Lục Tư Việt suốt ngày vắng nhà, không gặp được người.
Còn Lục Tinh Trầm thì gần đây được nghỉ đông, chẳng mấy khi thấy bóng dáng cậu ở nhà.
Muốn kiếm giá trị số mệnh cũng phải có người mới được.
Căn cứ vào thuộc tính học kém của Lục Tinh Trầm, Khương Tự đặc biệt thiết kế một phương án hoàn mỹ cho cậu.
"Quản gia Trịnh có đề cử trường luyện thi nào không?"
Khương Tự biết có trường luyện thi, nhưng không rõ về thông tin cụ thể của trường luyện thi cho lắm. Quản gia Trịnh được xưng là bách khoa toàn thư biết đi, hỏi ông ắt sẽ biết.
Quản gia Trịnh nhanh chóng cung cấp tên của vài trường luyện thi.
Khương Tự không quan tâm cái khác, chỉ quan tâm có thể ngược đãi Lục Tinh Trầm để cung cấp giá trị số mệnh cho cô hay không.
"Năng lực giáo viên thế nào?"
"Điều kiện của giáo viên đều đứng đầu."
Khương Tự gật đầu, giáo viên tốt thì học sinh đến đó học thêm cũng không kém bao nhiêu, hẳn là sẽ chèn ép loại trình độ hạng chót như Lục Tinh Trầm trên mọi phương diện.
Có câu thế nào nhỉ, đúng, hàng duy đả kích [1]
[1] Hàng duy đả kích (降维打击): Là một chiến thuật tấn công của sinh vật ngoài hành tinh nhằm giảm chiều không gian của mục tiêu. Thuật ngữ này xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng “Tam Thể” của nhà văn Lưu Từ Hân: Người ngoài hành tinh đã bắn một tấm lá hai chiều làm hệ mặt trời sụp sụp đổ vào một mặt phẳng hai chiều, loài người đang sống trong không gian ba chiều nên cũng vì thế mà bị đè bẹp và diệt vong. Hiểu nôm na thì “Hàng duy đả kích” là trong một cuộc chiến mà tương quan thực lực giữa hai phe quá chênh lệch, phe yếu bị áp đảo hoàn toàn.
"Có nhiều học sinh học bổ túc không?"
"Học sinh vừa phải, mà đa số là học sinh của trung học Văn Lễ."
Mắt Khương Tự sáng rực lên, cùng trường với Lục Tinh Trầm thì lại càng hoàn mỹ: "Vậy chọn nó, chờ Lục Tinh Trầm về thì dẫn cậu ta đi."
Quản gia Trịnh vui mừng cười một tiếng, cô chủ thật là để ý đến cậu út.
Đối với người học kém như Lục Tinh Trầm mà nói, những ngày ở trường học không khác gì ngồi tù, giờ cuối cùng cũng được nghỉ, cậu mới có thời gian rảnh để tìm một chút việc vui.
Mà không hề biết rằng sinh hoạt trong kỳ nghỉ đông của cậu đã bị Khương Tự sắp xếp rõ ràng.
Khương Tự ngồi lên xe, cửa xe mở đối diện với cổng nhà chính.
Cô phân ra chút tâm tư chú ý động tĩnh xung quanh.
Không lâu sau, từ cổng truyền đến tiếng bước chân.
Chỉ thấy một tay Lục Tinh Trầm vắt áo khoác hờ hững trên vai, một tay ôm bóng rổ, bóng rổ bị cậu ôm bên hông, tóc rối tung do chạy.
Nhìn điệu bộ này là chuẩn bị đi chơi bóng rổ đây.
Khương Tự cười khẽ, tỏ vẻ rất hài lòng, ngồi trong xe gọi một tiếng mềm giòn.
"Lục, Tinh, Trầm."
Lục Tinh Trầm phanh chân vội, lúc xoay người lại trên mặt còn mang theo mờ mịt.
Trung hòa với khí chất phản nghịch trên người cậu lúc trước, tăng thêm chút hơi thở sạch sẽ của chàng trai mới lớn.
Ánh mắt cậu nhanh chóng đối diện với Khương Tự ở trong xe.
Khương Tự cười rất ngọt ngào, Lục Tinh Trầm thấy hơi hoảng hốt, một giây sau cậu lập tức cảnh giác nhìn về phía cô.
Không đợi Lục Tinh Trầm kịp phản ứng gì, Khương Tự vỗ vị trí bên cạnh.
Lần đầu tiên Khương Tự phát thiện tâm nhường ra ghế trống bên cạnh cô.
"Ngồi lại đây."
Lục Tinh Trầm lập tức nhíu mày, sao hành động này có chút kỳ quái.
Trong mấy giây cậu do dự, Khương Tự hết kiên nhẫn, cô khoanh tay tựa lên ghế, nhíu mày: "Còn không lên xe?"
Trước đó Khương Tự xử lý thân thích cực phẩm giúp cậu, lại mời cậu xem phim nên Lục Tinh Trầm định kiên nhẫn với cô một chút.
"Tôi không rảnh, chị không thấy tôi muốn đi chơi bóng rổ sao?"
Khuôn mặt nhỏ của Khương Tự xụ xuống trong nháy mắt, híp mắt nhìn cậu chằm chằm.
Quả nhiên sự dịu dàng lừa gạt vừa nãy là ảo giác của Lục Tinh Trầm, giờ mới lộ rõ bản tính.
"Đã nói có bất ngờ, mau lên xe!"
Trong xe rất yên tĩnh, Khương Tự ngồi ngay ngắn ở bên cạnh.
Lục Tinh Trầm cứ cảm thấy mình lên xe giặc rồi.
Xe dừng trước một biệt thự, Khương Tự nhíu mày, xem ra điều kiện của trường luyện thi không tệ.
Lục Tinh Trầm ngờ vực: "Đây là đâu?"
Khương Tự không trả lời, dẫn người đi vào.
Quản gia Trịnh đã chào hỏi xong từ trước, giáo viên của trường luyện thi đang đợi ở cổng, nhìn thấy Khương Tự thì tiến lên đón.
"Đây là em Lục muốn học bổ túc nhỉ."
Lục Tinh Trầm không hiểu gì.
Ai muốn học bổ túc?
Em Lục?
Là cậu sao?
Giáo viên lấy ra một bài thi: "Thi khảo sát theo thông lệ, thời gian làm bài là chín mươi phút, có phòng thi riêng."
Khương Tự bỗng nhiên mở miệng: "Vậy tôi có thể ở lại đây xem thử không?"
Giáo viên ngơ ngẩn.
Tâm tư Khương Tự sáng suốt, lập tức đoán ra giáo viên đang suy nghĩ gì, cô giống loại người sẽ giúp Lục Tinh Trầm gian lận sao?
Để đề phòng bị cự tuyệt, Khương Tự cười một tiếng, làm phụ huynh hòa ái một giây.
"Ngài cũng biết đấy, chúng tôi đưa con em đến học bổ túc cũng là vì tốt cho các em."
Giáo viên bừng tỉnh, đúng thế, có mấy vị phụ huynh rất thích xem con em học tập.
Kẻ có tiền mà, còn sợ không vào được trường luyện thi sao?
"Đương nhiên, chúng tôi tin tưởng cô chủ Lục."
Giáo viên trường luyện thi đồng ý với yêu cầu của Khương Tự, để cô ở lại trong phòng, còn gọi người chuyển một cái bàn đến cho cô.
Ừm, ở ngay bên cạnh Lục Tinh Trầm.
Chỉ một phút ngắn ngủi, Lục Tinh Trầm bị động tiến vào ổ trộm cướp. Cửa vừa đóng lại, Lục Tinh Trầm mới phản ứng được, lập tức phản kháng: "Tôi có đồng ý sẽ học thêm sao?"
Lục Tinh Trầm dựng lên quy tắc cho mình ở trong lòng.
Về sau tuyệt đối đừng tin cái bất ngờ mà Khương Tự nói, bất ngờ nhất định sẽ biến thành kinh hãi.
Khương Tự không để ý tới, nhíu mày nhìn chằm chằm cái ghế.
Chẳng lẽ trong chín mươi phút trọn vẹn, cô phải ngồi trên chiếc ghế đẩu cứng rắn này sao?
Trong phòng rất trống trải, Khương Tự nhìn về phía áo khoác của Lục Tinh Trầm, bây giờ đang bị cậu treo ở trên ghế dựa.
Bệnh này của Lục Tinh Trầm coi như không tệ, xưa nay đều không mặc áo khoác mùa đông, chỉ cầm trên tay để trang trí.
Khương Tự hỏi cũng không hỏi, vươn ma trảo về phía chiếc áo khoác sau thành ghế.
"Khương Tự, chị muốn làm gì!"
"Cậu nói xem?"
Khương Tự giương nanh múa vuốt, khác hoàn toàn với hình tượng phụ huynh tốt vừa nãy.
Cuối cùng Lục Tinh Trầm không đợi được Khương Tự giải thích, ngược lại còn bị cô gây rối một hồi, cậu đè áo khoác của mình lại không cho cô cầm.
Khương Tự thúc giục nói: "Đã qua mười phút rồi."
Lục Tinh Trầm tranh thủ nhìn thời gian, ngay giây phút quay đầu thì áo khoác của cậu đã bị rút đi, biến thành cái đệm của Khương Tự.
Lục Tinh Trầm: "..."
Dù sao cũng đến rồi, Lục Tinh Trầm đành phải ngồi trên ghế trong phòng thi, cắn ngòi bút bắt đầu phấn đấu với đề thi.
Năm phút sau, bên cạnh phát ra tiếng cười ha ha ha.
Ngòi bút của Lục Tinh Trầm đang đưa lên thì quẹt ra một vạch đen.
Cậu nhắm mắt lại, cậu nhịn.
Một phút sau, tiếng giàu cao gót gõ vui vẻ ở bên cạnh, tiếng gõ có tiết tấu lặp đi lặp lại chui vào đầu óc của cậu.
Lục Tinh Trầm hít sâu một hơi, gân xanh trên tay đã nhẫn nại đến nỗi nổi đầy lên.
Thực sự không thể nhịn được nữa!
Lục Tinh Trầm nhìn về phía Khương Tự, Khương Tự đang ôm lấy điện thoại xem phim có vẻ rất vui sướng, hoàn toàn đã trầm mê trong đó.
Khương Tự chú ý tới ánh mắt ai oán của Lục Tinh Trầm, ho nhẹ hai tiếng, cất điện thoại.
Nếu lần này Lục Tinh Trầm không đạt tiêu chuẩn, vậy chẳng phải kế hoạch của cô uổng phí rồi sao?
Lục Tinh Trầm nhất định phải bổ túc, về sau mỗi lần cậu ta tới học bổ túc bị đề thi hành hạ chắc chắn sẽ nghĩ đến cô.
Khương Tự khẽ chống cằm, chỉ Lục Tinh Trầm: "Cảnh cáo cậu, nhất định phải đạt tiêu chuẩn."
Lục Tinh Trầm không phản bác được.
Có Khương Tự ở đây, ngoài cổng còn có vệ sĩ.
Cậu cho rằng tỉ lệ mình trốn được khỏi gian phòng này rất nhỏ.
Cũng may Lục Tinh Trầm không phải ngu đến nỗi không có thuốc chữa, thi đầu vào vừa vặn đạt tiêu chuẩn, tránh thoát một kiếp. Nếu không thì khả năng cao Khương Tự sẽ trút lửa giận chín mươi phút lên người cậu.
Lúc ra khỏi trường luyện thi thì trời đã tối.
Khương Tự cẩn thận nhìn chằm chằm dưới chân, không muốn dẫm lên hòn đá nhỏ.
"Đây không phải là đại ca Lục của chúng ta sao? Lại còn đến học bổ túc à!"
Một giọng nói trong trẻo của con trai đột nhiên vang lên sau lưng.
Khương Tự ngẩn ra một chút, sau đó quay lại.
Một chàng trai khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mặt non choẹt, trông có vẻ là một học bá [2] gió mát trăng sáng. Lúc cậu ta nhìn về phía Lục Tinh Trầm, trên mặt đều là trào phúng.
[2] Học bá: từ chỉ những người học giỏi.
Nên để người này mắng tiếp hay là ngăn cản đây?
Khó khăn lắm Lục Tinh Trầm mới thi đạt tiêu chuẩn, nếu về sau cậu ta không tới nữa thì làm sao bây giờ?
Lúc Khương Tự đang suy nghĩ thì thoáng nhìn thấy bóng người quen thuộc.
Lâm Nãi Văn ngạc nhiên nhìn Khương Tự: "Sao em lại ở đây?"
Sau khi gặp Khương Tự ở trại ngựa, Lâm Nãi Văn đã trao đổi phương thức liên lạc với cô, nhưng bọn họ đều không rảnh gặp mặt.
Khương Tự trừng mắt nhìn: "Đưa người đến học bổ túc."
Lâm Nãi Văn cũng coi như hiểu rõ chuyện nhà họ Lục, đương nhiên biết thiếu niên đứng sau lưng Khương Tự có thân phận gì.
Lâm Nãi Văn cười, chỉ thiếu niên vừa nãy đã châm chọc Lục Tinh Trầm.
"Chị cũng tới đón con trai tan học."
Khương Tự nghĩ thầm, thật là đúng dịp.
"Con của chị sinh nhật lúc nào?"
Quý Nhượng còn chưa kịp ngăn lại thì đã nghe thấy mẹ mình trả lời.
"Cuối tháng này."
Nói cách khác là vẫn chưa qua sinh nhật.
Khương Tự ngước mắt nhìn về phía Quý Nhượng: "Thì ra cậu mới mười sáu tuổi, xem ra phải gọi Lục Tinh Trầm là anh một tiếng rồi."
Quý Nhượng ghét nhất là người khác nói đến tuổi của cậu ta, từ nhỏ đến lớn cậu ta đều là người nhỏ tuổi nhất trong lớp, không có ngoại lệ.
Cậu ta cật lực duy trì hình tượng học bá cao ngạo lạnh lùng nhưng tai lại đỏ ửng.
Quả nhiên một giây sau, Lâm Nãi Văn vỗ lưng con trai mình một cái.
"Đi, chào anh và cô chủ Lục một tiếng."
Dù không tình nguyện, Quý Nhượng vẫn không dám thái độ với Khương Tự ở trước mặt mẹ ruột cậu ta, đành phải khiêm tốn, lễ phép chào người ta.
Mấy chữ cuối cùng phải thều thào mới nói ra được.
Lâm Nãi Văn cười cởi mở: "Con trai mà, đến cái tuổi này nhìn thấy mấy chị gái xinh đẹp thì đều thẹn thùng."
Quý Nhượng sắp phát điên vì tính nhanh mồm nhanh miệng của mẹ cậu ta rồi, cậu ta nào có nói chị dâu của Lục Tinh Trầm xinh đẹp?
Quý Nhượng không nhịn được muốn phản bác, lúc ánh mắt nhìn về phía Khương Tự thì cuống họng như bị bóp chặt.
Hình như… chị dâu của Lục Tinh Trầm... cũng rất xinh đẹp...
Mùa đông chạng vạng tối, ánh nắng đã sớm lui đi.
Sườn xám màu chàm đắp bóng đêm, Khương Tự cười đến mi mắt cong cong, đứng ở đài phun nước nửa sáng nửa tối, xinh đẹp đến kinh người.
Vốn dĩ tai Quý Nhượng đã đỏ lên, lần này màu đỏ còn có xu hướng lan lên mặt, ánh mắt bắt đầu mơ hồ.
Lục Tinh Trầm ở bên cạnh thấy rõ ràng, tại sao Quý Nhượng không nói chuyện? Bình thường trong trường học lắm miệng nói nhiều lắm mà.
Còn nữa, cậu ta đỏ mặt với Khương Tự làm cái gì!
Lúc tạm biệt, Lâm Nãi Văn còn có chút lưu luyến không rời.
"Mấy đứa không biết nhỉ, thuật cưỡi ngựa của cô chủ Lục khá tốt, có cơ hội mấy đứa cũng xem thử một lần đi."
Đáy mắt Lục Tinh Trầm lộ ra sự nghi ngờ, Khương Tự còn biết cưỡi ngựa?
Người hai nhà tách ra lên xe nhà mình.
Quay về xe, nội tâm Lục Tinh Trầm xuất hiện một cảm xúc áy náy khó nói.
Một loạt hành động này của Khương Tự bị Lục Tinh Trầm hiểu thành một ý tứ khác.
Cậu làm cho nhà họ Lục mất mặt, làm Khương Tự mất mặt.
Cho nên Khương Tự ra mặt giúp cậu.
Còn chưa tới nhà, Lục Tinh Trầm đã đang suy nghĩ có nên cố gắng một chút, cuộc thi lần sau kéo thấp chênh lệch với Quý Nhượng hay không.
Để Khương Tự xem nhìn kỹ một chút...
"Lái xe, dừng ở cửa hàng phía trước một chút." Khương Tự bỗng nhiên gọi lái xe, dịu dàng nói: "Đầu óc cậu út không tốt lắm, mua chút bổ não."
Lục Tinh Trầm cắn răng: "Chị nói ai cần bổ não?"
Cậu đúng là ngốc, tin ai chứ không thể tin Khương Tự.
Khương Tự kéo góc áo: "Ai nói thì là người đó."
Lục Tinh Trầm chợt sinh ra cảm giác thất bại, nhận mệnh xuống xe, miễn cưỡng đi theo vào cửa hàng tổng hợp.
Khương Tự đưa ví ra rất tự nhiên, Lục Tinh Trầm nhận lấy theo bản năng, dù sao cũng coi như đã xách ví cho Khương đại tiểu thư hai lần rồi.
Mấy giây sau mới kịp phản ứng, Lục Tinh Trầm vừa định chất vấn.
Khương Tự lại nhẹ nhàng nói: "Đi hỏi một chút chỗ nào bán dầu cá?"
"Chị không biết hỏi à!" Lục Tinh Trầm cả giận nói.
"Mua cho cậu bổ não, không phải cho tôi." Khương Tự mở to hai mắt, như thể Lục Tinh Trầm hỏi điều gì không thể tưởng tượng nổi vậy.
Còn muốn cậu hỏi? Được rồi được rồi, cậu không thèm so đo với tiểu nhân như Khương Tự.
Vừa vặn có mấy nữ sinh ngang tuổi đang đi tới, Lục Tinh Trầm tiện tay ngăn người lại.
"Mua dầu cá ở đâu?"
Các nữ sinh chú ý tới khuôn mặt tuấn tú của Lục Tinh Trầm, đột nhiên có hơi thẹn thùng, trong đó một thiếu nữ mặt tròn cả gan tiến lên.
"Ở lầu ba."
Lúc nói chuyện, tầm mắt của cô bé lại bị hấp dẫn bởi Khương Tự ở bên cạnh.
Mặt Khương Tự rất nhỏ, dung mạo xinh đẹp trẻ tuổi. Nhưng cô lại mặc một bộ sườn xám in hoa, có vẻ đã mất kiên nhẫn với Lục Tinh Trầm.
Thiếu nữ mặt tròn tự động coi cô là chị của Lục Tinh Trầm.
Khí chất tinh xảo kiêu căng trên người Khương Tự đúng lúc lại là thứ cô bé hâm mộ.
Cô bé không khỏi cảm khái một câu: "Chị gái cậu thật xinh đẹp."
Chị gái ở đâu ra?
Lục Tinh Trầm suýt thì nổi điên, trợn mắt nhìn Khương Tự, thốt ra phản bác.
"Chị ta không phải chị của tôi, là chị..." dâu của tôi.
Không đúng.
Là bạn cùng phòng.
Cũng không đúng.
Cuối cùng không nói gì.
Lục Tinh Trầm há to miệng rồi lại ngậm miệng, lúc cậu còn chưa nghĩ ra từ chính xác thì đã trông thấy Khương Tự thản nhiên đi về phía trước một bước.
Khương Tự duỗi tay mảnh khảnh ra, đặt lên đầu thiếu nữ mặt tròn, nhẹ nhàng xoa một cái.
Cô chớp mắt cười.
"Ánh mắt thật tốt."
Ở khoảng cách gần như vậy, mấy nữ sinh đều trông thấy làn da không chút tỳ vết của Khương Tự, không nhìn thấy cả lỗ chân lông, hoàn toàn ném Lục Tinh Trầm sang một bên.
Oa, chị gái không chỉ xinh đẹp, trên người cũng thơm phức.
Lục Tinh Trầm nhếch miệng.
Khương Tự giả vờ giả vịt ở trước mặt người ngoài làm gì, sao không có vẻ tàn nhẫn như khi ở trước mặt cậu ta nữa?
Một giây sau, Khương Tự đúng hẹn quay lại, tiếng nói dịu dàng, ngữ điệu vừa mềm mại vừa ngang tàng.
"Còn không đi mau."
Không lâu sau đã tới cửa hàng bán thực phẩm chức năng chăm sóc sức khỏe ở lầu ba.
Một bên đặt nhãn hiệu Khương Cẩm Nguyệt đại diện, một bên lại đặt nhãn hiệu do đối thủ của Khương Cẩm Nguyệt đại diện.
Không cần nghĩ Lục Tinh Trầm cũng biết chọn cái nào.
Lục Tinh Trầm vươn tay về dầu cá mà Khương Cẩm Nguyệt đại diện, chỉ mua sản phẩm do Khương Cẩm Nguyệt đại diện là lệ cũ.
Trước kia cho dù cậu không cần đến, vẫn sẽ mua một đống giúp Khương Cẩm Nguyệt.
"Bang" một tiếng.
Khương Tự vươn tay đánh lên mu bàn tay của Lục Tinh Trầm, lực đánh không nhỏ, đau rát.
"Chị đánh người làm gì!"
Lục Tinh Trầm thu tay về theo bản năng, thành ra làm đổ dầu cá do Khương Cẩm Nguyệt đại diện, mặt Khương Cẩm Nguyệt trên đó cũng ầm ầm rơi xuống, bị đè ở dưới cùng.
Đánh tay của cậu, Khương Tự cũng không tự trách chút nào: "Tôi cho phép cậu mua đồ Khương Cẩm Nguyệt đại diện sao?"
"Lấy bên cạnh." Khương Tự duỗi ngón tay ra, chỉ bảng hiệu sát vách.
Vừa đánh cậu xong, một giây sau đã có thể sai khiến cậu, chỉ có thể là Khương Tự.
Lục Tinh Trầm chết lặng, không muốn giằng co với Khương Tự vì một lọ dầu cá.
Cậu biết, cho dù cậu trộm mua đồ Khương Cẩm Nguyệt đại diện về nhà thì cũng có thể bị Khương Tự vơ sạch rồi ném đi toàn bộ.
Mua đồ xong, Khương Tự bắt Lục Tinh Trầm ngồi ghế lái phụ, không cho phép cậu ngồi ở bên cạnh cô.
Rất có dáng vẻ lợi dụng xong thì ném.
Mặt Lục Tinh Trầm lạnh lùng, nhìn chằm chằm kính chiếu hậu không nhúc nhích.
Sau đó bất chợt Khương Tự giương mắt nhìn cậu, bị ánh mắt của Lục Tinh Trầm chọc cười, một giây sau, cô bắt đầu trợn mắt nói dối.
"Mua quà cho cậu, có phải cậu vui lắm không?"
Cậu vui?
Trông cậu giống đang vui lắm sao?
Xe đi một đường thẳng đến biệt thự.
Vào cửa, Lục Tinh Trầm không nói một lời đã đi lên lầu hai. Khương Tự ung dung đứng ở trước cửa, cúi đầu đổi giày.
Quản gia Trịnh lo âu hỏi: "Cậu út sao thế ạ?"
Khương Tự nhìn bóng lưng Lục Tinh Trầm vội vàng lên lầu, thình lình nói câu.
"Không có việc gì, chắc là biết được học bổ túc nên vui vẻ."
Lục Tinh Trầm suýt thì bị trượt chân ngã.
Rốt cuộc ai mới là người vui vẻ!
Bởi vì hôm nay Lục Tinh Trầm vận động trí não quá nhiều nên thời gian cậu dùng bữa tối kéo dài ròng rã nửa giờ.
Mà từ trước đến nay Khương Tự nhai kỹ nuốt chậm, vậy là hai người tự dưng lại cùng nhau dùng cơm.
Nhìn qua thì hình ảnh này quả thực rất ra dáng gia đình hòa thuận.
Khương Tự ăn lướt qua rồi thôi, khắc chế buông nĩa xuống, nhẹ nhàng dùng khăn ăn chấm khóe môi.
Đối với người có thể làm cho cô vui vẻ, từ trước đến nay cô không hề keo kiệt khích lệ.
Khương Tự nhìn về phía đầu bếp chờ một bên.
"Mùi vị không tệ, tôi nhớ hình như là anh tốt nghiệp từ học viện Le Cordon Bleu [3] nước Pháp nhỉ?"
[3] Le Cordon Bleu: Le Cordon Bleu là một trường đa quốc gia chuyên đào tạo ngành kinh doanh và ẩm thực. Trường được thành lập tại Paris vào năm 1895 và sớm được xem là mạng lưới ẩm thực và khách sạn lớn nhất thế giới với hơn 35 viện ở 20 quốc gia và 20.000 sinh viên của hơn 100 quốc tịch được đào tạo hàng năm.
Đầu bếp ngạc nhiên gật đầu: "Trí nhớ của cô chủ thật tốt."
Khương Tự liếc về Lục Tinh Trầm đang vùi đầu ăn, đột nhiên cười không có ý tốt.
Cô vỗ phần bàn trước mặt Lục Tinh Trầm.
"Lục Tinh Trầm, cậu nói xem học viện Le Cordon Bleu nước Pháp thành lập năm nào?"
"Ừm?" Lục Tinh Trầm mờ mịt ngẩng đầu.
Cậu vô thức trả lời: "Le Cordon Bleu? Là Taekwondo sao?"
[4] Le Cordon Bleu trong tiếng Trung còn có nghĩa là “đai xanh” (lam mang) nên Lục Tinh Trầm mới nói vậy.
Từ trên xuống dưới nhà họ Lục đều im lặng, đầu bếp im lặng, quản gia Trịnh im lặng, ngay cả Khương Tự nhắc đến đề tài này cũng bị đáp án của Lục Tinh Trầm làm im lặng.
Khương Tự nhìn chằm chằm Lục Tinh Trầm.
Khuôn mặt Lục Tinh Trầm được cho là xinh đẹp tinh xảo, có thể nói, người của nhà họ Lục không ai là không đẹp.
Nhưng ông trời cho bạn thứ này thì sẽ lấy mất của bạn thứ gì đó.
Cho Lục Tinh Trầm bề ngoài anh tuấn, lại không chút lưu tình cướp đi đầu óc của Lục Tinh Trầm.
Trong đầu Khương Tự bỗng nhiên lướt qua một thuật ngữ trên mạng.
Chẳng lẽ Lục Tinh Trầm chính là "mỹ nhân mất não" mà trên mạng nói sao?
Chậc chậc, đáng tiếc tuổi còn trẻ đã để đầu óc ở đó không dùng.
Nhìn lướt qua, Khương Tự thu hồi ánh mắt, thuần thục ấn mở điện thoại di động, gọi quản gia AI mới được cô đặt tên.
"Miss Rose, tìm Le Cordon Bleu nước Pháp giúp tôi."
MR: "Được rồi chủ nhân, dưới đây là nội dung tìm kiếm: Học viện ẩm thực Le Cordon Bleu nước Pháp được thành lập tại Paris vào năm 1895, là trường đào tạo nhân tài về ẩm thực phương Tây và bánh kem hàng đầu trên thế giới, cũng là trường học đào tạo ngành xử lý ẩm thực phương Tây và ngành đồ ngọt sấy khô quy mô lớn nhất trên thế giới..."
Lúc này Khương Tự mới khẽ gật đầu.
Cô nhích lại gần ghế dựa, nghiêng người sang, nhìn về phía Lục Tinh Trầm.
Ánh đèn màu vàng ấm trên đỉnh đầu chậm rãi chiếu xuống, mặt Khương Tự tinh xảo quá đáng, nói ra lời không nể mặt người ta chút nào.
Cô ngoẹo đầu, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ ghét bỏ, không che giấu chút nào.
Chọc tức Lục Tinh Trầm là mục tiêu hàng đầu của cô.
"Sao cậu còn không bằng trí tuệ nhân tạo của tôi vậy?"
Một giây này cậu út nhà họ Lục mới ý thức được mình nói ra đáp án ngu xuẩn đến mức nào.
Một giây sau, cậu bị câu nói của Khương Tự nện ngã.
Âm điệu mềm mại, hàm nghĩa câu nói lại đâm thủng tim.
Khoan đã.
Vừa rồi, Khương Tự so sánh cậu với một cái trí tuệ nhân tạo sao?
Vỏ não của kẻ học kém ít nếp nhăn hơn người khác, cũng không có nghĩa là cậu nghe không hiểu tiếng người.
Cậu rất hoài nghi, Khương Tự đang chỉ thẳng mặt châm chọc mình.
Không sánh bằng trí tuệ nhân tạo, vậy chẳng phải cậu là trí tuệ nhân tạo thiểu năng sao!