Nhưng hầu hết những người xuống xe đều đến dự tiệc sinh nhật của Khương Tự.
Mẹ Khương vốn ở bên trong tiếp đón khách, nhưng bà đột nhiên phát hiện, căn bản không có bao nhiêu người tới đây. Toàn bộ hội trường buổi tiệc trống rỗng, không náo nhiệt chút nào.
“Cẩm Nguyệt, có chuyện gì vậy?”
Sao Khương Cẩm Nguyệt có thể biết được, đến một câu giải thích cô ta cũng không nói nên lời.
Cô ta chỉ thấy may mắn khi tối nay Lục Lẫm không tới, nếu không khách khứa nhất định sẽ tới yến tiệc của Khương Tự theo tên tuổi của Lục Lẫm.
- --
Tầng hai.
Khương Tự bỗng nhiên nhận được một tin nhắn, ấn mở thì thấy là Lục Lẫm gửi.
Anh chuẩn bị tới rồi.
Trước khi Lục Lẫm đến, anh đã gửi một tin để thông báo.
Khương Tự do dự vài giây, được rồi, vẫn nên cho Lục Lẫm chút mặt mũi.
Lục Tinh Trầm giúp Khương Tự lấy một chút đồ ngọt, không ngờ, Khương Tự đến nhìn cũng không nhìn cậu đã xoay người đi xuống lầu.
Cậu gọi cô lại: “Chị đi đâu vậy?”
Giọng nói yêu kiều của Khương Tự vang lên: “Tìm anh của cậu.”
Lục Tinh Trầm ngẩn ra, anh cả của cậu muốn tới? Vậy cậu không nên đi hóng chuyện thì hơn.
Cậu có dự cảm, chút nữa sẽ có một trận phong ba bão táp.
Đến lúc đó, hai vợ chồng bọn họ cùng hợp lực, lửa chiến lan rộng, đốt tới cậu thì làm sao bây giờ?
Lục Tinh Trầm túm lấy Khương Vân Hạo đang ăn bánh kem, người kia còn chưa nuốt được đồ trong miệng, vẻ mặt mờ mịt.
Lục Tinh Trầm chuẩn bị tìm góc trú ẩn: “Đi thôi, đưa cậu đến một nơi an toàn.”
Khương Tự chậm rãi đi ra đại sảnh, đứng ở đầu cầu thang xoắn.
Đúng lúc xe của Lục Lẫm vừa tới, anh đi vào đại sảnh, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Khương Tự.
Tối nay, không ngờ Lục Lẫm lại mặc quân phục vì Khương Tự.
Hai bên vai anh là huân chương kim sắc, vải xanh đen cao cấp, cúc áo mạ vàng sáng lóa ánh lên tông màu lạnh dưới ánh đèn.
Trên eo thậm chí còn có một hộp đựng súng bằng da. Anh khoác bộ trang phục nhung, khí chất lạnh lùng đi đến.
Lục Lẫm đội một chiếc mũ quân đội.
Khi anh ngước mắt, vành mũ của anh rất thấp, khiến đôi mắt trở nên sắc lạnh cứng rắn như bê tông cốt thép.
Khương Tự suýt chút nữa sơ suất, vội bám chặt vào cầu thang.
Cô lại thấy được bóng dáng Lục Vọng trên người Lục Lẫm một lần nữa.
Hai người nhìn nhau qua cầu thang.
Sườn xám, quân phục.
Dường như làm bừng sáng cả căn phòng.
Vào giờ phút này, dường như Khương Tự và Lục Lẫm ở trong cùng một thế giới, không ai có thể đi vào không gian của họ.
Khi Khương Cẩm Nguyệt vừa đi ra, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Bước chân cô ta cứng lại, Khương Cẩm Nguyệt không thể tin được, cô ta nhìn thấy được một từ ở trên người Lục Lẫm.
Nhân nhượng.
Khương Tự muốn bù lại sự sơ suất vừa rồi của mình, cô kiêu căng ngẩng đầu, phá lệ vươn tay với Lục Lẫm, khí chất cực kỳ đoan trang.
Nhìn đi nhìn đi, cô đã cực kỳ lịch sự ra đón khách đó.
Khương Tự lại liếc mắt về phía Khương Cẩm Nguyệt, ra hiệu cho Lục Lẫm.
Một ánh mắt nhìn qua, Lục Lẫm lập tức hiểu ý cô.
Lục Lẫm cười nhẹ, cất bước lên lầu, cầm tay Khương Tự.
Tay Khương Tự trắng nõn mềm mại, anh bất giác nắm chặt tay.
Ngoài cửa lại có hai chiếc xe lần lượt dừng lại.
Người xuống xe là anh cả của nhà họ Khương– Khương Phương Sóc cùng với người bên cạnh Phó Tế Thần– trợ lý Ngô.
Khương Cẩm Nguyệt lập tức nhận ra thân phận của trợ lý Ngô, cô ta đoán không sai, Phó Tế Thần về nước cho nên cô ta mới không liên hệ được với anh ta.
Cô ta cười, tiến lên.
Phó Tế Thần ở mãi nước ngoài, căn bản không thể biết Khương Tự, lần này tới chắc chắn là vì cô ta.
Tối nay cuối cùng Phó Tế Thần cũng khiến cô ta nở mày nở mặt trước Khương Tự.
Trợ lý Ngô lại như không để ý tới Khương Cẩm Nguyệt, lập tức vòng qua cô ta.
Ngay trước mặt Lục Lẫm, anh ấy đưa quà cho Khương Tự.
“Cô chủ Lục, đây là quà sinh nhật giám đốc Phó tặng cô, anh ấy chỉ muốn chúc mừng chứ không có ý gì khác.”
Trợ lý Ngô nói xong, thận trọng mở hộp quà ra.
Phó Tế Thần dùng hai mươi triệu mua viên kim cương chữ thập màu vàng nhạt, sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
Viên kim cương được cắt gọt tỉ mỉ, khi nhìn từ trên xuống, chữ thập bên trong càng chói mắt.
Khương Tự đương nhiên là đứng về phía Lục Lẫm, Phó Tế Thần thì coi là cái gì?
Viên kim cương quý giá như vậy, Khương Tự chỉ nhìn thoáng qua, không để ý chút nào đã dời mắt, cô xoay đầu, dùng giọng mũi hừ một tiếng.
“Tôi không thích.”
Giọng điệu Khương Tự rất kiên định, cô nói không thích là thật sự không thích: “Anh Lục đang ở đây, người đàn ông khác tặng quà, tôi sẽ không nhận.”
Nói cách khác, Phó Tế Thần đang cạy góc tường của Lục Lẫm.
Lục Lẫm cũng mua kim cương, chuẩn bị đưa cho Khương Tự.
Viên kim cương tím hồng mang tên “Linh hồn hoa hồng”, cực kỳ hiếm thấy, là viên kim cường hình lê lớn nhất trên thế giới.
Khương Tự thích hoa hồng nhất, vừa lúc rất hợp ý cô.
Thật ra chủ yếu vẫn là nhìn người.
Cho dù “Linh hồn hoa hồng” này là do Phó Tế Thần đưa, Khương Tự cũng sẽ không thích.
Lục Lẫm xoay người nhìn về phía trợ lý Ngô, giọng nói còn lạnh hơn cả gió đêm: “Nhờ chuyển lời tới giám đốc Phó của anh, vợ của người khác không cần anh ta đến nịnh nọt.”
Khương Phương Sóc đúng lúc nhìn thấy toàn bộ quá trình, anh ta không khỏi nhìn về phía Khương Tự.
Không ngờ, cô có thể vứt bỏ mối quan hệ với Phó Tế Thần.
Lục Lẫm mới đến, phòng tiệc của Khương Cẩm Nguyệt vốn đã không có mấy khách, tất cả đều nói xin lỗi cô ta, sau đó hưng phấn đi lên lầu.
Bọn họ đều đi theo hướng Lục Lẫm mới đi.
Khương Phương Sóc liếc nhìn Khương Cẩm Nguyệt một cái như đang chất vấn cô ta đã đắc tội Lục Lẫm từ lúc nào.
Phòng tiệc của Khương Cẩm Nguyệt đã không còn ai, Khương Phương Sóc mang theo người đi luôn lên tầng hai: “Dù sao tiệc sinh nhật cũng cùng một ngày, hay là lên cùng nhau đi.”
Khương Phương Sóc mặt dày.
Khương Tự đảo mắt, cười giảo hoạt: “Vậy được thôi.”
Vào lúc người nhà họ Khương đi lên phòng tiệc trên lầu hai, bọn họn họ bị chấn động bởi trang trí bên trong, không chỗ nào là không xa hoa, tất cả đều được bố trí theo phong cách dân quốc.
Ngay cả mỗi bó hoa trên sân khấu cũng được kết bởi hoa hồng cao cấp.
Trong lúc choáng ngợp, họ còn tưởng mình lạc vào Thượng Hải phồn hoa cổ kính, ăn uống linh đình, ngập trong vàng son.
Sau một thời gian ngắn ở lại, bọn họ như lạc trong cảnh ồn ào náo nhiệt này, mà khi đã lướt qua như vậy, đương nhiên sẽ luyến tiếc việc rời đi.
Khác với tiệc sinh nhật của Khương Cẩm Nguyệt, phía tiệc của Khương Tự đầy ắp khách mời, tiếng cười không ngớt.
Mỗi vị khách đều mặc trang phục dân quốc.
Ngược lại mấy người Khương Cẩm Nguyệt cứ như người ngoài hành tinh vậy.
Khương Phương Sóc đi lên trước, nói rằng ngoài công việc, anh ta còn là mặt mũi của nhà họ Khương.
Quả nhiên, một khi Khương Phương Sóc mở miệng chính là nói chuyện hợp tác giữa tập đoàn Lục thị và nhà họ Khương.
Khương Tự làm bộ khoác tay Lục Lẫm, thật ra là mượn cơ hội đụng khuỷu tay vào hông Lục Lẫm.
Lục Lẫm nhanh chóng hiểu ý, lập tức phối hợp.
Giọng nói Lục Lẫm rất lạnh nhạt: “Tôi chỉ nghe vợ của tôi, những việc này không do tôi làm chủ.”
Khương Tự cực kỳ hài lòng với sự phối hợp này của Lục Lẫm, cô cố gắng bôi đen Khương Phương Sóc, dù sao cô muốn nhìn tên cổ hủ này khó chịu đấy.
Cô trầm ngâm vài giây, nũng nịu nói: “Nhưng em không muốn lắm.”
“Lần trước, hình như anh cả bị quỷ ám, em sợ.”
Khương Tự ra vẻ sợ sệt khiến Khương Phương Sóc tức bật ngửa.
Đối với anh ta mà nói, khuỷu tay Khương Tự quẹo ra ngoài thì thôi đi, cô còn bôi đen anh ta ở ngay trước mặt Lục Lẫm.
Khương Phương Sóc cho rằng anh ta vẫn còn uy nghiêm như trước đây, lạnh giọng phê bình cô: “Khương Tự, em đừng có nói lung tung, chân tướng sự việc căn bản không phải như vậy.”
Khương Phương Sóc cảm thấy, Lục Lẫm không phải người dễ bị làm cho lung lay nhưng không ngờ Lục Lẫm cứ thế tin là thật.
Người nhà họ Khương trơ mắt nhìn Lục Lẫm thấp giọng dỗ dành Khương Tự.
Khi ngẩng đầu lên, sắc mặt Lục Lẫm khôi phục lại vẻ lạnh lùng trong nháy mắt, như thể được bao bọc bởi lớp băng lạnh giá.
“Vợ của tôi nhát gan, cấm không được dọa, hy vọng sau này mấy người cẩn thận từ lời nói tới việc làm.”
Người nhà họ Khương: “…”
Sau khi tiếp xúc trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng biết được đôi chút tính cách thật sự của Khương Tự, không biết có phải do cô đã nín nhịn đến nỗi trở nên tàn nhẫn, tính tình ngày càng kiêu căng hơn không?
Dựa vào tính cách của Khương Tự, khi cô giận dữ, nhất định sẽ dẫm lên người người khác giương oai.
Lục Lẫm thấy Khương Tự nhát gan ở đâu vậy?
Khương Tự còn kẻ xướng người họa phối hợp, cô suy sụp ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, kéo cánh tay Lục Lẫm: “Lục Lẫm, em mặc kệ, anh phải dỗ dành em!”
Cô còn nheo mắt lại, nhìn Khương Phương Sóc.
Lục Lẫm: “Thái độ của Khương Tự chính là thái độ của tôi.”
Khương Phương Sóc xem như biết rõ thái độ của Lục Lẫm, bởi vì hành động đắc tội Khương Tự của mẹ Khương trước đây nên cũng đã gián tiếp đắc tội Lục Lẫm. Bởi vậy, sự hợp tác giữa nhà họ Khương và tập đoàn Lục thị cơ bản là chuyện không thể.
Tuy nói là nhà họ Khương và nhà họ Lục là liên hôn thương nghiệp, nhưng phần lớn thời gian đều là nhà họ Khương phụ thuộc vào nhà họ Lục.
Cho dù tập đoàn Lục thị từ chối hợp tác thì nhà họ Lục cũng sẽ không có bất cứ tổn thất gì.
Khương Cẩm Nguyệt nhìn bọn họ kéo tay nhau, rất ghen ghét, ghen đến phát điên.
Lục Lẫm rõ ràng là người lạnh lùng vô tâm, cô ta đã từng gặp mặt anh mấy lần, anh còn chưa bao giờ nhìn cô ta.
Tại sao? Tại sao Khương Tự chỉ dùng mấy tháng là có thể dễ dàng đi vào tim anh.
Khương Phương Sóc nhận thấy sắc mặt Khương Cẩm Nguyệt không đúng, lập tức kéo người đi.
Tối nay, Khương Cẩm Nguyệt trải qua tiệc sinh nhật lẻ loi một mình.
Giống như Khương Tự trước đây.
Người nhà họ Khương vừa đi, Khương Tự lợi dụng Lục Lẫm xong, không chút lưu tình rút tay về. Độ ấm trên tay không còn, Lục Lẫm lại bật cười.
Bởi vì Khương Cẩm Nguyệt không muốn thua quá khó coi nên đợi đến khi tiệc của Khương Tự tan, cô ta mới rời đi.
Không ngờ, cô ta rời đi đúng lúc gặp được Khương Tự và Lục Lẫm.
Phóng viên vây quanh cửa đã ngồi canh mấy tiếng đồng hồ.
Bọn họ nhìn thấy có người đi ra, lập tức lao tới, micro đồng thời đưa tới trước mặt, ngoài ý muốn trở thành phỏng vấn ba người.
“Tổng giám đốc Lục, trước kia anh từng có hôn ước với Khương Cẩm Nguyệt sao?”
Lục Lẫm và Khương Tự đứng một bên, một cặp đẹp đôi khiến ai cũng hâm mộ.
Khương Cẩm Nguyệt thì đứng cách rất xa, hoàn toàn là người ngoài cuộc.
Lục Lẫm giải thích rất rõ ràng, trầm giọng nói: “Hôn ước giữa tôi và Khương Tự do người lớn quyết định, khi mới đưa ra quyết định, họ đã nói.”
“Đối tượng liên hôn của tôi là con gái đầu của nhà họ Khương.”
Thái độ Lục Lẫm rất rõ ràng, đồng thời thể hiện rằng, anh không thừa nhận Khương Cẩm Nguyệt là người nhà họ Khương.
Tim Khương Cẩm Nguyệt thắt lại, cô ta muốn rời đi nhưng lại bị một phóng viên chặn lại. Không hỏi cô ta, ngày mai lấy đâu ra tựa đề?
Khó khăn lắm Khương Cẩm Nguyệt mới thoát khỏi vòng vây, hốt hoảng ngồi lên xe.
Phía sau lưng Khương Cẩm Nguyệt chạm vào một vật cứng, cô ta cúi đầu mới phát hiện trên xe để quà của Lục Tinh Trầm và Khương Vân Hạo tặng cho cô ta.
Cô ta muốn dời lực chú ý nên lập tức mở gói quà trên xe.
Sau khi người tài xế nghe thấy tiếng sột soạt ở hàng ghế sau, bèn muốn lấy lòng Khương Cẩm Nguyệt để xoa dịu bầu không khí lạnh lẽo.
“Đây là quà của cậu chủ nhà họ Lục sao, chắc chắn là rất quý.”
Khương Cẩm Nguyệt miễn cưỡng cong môi, khoảnh khắc nhìn vào trong hộp, nụ cười hoàn toàn cứng đờ.
Trong hộp nào phải châu báu quý giá nào, mà là một quyển từ điển tiếng anh và chiếc gamepad.
Đây là đang châm chọc tiếng Anh của cô ta kém sao?
Khương Cẩm Nguyệt lập tức kiểm tra hệ thống một chút, phát hiện giá trị số mệnh của Khương Vân Hạo và Lục Tinh Trầm vẫn còn, không biến mất hoàn toàn giống như Kỳ Tầm.
Cho nên, mấy người Khương Vân Hạo vẫn còn thích cô ta.
Từ trước đến nay Khương Cẩm Nguyệt rất ngạo mạn, vậy mà giờ đây lại bắt đầu không tự tin.
Chẳng lẽ cách cô ta đối xử với họ trước đây là sai, khiến họ thật sự trở nên ăn chơi trác táng.
Bây giờ cô ta đang tự gánh lấy hậu quả sao?
- --
Vừa lên xe, Khương Tự lập tức vỗ tay mấy cái.
Cô quả thật phải vỗ tay khen ngợi kỹ thuật diễn của Lục Lẫm.
Khương Tự không tiếc lời khen của mình: “Vừa nãy anh diễn tốt lắm.”
Nếu không phải cô đã biết chuyện, cô quả thật đã cho rằng Lục Lẫm là một người yêu vợ như mạng sống.
Chỉ có Lục Lẫm rõ, sự phối hợp vừa rồi không đơn giản là xuất phát từ diễn kịch, bên trong ẩn chứa rất nhiều tâm tư, đến anh cũng không thể biết hết.
Lục Lẫm chỉ rũ mắt, nhìn chăm chú Khương Tự một lát, thấy bộ dáng vui vẻ của cô, đáy mắt Lục Lẫm mang theo ý cười.
“Cô vui thì tốt.”
Dưới tâm trạng vui sướng, Khương Tự quyết định khen thưởng Lục Lẫm một chút, dẫn anh đi đến căn cứ bí mật của mình.
Chỗ đó chỉ có thể là cửa hàng đồ cổ 1938.
Khương Tự nũng nịu nói: “Cuối tuần anh có rảnh không? Tôi muốn đưa anh đến một nơi.”
Lục Lẫm nghiêng đầu, nhìn về phía Khương Tự, nhìn sâu vào mắt cô.
Khương Tự cảm thấy cửa hàng kia có che giấu bí mật gì đó.
Nếu Lục Lẫm chính là Lục Vọng thì có lẽ sẽ không uổng công đi chuyến này.
- --
Chương trình giải trí “Diễn xuất thật sự rất khó” đã đăng tin tức thử vai trên các trang web lớn, các trường điện ảnh khác nhau.
Phó tổng giám đốc Nhậm thuê một nửa khu phim trường lớn nhất trong nước để làm địa điểm cho buổi thử vai lần này.
Một ngày thử vai ở đây sẽ tiêu tốn rất nhiều tiền.
Ngoại trừ điều này ra, phó tổng giám đốc Nhậm còn mời thầy Chí Dã nổi tiếng là độc miệng trong giới tới làm một trong những vị giám khảo.
Thầy Chí Dã nổi tiếng với sự kỳ quái của mình, chương trình nào mà ông tham gia cũng đều có độ thảo luận cực cao.
Hơn nữa buổi thử vai áp dụng phương thức phát sóng trực tiếp, cư dân mạng có thể nhìn thấy toàn cảnh buổi thử vai trước.
Khương Tự không hề biết phó tổng giám đốc Nhậm rất rầu rĩ vì chương trình này.
Sau khi tin tức buổi thử vai được công bố, lập tức khiến cho cư dân mạng thảo luận nhiệt tình.
Cư dân mạng tổng hợp những điểm nổi bật của chương trình giải trí này.
Một trường quay vô nhân tính.
Thầy Chí Dã độc miệng.
Bộ phim có sự đầu tư cao nhất thời đại.
Cùng với…
Ngài W thần bí, lần này có lẽ sẽ đến hiện trường thử vai.
Dựa vào những điểm này, chương trình chưa chiếu đã hot.
Rất nhiều diễn viên nhìn trúng sự đầu tư khổng lồ của “Diễn xuất thật sự rất khó”, bọn họ chuẩn bị tham gia thử vai.
Còn có rất nhiều người là fans của cô J, bọn họ không quen nhìn ngài W ăn vạ cô J, chuẩn bị đến tận nơi nhìn xem, ngài W rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Vì thế, ở khu chờ của buổi thử vai xuất hiện cảnh tượng.
Một đám đông đứng ở khu vực chờ, khu chờ rộng lớn đã chật kín người trong nháy mắt.
May mắn là ở đây có hệ thống quản lý rất chặt chẽ nên không có hiện tượng người dẫm người.
Tóm lại, buổi thử vai được nhiều người mong đợi sắp bắt đầu.
- --
Buổi thử vai đã đến.
Lần này, Khương Tự tham gia vào toàn bộ quá trình casting, cô rất nghiêm túc kiểm tra từng phần, chắc chắn không thể để bất cứ một diễn viên có chất lượng tốt nào lẫn vào trong đó.
Để chọn diễn viên không tốt thì phải bắt đầu từ buổi thử vai.
Khương Tự sẽ không lộ mặt, cô chọn cách hóa trang từ đầu tới chân, sau đó xem phát sóng trực tiếp ở hậu trường.
Cô J mặc sườn xám, ngài W mặc tây trang.
Cô J đeo giày cao gót, ngài W thì mang giày da.
Cô J là con gái, ngài W thì dùng máy biến âm để nói ra giọng nam thô.
Từ bề ngoài đến phong cách ăn mặc đều thay đổi, thậm chí đến giới tính cũng hoàn toàn thay đổi.
Mỗi phương diện đều được trang bị kỹ càng, Khương Tự không tin như vậy mà còn có người nhận ra cô à?
Sau khi Khương Tự trang điểm xong, đi xuống lầu.
Người hầu trong phòng khách nhìn thấy Khương Tự, đầu tiên là ngẩn người một lúc. Giây tiếp theo, mặt cô ấy lập tức đỏ hết lên.
Không lâu sau, tin tức Khương Tự mặc tây trang nhanh chóng lan truyền khắp nhà họ Lục nhanh như gió.
Sau đó, xuất hiện tình huống này.
Đám người hầu cứ nhìn lén Khương Tự, các cô liếc nhìn Khương Tự một cái rồi mặt lại đỏ hơn một chút.
“A a a phu nhân đẹp trai quá! Phu nhân mặc sườn xám đẹp, mặc tây trang cũng hợp, sao trên thế giới này lại có người hoàn mỹ như vậy chứ!”
“Phu nhân còn đẹp trai hơn minh tinh nam ấy!”
“…”
Đúng lúc Lục Tư Việt trở về nhà, anh nghe thấy lời bàn luận này, trong lòng có chút nghi hoặc, anh lơ đãng nhìn về phía trước.
Đằng trước có một người mặc tây trang. Người kia đưa lưng về phía anh, anh không nhìn thấy rõ nét mặt.
Lúc này, người kia quay đầu lại, ánh nắng chiếu sáng mặt người nọ.
Con ngươi màu đen của Lục Tư Việt bỗng dưng run lên, anh lẩm bẩm nói: “Khương Tự?”
Khương Tự mặc một bộ đồ tây trang màu đen, tây trang to rộng, càng khiến cho vòng eo cô trông tinh xảo hơn.
Lúc này mái tóc đen dài như lụa của cô được vén ra sau đầu, chỉ để lại vài sợi tóc lười biếng rủ xuống.
Khương Tự hơi giơ tay, vành mũ đen bị cô đè xuống, trên sống mũi hiện lên bóng đen. Cả người cô vừa anh tuấn lại xinh đẹp, mang theo vẻ đẹp phi giới tính.
Khương Tự nhìn Lục Tư Việt, cô vẫy vẫy tay với anh, nhẹ nhàng nói.
“Tôi mặc như vậy trông có kỳ quái không?”
Không biết tại sao, mặt Lục Tư Việt đột nhiên đỏ bừng lên. Anh cứng đờ quay đầu đi, không dám nhìn Khương Tự, giọng anh hơi ngập ngừng: “Không kỳ quái, rất… Khá là đẹp.”
Khương Tự còn muốn nói gì đó nữa, nhưng Lục Tư Việt đã nhanh chân chạy lên lầu như chạy trốn.
Khương Tự: “…”
Anh chạy gì vậy?
Sau khi chắc chắn mình đã ngụy trang xong, Khương Tự ngồi lên xe. Cô đổi một chiếc xe khác, dùng Rolls-Royce đen chạy thẳng tới phim trường.
Một lát sau, Khương Tự tới hậu trường. Giám khảo đều ở khu vực đánh giá, nhưng cô không thể xuất hiện.
Ở hậu trường có thể nhìn rõ quá trình thử vai, Khương Tự ngồi trước màn hình, chờ buổi thử vai bắt đầu.
Sau khi buổi thử vai bắt đầu, cư dân mạng điên cuồng tràn vào phòng phát sóng trực tiếp.
Tại khu đánh giá, các giám khảo đã ngồi vào vị trí.
Ngoại trừ thầy Chí Dã, các giám khảo khác đều là những người có trình độ cao ở các trường điện ảnh. Nhưng theo yêu cầu của Khương Tự, tổng giám đốc Nhậm đã mời những người không quá nổi tiếng tới đây.
Cư dân mạng đang truy tìm bóng dáng ngài W.
Lúc này có mấy nhân viên công tác đến, trong tay bọn họ cầm theo một standee trông rất giống người thật.
Standee rất lớn, anh mặc tây trang, khuôn mặt được làm mờ. Anh thậm chí còn giơ một ngón tay lên, chỉ thẳng vào mọi người.
Ngài W đã tới, chỉ là bằng cách khác người.
Hiển nhiên, standee này chính là hình ảnh người phát ngôn của anh.
Trên khắp standee ngài W từ trên xuống dưới đều viết hai chữ kiêu ngạo.
Bình luận live lập tức bừng lên.
[Ngài W quả nhiên không dám lộ diện, anh ta thật xảo trá, lại dùng standee để khiêu khích chúng ta.]
[Xin cô J hãy dạy dỗ ngài W đi, anh ta thật kiêu ngạo.]
[Cô J đừng để ngài W làm ảnh hưởng tâm tình, chúng tôi đều đứng về phía cô J.]
Standee hình người này là Khương Tự cố ý chế ra.
Khương Tự nhìn bình luận live một hồi, quả nhiên hình tượng của ngài W được thiết lập rất thành công, cư dân mạng rất ghét ngài W.
Không có ai liên kết được ngài W và cô J.
Buổi thử vai lần này có khởi đầu rất tốt.
Lúc này, thầy Chí Dã mở miệng: “Người đầu tiên.”
Thí sinh đầu tiên đi đến, cư dân mạng nhìn qua, có chút khiếp sợ.
Đây không phải ngôi sao nhí Chu Tranh sao? Tại sao cậu lại tham gia buổi thử vai này?
Chu Tranh là ngôi sao nhí một thời, trước kia cậu có độ phổ biến rất cao nhưng hiện tại gần như mọi người đã quên cậu.
Lần này cậu đến đây là muốn tăng độ nổi tiếng dựa vào ngài W.
Khi thử vai, các thí sinh phải bốc thăm trong hộp trước, bọn họ chọn phải kịch bản nào thì sẽ ngẫu hứng diễn một đoạn.
Thời gian chuẩn bị trong vòng năm phút.
Chu Tranh đã bốc thăm, sau khi cậu chuẩn bị trong năm phút thì bắt đầu diễn.
Nhiều năm như vậy, kỹ thuật diễn của cậu không hề tiến bộ, vẫn luôn dùng cách diễn lúc đầu. Có người ngấm được cách diễn này, nhưng cũng có người cảm thấy kỹ thuật diễn này quá cũ kỹ.
Sau khi diễn xong, Chu Tranh cực kỳ hài lòng với phần diễn của mình.
Cậu nhìn về phía ban giám khảo, ngạo nghễ mở miệng: “Tôi có thể nhìn ngài W một chút không?”
Lời này vừa dứt, khu đánh giá trở nên yên tĩnh.
Thầy Chí Dã nhíu mày.
“Cậu rất tự hào với cách diễn của mình sao?”
“Đoạn biểu diễn vừa rồi, không phải là cậu tự chìm trong say đắm chứ?”
“Thật đáng tiếc, tôi hoàn toàn không bị cậu làm cho cảm động, tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu, cậu có sao không?”
Bình luận live lập tức xuất hiện rất nhanh.
[Phần biểu diễn của Chu Tranh hơi ngấy, tôi ủng hộ thầy Chí Dã.]
[Tôi cảm thấy vẫn tốt, dù sao Chu Tranh cũng là ngôi sao nhí, phần diễn của cậu ấy vẫn còn cái bóng lúc đó.]
[Tại sao Chu Tranh lại muốn gặp ngài W? Cảm giác thật kỳ lạ.]
Khương Tự liếc mắt một cái liền nhìn ra, tâm tư Chu Tranh không đơn thuần, cậu muốn ké danh tiếng ngài W.
Giây tiếp theo, Khương Tự tới gần micro, đồng thời cô cầm lấy máy biến âm. Một giọng nam cực kỳ trầm khàn vang lên trên loa.
“You… out!”
Âm thanh trầm khàn này lọt vào tai mọi người.
Mọi người kinh ngạc, giọng nói này…
Chẳng lẽ là ngài W đang nói sao?
Ngài W rốt cuộc cũng mở miệng, có vài cư dân mạng hưng phấn nhưng cũng có một số cư dân mạng cảm thấy ngài W không nên loại Chu Tranh. Đọc tгuyệ𝓃 hay, tгuy cập 𝓃gay ﹢ T𝗥Ù𝙈T 𝗥UYỆN.𝘝N ﹢
[Chu Tranh là ngôi sao nhí mà ngài W còn không hài lòng với cậu ấy, thẩm mỹ kém quá đi.]
[Mắt ngài W cao hơn đầu như vậy, rốt cuộc anh ta nhìn trúng ai?]
[Không nhìn ra Chu Tranh muốn ké fame sao? Ngài W nên loại Chu Tranh, ngài W làm tốt lắm.]
[Giọng ngài W khàn vậy sao? Mặt bị làm mờ, giọng nói lại rất nam tính, đúng là thần kỳ.]
[Có chút mong chờ khuôn mặt của ngài W.]
Khương Tự kiểm soát toàn bộ quá trình.
Sau đó, giọng nói trầm khàn nam tính của ngài W liên tục vang lên, lan truyền khắp khu đánh giá.
“Out!”
“Out!”
“Out!”
Giọng nói quỷ dị cứ thế văng vẳng bên tai, càng nghe càng mê.
Mọi người không nghĩ tới, thứ nổi tiếng nhất trong buổi thử vai lần này không phải là thí sinh mà là giọng nói ma mị của ngài W.
Từ hôm nay trở đi, ngài W có thêm một biệt danh mới, là ngài OUT.
“You out!” Những lời này như cơn gió lốc, càn quét toàn bộ giới giải trí, trở thành một trong những từ được sử dụng nhiều nhất trên mạng.