• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này trong sảnh đấu giá có người giơ bảng, anh ta hô lên một cái giá.

“Hai mươi ba triệu tệ.”

Người giơ bảng là trợ lý Ngô.

Phó Tế Thần biết trong buổi đấu giá tối nay có một hộp nhạc từ thời dân quốc, anh ta đặc biệt nhờ trợ lý Ngô về nước lấy hộp nhạc này.

Phó Tế Thần thích sưu tầm đồ cổ dân quốc, nó sẽ mang cho anh ta nhiều linh cảm.

Không chỉ có thế, trong nhà anh ta còn cất giữ rất nhiều đồ vật, đủ loại kiểu dáng màu sắc, ví dụ như sườn xám.

Phó Tế Thần muốn gì, anh ta chưa bao giờ để người khác lấy mất.

Anh ta là khách quen của hội đấu giá.

Mỗi lần đấu giá, nếu các nhà sưu tầm biết Phó Tế Thần nhìn trúng món nào thì bọn họ sẽ thức thời mà không cạnh tranh.

Bởi vì cho dù dùng bao nhiêu tiền, Phó Tế Thần đều sẽ thu được món đồ đấu giá vào túi.

Có mấy người nhận ra trợ lý Ngô là người bên cạnh Phó Tế Thần, bọn họ biết hộp nhạc dân quốc này gần như thuộc về Phó Tế Thần rồi.

Lúc này một người hô giá.

“Ba mươi triệu tệ.”

Khương Tự lại giơ bảng lần nữa, bảo trợ lý cạnh tranh.

Cô hất cằm, tầm mắt chỉ dừng ở hộp nhạc, nhìn cũng không nhìn trợ lý Ngô một cái.

Trợ lý Ngô lại giơ bảng lên tiếp, hô giá.

“Ba mươi lăm triệu tệ.”

Khương Tự cười nhẹ, cô không thèm để hành vi nâng giá của trợ lý Ngô ở trong lòng.

Trợ lý bên cạnh cô tiếp tục giơ bảng lên.

“Bốn mươi lăm triệu tệ.”

Một mạch tăng giá thêm mười triệu nữa.

Mọi người đều yên tĩnh không tiếng động, nhìn về phía trợ lý Ngô và Khương Tự.

Bọn họ đều biết, tối nay chủ nhân của hộp nhạc dân quốc sẽ chỉ là một trong hai người này.

Mà cuộc chiến giá cả này bây giờ mới chính thức bắt đầu.

Mặt Lục Phù Sênh lạnh tanh nhìn trợ lý Ngô, người này vẫn cạnh tranh với Khương Tự.

Với anh, Khương Tự là người muốn mua hộp nhạc đầu tiên, trong lòng anh đã chấp nhận hộp nhạc là của Khương Tự.

Nếu ai dám tăng giá với Khương Tự thì chính là tăng giá với anh.

Đôi môi gợi cảm của Lục Phù Sênh cong lên, cười như không cười nói: “Khương Tự, tôi ghét nhất là người tăng giá.”

“Tối nay chị nhất định phải lấy được hộp nhạc.”

“Bởi vì tôi…” Tia u tối ở đáy mắt anh chuyển đổi, anh từ từ cười nói: “Thích nhất là đoạt đồ với người khác.”

Khương Tự liếc nhìn Lục Phù Sênh một cái, cô kiêu căng nói: “Điều này còn cần cậu nói?”

Đôi mắt đen láy của cô bình tĩnh nhìn lên sân khấu, cười chắc chắn.

“Tôi đã nhìn trúng hộp nhạc này rồi.”

Lần đầu tiên, Lục Phù Sênh và Khương Tự đứng ở cùng một chiến tuyến.

Mục đích của bọn họ cực kỳ giống nhau, chiếc hộp này tuyệt đối không thể để lọt vào tay người khác.

Một bên khác, trợ lý Ngô đeo tai nghe, liên hệ với Phó Tế Thần.

“Giám đốc Phó, có người cạnh tranh với anh, cô ấy cũng muốn lấy được hộp nhạc này.”

Anh tạm dừng vài giây, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Người cạnh tranh là ai?”

Trợ lý Ngô mở miệng: “Vợ của Lục Lẫm.”

“Khương Tự.”

Anh ta nghe thấy cái tên này, không biết tại sao không khí đột nhiên trở nên an tĩnh.

Thời gian giống như ngừng trôi, mỗi một giây đều kéo dài.

Phó Tế Thần vẫn không nói gì.

Trợ lý Ngô cảm thấy kỳ quái, anh nhỏ giọng hỏi một câu: “Giám đốc Phó, anh còn muốn tiếp tục tăng giá không?”

Hô hấp Phó Tế Thần trở nên nặng nhọc hơn.

Nhưng gần như chỉ trong vài giây sau đó, giọng nói lạnh băng của anh ta lại truyền đến.

“Tiếp tục.”

Trợ lý Ngô hiểu rõ ý anh ta, anh lại giơ bảng lên lần nữa.

“Năm mươi triệu tệ.”

Khương Tự rốt cuộc cũng liếc mắt nhìn trợ lý Ngô một cái, ánh mắt cô lạnh lùng, lại tiếp tục nâng giá.

“Năm mươi lăm triệu.”

Khương Tự không biết, người nãy giờ đấu với cô là ai. Nhưng người này muốn đoạt đồ của cô, cô đương nhiên không vui.

Sau đó, mỗi lần tăng giá cô chỉ nâng thêm năm triệu so với người kia.

Khương Tự rõ ràng có thể trực tiếp lấy giá cao để giành được hộp nhạc, nhưng cô càng không làm như vậy.

Cô cố ý mỗi lần chỉ tăng năm triệu, như vậy sẽ cho người kia một tia hy vọng, để người nọ cho rằng anh ta còn có thể thắng cô.

Nhưng Khương Tự cứ mãi kéo dài như vậy, mỗi một lần tăng giá là lại giằng co trận chiến này thêm dài.

Sau đó từ từ hao hết kiên nhẫn và hy vọng của người nọ.

Trợ lý Ngô giơ bảng, hô.

“Sáu mươi hai triệu.”

Khương Tự chớp chớp mắt: “Sáu mươi bảy triệu.”

Trợ lý Ngô: “Bảy mươi triệu.”

Khương Tự hất hất cằm: “Bảy mươi lăm triệu.”

Lúc này tai nghe trợ lý Ngô truyền đến một giọng nói lạnh lùng, Phó Tế Thần đã lâu không nói gì, đột nhiên chủ động hỏi một câu.

“Vợ Lục Lãm vẫn còn tiếp tục đấu giá sao?”

Lần đầu tiên trợ lý Ngô cảm thấy thời gian trôi qua gian nan như vậy, anh hít sâu một hơi.

“Đúng vậy.”

Không khí càng trầm tĩnh hơn so với lúc trước.

Một lát sau, một giọng nói không mang theo chút độ ấm nào vang lên.

“Cậu không cần cạnh tranh nữa.”

Phó Tế Thần nói vài chữ: “Hộp nhạc này là của cô chủ Lục.”

Nếu cô đã muốn tới thế, vậy thì nhường cho cô.

Phó Tế Thần vừa dứt lời thì ngắt điện thoại.

Trợ lý Ngô hơi khiếp sợ, đây là lần đầu tiên giám đốc Phó nhường đồ mà mình thích cho người khác.

Trước kia chuyện như vậy căn bản không có khả năng xảy ra, vậy mà giám đốc Phó lại lựa chọn nhượng bộ?

Trợ lý Ngô cực kỳ khiếp sợ nhưng không hỏi nhiều, cũng không tiếp tục ra giá nữa.

Người bán đấu giá mở miệng: “Bảy mươi lăm triệu tệ lần thứ nhất.”

Giải quyết dứt khoát.

Người bán đấu giá nhìn về phía Khương Tự, cười nói: “Hộp nhạc này thuộc về cô chủ Lục.”

Lúc này Khương Tự thu được giá trị số mệnh của Phó Tế Thần và Lục Phù Sênh.

Cô nhìn bốn phía, không có người nào khả nghi.

Khương Tự đã lấy được hộp nhạc, cô không định tiếp tục ngồi ở đây. Lục Phù Sênh thấy Khương Tự đứng dậy, anh cũng chuẩn bị rời đi.

Khương Tự đi đến cửa phòng đấu giá, bước chân cô hơi dừng lại.

Không biết tuyết đã rơi từ khi nào.

Khương Tự nhớ rõ, ngày đại hôn của cô và Lục thiếu soái, cũng là một ngày tuyết rơi.

Khương Tự ngơ ngẩn nhìn một hồi.

Cô vươn tay, lòng bàn tay chỉ thò ra bên ngoài một chút, bông tuyết nhỏ bé liên tiếp rơi xuống, cảm giác lạnh lẽo dường như có thể thấm đến tận tim.

Khương Tự thu tay, cô nhìn chiếc hộp nhạc trong lòng.

Lúc trước Lục thiếu soái đã khắc hai chữ Khương và Lục dưới đáy hộp nhạc. Hiện giờ, thời gian trôi đi, chữ đã không còn rõ nữa.

Khương Tự lại nhìn cánh hoa cất cánh bên ngoài hộp nhạc.

Cô cẩn thận mơn trớn mỗi một cánh hoa, cô có thể cảm nhận được rõ ràng từng hoa văn cánh hoa.

Trong một thoáng, trước mắt Khương Tự xẹt qua một hình ảnh.

Lục thiếu soái mặc quân trang, anh phong trần mệt mỏi đi tới, những bông tuyết dính đầy trên người anh.

Khuôn mặt dưới mũ lạnh lùng lại thanh thoát, tầm mắt anh nhìn thẳng vào cô.

Khương Tự thu hồi suy nghĩ.

Lúc này, cô bỗng nhiên phát hiện một nơi kỳ lạ.

Cô nhìn hộp nhạc không chớp mắt, tại sao ở đây lại khắc một đóa hoa cất cánh màu đỏ?

Khương Tự nhớ rõ ràng, lúc trước trên hộp nhạc không có cái này.

Chẳng lẽ là người khôi phục đã khắc lên sao?

Hay là… chiếc hộp nhạc này trải qua nhiều năm, đã xảy ra chuyển biến nào đó mà không ai biết.

Không biết tại sao, tim Khương Tự đột nhiên đập nhanh hơn.

Cô lấy lại bình tĩnh, trong đầu hiện lên ý nghĩa của hoa cất cánh đỏ.

Tượng trưng cho tình yêu không thể nào quên.

Khương Tự nhìn hộp nhạc rất lâu, sau đó vặn dây cót.

Trong không khí vang lên tiếng nhạc “Giấc mơ tình yêu” của Lý Tư, âm thanh trong veo chảy trong không khí, tiếng tuyết rơi cũng trở nên yên tĩnh.

Lúc này, Lục Phù Sênh ở phía sau Khương Tự, anh nhìn cô.

Tuyết bên ngoài vẫn rơi như cũ.

Khương Tự nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn màn mưa tuyết.

Ánh sáng chiếu lên những bông tuyết rơi trên mặt Khương Tự, chiếu lên áo choàng đỏ của cô, khiến khuôn mặt cô càng trở nên tinh xảo. cả người cô dường như hòa hợp cùng tuyết.

Nhìn qua trông thật xa cách, cô đơn.

Ánh mắt Lục Phù Sênh tối lại, đêm nay hình như Khương Tự hơi kỳ lạ.

Đáy mắt anh xẹt qua chút phức tạp, anh nói: “Khương Tự, chị…”

Bỗng dưng, Khương Tự quay đầu lại, ánh mắt trong trẻo nhìn Lục Phù Sênh, cô nhẹ nhàng nói: “Lục Phù Sênh, tuyết rơi rồi.”

Không biết tại sao, lòng Lục Phù Sênh nhảy dựng.

Giây tiếp theo, Khương Tự khoanh tay cực kỳ tự nhiên ra lệnh.

“Áo choàng của tôi quá dài, cậu mau qua đây nâng giúp tôi.”

Lục Phù Sênh: “…”

Cậu giật giật khóe môi, vừa rồi quả nhiên là anh nhìn nhầm rồi, sao Khương Tự có thể toát ra vẻ yếu ớt được?

-

Tại khách sạn năm sao ở thành phố C.

Lục Lẫm vừa mới kết thúc công việc, anh đi qua sảnh lớn khách sạn.

Ở đó có một chiếc piano màu đen, có người đang ngồi trước đàn đánh một bài. Phím đàn đen trắng nhảy lên, đầu ngón tay người nọ tạo nên âm thanh tuyệt vời.

Ánh mắt Lục Lẫm ngẩn ra, đây là “Giấc mơ tình yêu” của Lý Tư.

Anh vốn định rời đi nhưng không biết tại sao, bước chân anh lại dừng.

Lúc này, Lục Lẫm đột nhiên cảm thấy tim mình co rút đau đớn.

Cơn đau nhẹ tràn khắp ngực anh, tuy rằng rất nhỏ nhưng không thể nào xem nhẹ được.

Lục Lẫm đưa tay lên.

Ngón tay thon dài ấn lên tim mình, xương ngón tay vưỡn ra, hơi tái nhợt.

Anh không rõ tại sao nghe ca khúc này, trái tim anh lại đau đớn?

Chẳng lẽ khúc nhạc này đối với anh mà nói, có ý nghĩa đặc biệt gì sao?

-

Hợp đồng của Đinh Tinh An và công ty sắp kết thúc.

Sau khi “Chúng ta flop tới tận tâm địa cầu” trở nên hot, có rất nhiều công ty quản lý đưa cành ô liu cho Đinh Tinh An, công ty cũ của anh cũng dùng rất nhiều tiền để giữ anh lại, hy vọng anh có thể gia hạn hợp đồng nhưng Đinh Tinh An đã quyết định ra đi.

Anh chỉ muốn đầu quân vào công ty của một người, cũng chỉ muốn kiếm tiền vì một người.

Độ phổ biến của Đinh Tinh An không ngừng tăng vọt nên khi ra ngoài anh phải đội mũ và khẩu trang.

Trước kia, dù anh cứ ngang nhiên đến siêu thị cũng sẽ không bị ai nhận ra.

Đinh Tinh An chuẩn bị đầy đủ, đi tới công ty Vọng Quỳ.

“Anh Mạc?”

“Tiểu An?”

Dưới công ty Vọng Quỳ, Đinh Tinh An gặp Mạc Tiêu Dương.

Hai người đều đeo kính râm và khẩu trang, nhưng bọn họ đã tập luyện cùng nhau lâu như vậy, rất hiểu đối phương, liếc mắt một cái liền nhận ra.

Mạc Tiêu Dương rất nhanh đã đoán được ý định của Đinh Tinh An, có lẽ bọn họ có cùng suy nghĩ.

Mạc Tiêu Dương: “Em muốn ký hợp đồng với Vọng Quỳ sao?”

Sau khi bị đoán trúng tâm tư, khuôn mặt trong trẻo sạch sẽ của Đinh Tinh An đỏ lên.

Anh ngượng ngùng: “May là anh cũng tới, em không dám vào đó một mình.”

Hôm nay, Khương Tự vừa lúc ở công ty.

“Giám đốc Khương.”

Trên mạng mọi người bàn luận về cô J rất nhiều, Đinh Tinh An đương nhiên là có chú ý một chút.

Lần này Đinh Tinh An không gọi cô là cô J mà gọi cô là giám đốc Khương.

Đinh Tinh An: “Hợp đồng của em và công ty đã hết hạn, em muốn gia nhập Vọng Quỳ.”

“Tôi cũng có cùng suy nghĩ.”

Mạc Tiêu Dương bị công ty đóng băng hoạt động, hợp đồng đã kết thúc từ lâu, tất cả các tài nguyên sau này đều là do tự anh tìm về.

Sau khi “Chúng ta flop tới tận tâm địa cầu” hot, Khương Tự miễn cưỡng xem hai kỳ, sau đó không còn để ý tới chương trình này. Cuối cùng, cô nhìn lại, coi như đã hiểu ý hai người.

Cho nên Khương Tự rất bình tĩnh.

Cô cho rằng, Đinh Tinh An và Mạc Tiêu Dương đến Vọng Quỳ là để báo ân.

Nhưng tâm tình của phó giám đốc Nhậm lại hoàn toàn trái ngược, anh ấy cực kỳ kích động.

Độ nổi tiếng của Đinh Tinh An và Mạc Tiêu Dương tăng rất nhanh, số lượng fans Weibo mỗi ngày đều tăng cao, có thể nói là tiền đồ vô lượng.

Không hổ là giám đốc Khương, tiểu sinh lưu lượng tự dâng đến tận cửa, cô còn bình tĩnh như vậy.

Tâm tình của phó giám đốc Nhậm bình tĩnh lại, anh ấy phải học tập giám đốc Khương, phải biết cách không để lộ vui buồn ra ngoài.

Nếu không sau này sao anh ấy có thể xứng làm việc bên cạnh giám đốc Khương được?

Khương Tự: “Nhưng tạm thời tôi chưa có ý định này.”

Hô hấp Đinh Tinh An ngừng lại, tai đỏ lên.

Anh có một đặc điểm đó là khi sốt ruột thì mặt sẽ dễ đỏ lên,thậm chí vệt đỏ còn lan đến tận cổ.

Đinh Tinh An cực lực tiến cử bản thân: “Tôi không muốn ký hợp đồng với người khác, tôi chỉ muốn vào Vọng Quỳ, cho dù chia cho tôi cái gì thì tôi cũng chịu.”

Mạc Tiêu Dương nói theo: “Tôi cũng vậy.”

Phó giám đốc Nhậm càng kinh hãi, chuyện tốt như vậy mà giám đốc Khương có thể tùy tiện từ chối.

Chẳng lẽ giám đốc Khương có chiến thuật gì không để người khác biết sao?

Khương Tự bắt được chữ chia thế nào cũng được.

Đúng vậy, sau khi cô ký hợp đồng với hai người này, cung cấp tài nguyên tuyệt vời cho họ, không phải có thể khiến kế hoạch mất tiền suôn sẻ sao?

Khương Tự cười tủm tỉm nhìn về phía họ: “Chia hai – tám, thế nào?”

Đinh Tinh An ngẩn ra, ngay sau đó mừng như điên: “Không thành vấn đề, chia bao nhiêu tôi cũng nguyện ý!”

Gương mặt trẻ trung tràn đầy tinh thần phấn chấn.

Đinh Tinh An tự lý giải câu nói của Khương Tự thành một nghĩa khác.

Giám đốc Khương có lẽ cảm thấy anh còn là người mới, cho anh hai phần, đối với địa vị hiện tại của anh thì cũng là điều bình thường.

Bởi vì Đinh Tinh An dừng hoạt động đã lâu, mấy năm nay căn bản không kiếm được bao nhiêu tiền nên anh tương đối mơ hồ, không rõ khái niệm phân chia tiền tài.

Hơn nữa có thể nói anh nổi tiếng sau một đêm, đối với độ phổ biến cao như vậy, anh vẫn chưa thích ứng được.

Chưa kể, không có cô J thì chắc chắn không có anh ngày hôm nay.

Cho dù là yêu cầu gì, Đinh Tinh An chỉ muốn vào công ty của giám đốc Khương.

Mạc Tiêu Dương cũng ôm suy nghĩ như vậy.

Anh là người sống tích cực, trọng tình trọng nghĩa, cho nên luôn giữ thái độ trung lập trong mọi cuộc chiến phe phái ở công ty cũ.

Sau này Mạc Tiêu Dương bị công ty đóng băng hoạt động nhiều năm, trong lúc đó còn có người có ý đồ muốn dùng quy tắc ngầm với anh.

Đối với Mạc Tiêu Dương mà nói, quan trọng nhất không phải là danh lợi, anh nhất định phải tìm cơ hội để báo đáp Khương Tự.

Mạc Tiêu Dương: “Tôi không để tâm việc chia lợi nhuận, tôi chỉ muốn vào công ty.”

Khương Tự nghe hai người nói, cảm thấy có chút là lạ, hỏi: “Có phải hai người hiểu lầm gì đó rồi không?”

“Ý của tôi là các anh tám phần, Vọng Quỳ hai phần.”

Đinh Tinh An và Mạc Tiêu Dương hoàn toàn ngây người.

Hành động này là sao? Bọn họ lần đầu thấy.

Hai người từ chối quyết liệt.

“Như vậy hoàn toàn không được, năng lực của chúng tôi căn bản không xứng.”

Vào lúc mọi người còn đang giằng co, trợ lý vào báo Hạ Thiên cũng tới.

Hạ Thiên đứng nhìn hai người bên cạnh, sợ Khương Tự hiểu lầm tính tích cực của anh, lập tức giải thích: “Trên đường bị kẹt xe nên tôi tới muộn.”

Khương Tự biết rõ ý định của Hạ Thiên khi tới đây, trực tiếp mở miệng: “Chia hai – tám, có đồng ý hay không?”

Hạ Thiên ở nhà đã tập cách tiến cử bản thân nhiều lần, tất cả đều không có tác dụng, vận may nhanh như vậy đã rơi xuống đầu anh rồi.

Hạ Thiên gật đầu liên tục, anh nói năng hơi lộn xộn: “Đương nhiên đồng ý, một phần tôi cũng nhận.”

Khương Tự ngẩn ra vài giây.

Được rồi, lại một người nữa hiểu lầm.

Khương Tự đã nghĩ đến hình ảnh tiền sẽ chảy ra từ kẽ ngón tay rồi.

Cô sắp xếp kế hoạch vứt tiền qua cửa sổ đến rõ ràng: “Đầu tiên, Vọng Quỳ sẽ thành lập một bộ phận nghệ sĩ cho ba người.”

“Tiếp theo, sẽ xếp cho ba người ký túc xá.”

Mắt Khương Tự chợt lóe lên: “Vọng Thanh Loan thì sao? Phong cảnh đẹp, vị trí địa lý cũng tốt.”

Trong văn phòng, ba người bọn họ cùng trầm ngâm.

Vọng Thanh Loan rất tốt nhưng thích hợp với bọn họ sao?

Chỗ kém nhất của Vọng Thanh Loan thì tiền thuê đã gần một trăm nghìn, chưa kể những chỗ khác.

Đối với mấy người kém nổi như bọn họ mà nói, có phải quá xa hoa rồi không?

Bọn họ là nghệ sĩ chứ không phải tới để hưởng thụ.

Khương Tự không cho phép bọn họ từ chối, chặn bọn họ lại bằng một câu.

“Nếu không đồng ý thì tôi sẽ không ký hợp đồng.”

Khương Tự nói câu này, bọn họ nào dám mở miệng.

Khương Tự không biết, vì muốn dùng nhiều tiền nên cô đã ký hợp đồng với ba nghệ sĩ, nhưng những ngày sau này, bọn họ lại vì cô mà thu về tiền tài không ngừng.

Đặc biệt là Đinh Tinh An trẻ tuổi chói lọi, anh còn đạt được đỉnh cao trong chớp nhoáng, trở thành đỉnh lưu.

Đinh Tinh An vì muốn báo đáp ân tình của Khương Tự, thậm chí còn mang thêm kỹ năng luyện tập street dance nhiều năm đi ra nước ngoài thi đấu, trở thành quán quân street dance thế giới.

Anh đứng trên sân khấu nhận giải, để thế giới nghe được cái tên cô J một lần nữa.

Không có giám đốc Khương thì không có anh sau này.

-

Trong thời gian này, đạo diễn Tống của “Giương buồm xuất phát” không hề thuận lợi chút nào.

Sau khi Vọng Quỳ ký hợp đồng với ba người nổi tiếng nhất trong “Chúng ta flop tới tận địa cầu”, anh ta càng sợ hãi hơn.

Khi đạo diễn Tống biết được Vọng Quỳ chia hợp đồng hai – tám, nội tâm anh ta cực kỳ kích động.

Anh cho rằng mình đã nắm được điểm yếu của Vọng Quỳ.

Đạo diễn Tống lập tức thuê blogger công bố chuyện hợp đồng.

Anh ta còn mua một lượng lớn thủy quân để bôi đen, mạnh mẽ đổ bộ vào các diễn đàn lớn.

[Tôi cảm thấy thật quá đáng, chưa bao giờ thấy quá đáng như vậy luôn á, Vọng Quỳ là quỷ hút máu sao?]

[Đây là muốn ép khô nghệ sĩ còn gì, quả nhiên không có ai tốt như vậy cả.]

[Mọi người mau chạy đi, tôi thậm chí còn không muốn xem “Chúng ta flop tới tận địa cầu” mà Vọng Quỳ đầu tư nữa.]

Fans của Đinh Tinh An tương đối lý trí, bọn họ không dễ tin mấy lời đồn đại trên mạng mà muốn biết chân tượng sự việc.

Bởi vì các fan biết rõ cô J mới mới thật sự là người khiến thần tượng của bọn họ trở nên nổi tiếng.

Sau khi sự việc lên men không bao lâu, Đinh Tinh An với chứng thực nghệ sĩ Vọng Quỳ đã đăng một bài Weibo.

[Về chuyện hợp đồng tôi muốn làm rõ một chút, trong hợp đồng là tôi nhận được tám phần, Vọng Quỳ hai phần.]

Chỉ với một câu đơn giản nhưng đầy sức mạnh, lời đồn đã tự sụp đổ.

Sau khi Đinh Tinh An đăng Weibo làm sáng tỏ, Mạc Tiêu Dương và Hạ Thiên cũng chia sẻ lại bài, đồng thời làm sáng tỏ chuyện của mình.

Cục diện trên mạng hoàn toàn xoay chuyển, khu bình luận dưới bài viết Weibo của đạo diễn Tống bị đánh chiếm.

[Cảm ơn đạo diễn Tống, khiến chúng tôi biết cô J quên mình vì phẩm chất ưu tú của người khác.]

[Cảm ơn đạo diễn Tống, khiến cho chúng tôi biết cô J cung cấp tài năng cho giới giải trí.]

[Cảm ơn đạo diễn Tống, khiến tôi phải hô to một câu cô J YYDS!]

[Cuối cùng, tôi chỉ muốn nói một câu, chị gái giàu có à, có thể xem xét lại những người khác không?]

Sau khi hợp đồng thật được tuồn ra, công ty không biết đã nhận được bao nhiêu người tới xin vào.

Trong nhóm những người đến, có không ít người có tài năng tuyệt kỹ, diện mạo xuất chúng nhưng đều bị Khương Tự từ chối.

Trong suy nghĩ của cô, việc chia hai – tám sẽ khiến cô mất rất nhiều tiền.

Nhưng nếu mời quá nhiều nhân tài, con đường kiếm tiền cũng nhiều, như vậy tiền của cô sẽ ngày một tăng lên.

Đối với Khương Tự mà nói đó mới chân chính là không có lời.

Ba người Đinh Tinh An trở thành đối tượng khiến người ta hâm mộ, bởi vì trong giới giải trí, người có thể được hưởng đãi ngộ hậu hĩnh như thế chỉ có bọn họ.

Đạo diễn Tống ở nhà sụp đổ tức điên, trên màn hình tràn đầy lời cảm ơn tới anh ta, anh ta căn bản không sao vui nổi.

Bởi vì những thứ này đều là những lời châm chọc trần trụi đối với anh ta!

Tổ chương trình “Giương buồm đi xa” gọi điện thoại cho đạo diễn Tống, khéo léo đưa ra đề nghị muốn đổi đạo diễn.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì anh ta đã tạo nên ảnh hưởng không tốt với cô J.

Tổ chương trình vốn nhìn thấy cô J bị bôi đen còn đang trong tối mừng thầm.

Không ngờ hướng gió xoay chuyển, cuối cùng không vớt vát được gì, cư dân mạng còn tiện thể chửi mắng “Giương buồm đi xa.”

Dù sao bọn họ sẽ không đội cái nồi này, thuận nước đẩy thuyền đá đạo diễn Tống đi.

Đúng lúc còn có thể ké fame một đợt tuyên truyền.

Giờ phút này đạo diễn Tống rất hối hận, anh ta thà rằng không làm gì thì ít nhất còn có thể ở lại một chương trình.

Anh ta đột nhiên tin tưởng câu nói kia của cư dân mạng, trên người cô J có chút huyền học.

Nhìn anh ta xem, hiện tại không phải quả báo tới rồi sao?

Việc đạo diễn Tống của “Giương buồm đi xa” bị đá ra, căn bản không gây nổi chút bọt sóng nào trên mạng, ngược lại hành động của cô J ở Vọng Quỳ còn khiến cư dân mạng thảo luận sôi nổi hơn.

Cư dân mạng cho rằng bọn họ đã phát hiện ra kế hoạch lớn vĩ đại của cô J.

Đinh Tinh An là vương giả street dance, dựa vào thực lực của anh, tham gia giải đấu thế giới rất có khả năng giật được giải.

Hạ Thiên tinh thông điệu clacket, số lần dậm chân một giây đã lập kỷ lục Guinness.

Mạc Tiêu Dương am hiểu vũ đạo Trung Quốc, dải lụa trong tay anh có thể biến thành hoa.

Nói cách khác, điều cô J muốn đó là khiến cho nhân tài Trung Quốc đứng ở trên đấu trường thế giới.

Cư dân mạng chưa bao giờ gặp người nào yêu nước giống cô J đến vậy.

Cô J công đức vô lượng, cô không tiếc dùng toàn lực của mình để Hoa lưu được đưa ra ngoài thế giới.

Cô J muốn cho toàn thế giới biết được.

Hoa lưu mới là đỉnh lưu chân chính!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK