩm Nguyệt có thể xem là một cách hay.
[Hai ngày sau Khương Cẩm Nguyệt về nước, giữa buổi phỏng vấn dự định sẽ mở bán lượng lớn vé xem phim vào năm mới.]
Hotsearch nhanh chóng bị cư dân mạng đẩy lên vị trí số 1, phía dưới bình luận đều là lời ủng hộ.
Thậm chí còn có hotsearch liên quan tới cô, Khương Tự tò mò click vào, khác với những lời ngợi khen ủng hộ dành cho Khương Cẩm Nguyệt, tất cả đều là mắng cô.
[Cuối cùng Cẩm Nguyệt cũng về nước, có thể cho Khương Tự nhìn xem cái gì mới gọi là mỹ nhân sườn xám chân chính.]
[Khương Tự là kẻ bắt chước, hàng giả, năm 19 tuổi Cẩm Nguyệt đã mặc sườn xám trước công chúng rồi!]
[Vì sao Khương Cẩm Nguyệt lại có cô em gái không lên được mặt bàn như Khương Tự chứ? Sao Khương Tự xứng trở thành người nhà họ Khương!]
Phía dưới còn đăng kèm ảnh so sánh Khương Tự và Khương Cẩm Nguyệt mặc sườn xám.
Một bên ảnh là bóng Khương Tự lên xe Kỳ Tầm, ảnh chụp mơ hồ, ngay cả mặt cũng không thấy rõ.
Bên còn lại là ảnh chụp Khương Cẩm Nguyệt mặc sườn xám năm 19 tuổi, fans còn thêm bộ lọc làm đẹp.
Hai người vừa đặt cạnh so sánh với nhau, giống như đúng theo lời bọn họ nói, Khương Tự chỉ làm nền cho Khương Cẩm Nguyệt.
Màn hình điện thoại không ngừng có tin tức mới, đều có liên quan đến phim mới của Khương Cẩm Nguyệt.
Kỳ Tầm có đầu tư bộ phim này, trên mạng đẩy đưa tin tức về Khương Cẩm Nguyệt, đối với Kỳ Tầm, đây là chuyện dễ như trở bàn tay.
Quản gia Trịnh cho rằng Khương Tự sẽ tức giận, không ngờ, Khương Tự chỉ mỉm cười với màn hình.
“Ngày tổ chức họp báo ra mắt phim của Khương Cẩm Nguyệt tôi cũng muốn làm một cái họp báo.”
Cô sẽ khiến cho các fans của Khương Cẩm Nguyệt nhìn xem, ai mới là hàng giả thật sự.
Dù sao, chuyện Khương Cẩm Nguyệt là con gái nuôi của nhà họ Khương còn đang bị bọn họ che kín mít nha.
Quản gia Trịnh ngẩn ra, cô chủ làm vậy là vì muốn đối đầu trực diện với Khương Cẩm Nguyệt sao?
Nhưng mà ưu điểm lớn nhất của quản gia Trịnh là chỉ làm chứ không hỏi nhiều.
“Vâng thưa cô chủ, tôi lập tức đi thu xếp, nhất định sẽ làm long trọng hơn cô Hai Khương.”
Khương Tự tỏ vẻ cực kỳ hài lòng, nghiêng đầu tự hỏi: “Đúng rồi, cuộc họp báo của Khương Cẩm Nguyệt tổ chức ở đâu? Địa điểm của chúng ta sẽ định ở ngay bên cạnh.”
“Tuân lệnh cô chủ!”
“Phải lớn hơn cô ta, xa hoa hơn cô ta, còn nữa, mỗi người phải qua kiểm tra an ninh mới được cho vào.”
Quản gia Trịnh đã tưởng tượng đến hình ảnh chèn ép cô Hai Khương từ mọi phương diện, giọng điệu không kiềm chế được hưng phấn mà cất cao, thề son sắt hứa hẹn.
“Không thành vấn đề, cô chủ!”
Khương Tự có chút mong chờ, khi chuyện Khương Cẩm Nguyệt chỉ là con gái nuôi của nhà họ Khương lộ ra thì người qua đường sẽ có phản ứng gì? Nhóm nhân vật số mệnh sẽ phản ứng thế nào?
Mà bản thân cô, sẽ thu hoạch bao nhiêu giá trị số mệnh?