Quản gia cung kính đưa điện thoại cho Khương Tự: "Đại tiểu thư, là Lục thiếu soái gọi điện thoại đến."
Người từ trên xuống dưới nhà họ Khương đều biết, dạo này Lục thiếu soái đang theo đuổi tiểu thư nhà họ.
Khương Tự đặt ống nghe lên tai, giọng nói trầm thấp của Lục Lẫm truyền tới.
"Ngày mai anh phải đi Bắc Bình(1), mấy ngày nữa mới về."
(1) Tên gọi cũ của Bắc Kinh.
Bắc Bình bất ngờ xảy ra chuyện, tuy nói chỉ là vấn đề nhỏ nhưng Lục Lẫm vẫn phải đích thân đi một chuyến.
Lục Lẫm lo Khương Tự sẽ nghĩ nhiều, cho nên báo cho cô trước.
Khương Tự ồ một tiếng, giọng buồn buồn.
Một giây sau, cặp mắt của cô sáng lên: "Chờ đã, em có thể đi cùng anh mà."
Bố Khương đi công tác ở Bắc Bình, vừa lúc Khương Tự đã không gặp ông một thời gian, giờ có thể đến đó cho ông một bất ngờ.
Bọn họ ngồi cùng một chiếc xe lửa đi Bắc Bình, có Lục Lẫm ở cạnh thì càng an toàn.
Từ trước đến nay Khương Tự nói một không hai, Lục Lẫm căn bản không thể từ chối được, đành phải bất đắc dĩ đồng ý.
Khương Tự hào hứng đứng dậy, gọi người làm tới: "Chuẩn bị hành lý, ngày mai tôi muốn đi Bắc Bình."
Quản gia đứng bên cạnh nghe thấy cuộc nói chuyện của Lục Lẫm và Khương Tự, ông ấy biết Lục thiếu soái là người đáng tin, nhưng ông ấy vẫn không nhịn được lo lắng.
Nếu không thì, lén lộ cho lão gia một chút thông tin?
Khương Tự vừa nhìn đã nhận ra ý đồ của quản gia, cô lập tức gọi người lại: "Nhớ đó, không được mật báo với bố tôi đâu đấy."
Chỉ là một câu đơn giản của cô đã ngăn quản gia lại.
Ở nhà họ Khương, lời nói của Khương Tự chính là chân lý.
Quản gia chỉ có thể kiên trì bảo người làm chuẩn bị đầy đủ hành lý cho Khương Tự, dù sao thì ông ấy hi vọng, sau khi bố Khương biết Khương Tự đến Bắc Bình thì sẽ không lo lắng cho cô.
-
Trên xe lửa đi Bắc Bình, dọc đường Lục Lẫm vẫn luôn kiềm chế lễ độ, không có cử chỉ nào vượt quá khuôn phép.
Khách sạn Khương Tự ở là sản nghiệp của nhà họ Khương.
Chuyện này được Khương Tự giấu giếm rất kỹ, bố Khương hoàn toàn không biết gì về chuyện cô tới Bắc Bình.
Ngày hôm sau, Lục Lẫm lái xe dẫn Khương Tự tới chỗ công tác của Khương Tranh Khiếu ở Bắc Bình.
Xe dừng ở đối diện đường cái.
Thời cơ vừa vặn, bóng dáng Khương Tranh Khiếu xuất hiện ở cổng.
Mắt Khương Tự sáng lên, vừa định vội vàng xuống xe, cho Khương Tranh Khiếu một bất ngờ.
Con gái bảo bối của ông ấy chạy tới thăm ông ấy từ Thượng Hải cách xa ngàn dặm, còn không phải là bất ngờ lớn nhất ư?
Không ngờ, chẳng những Khương Tranh Khiếu chú ý tới xe của Lục Lẫm, còn cười vẫy tay về phía này.
Khương Tự nghi ngờ nhìn qua, một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng đối diện đường cái.
Người phụ nữ búi mái tóc dài lên, dáng vẻ dịu dàng, trông khoảng hơn bốn mươi tuổi.
Khương Tranh Khiếu bước nhanh về phía bà ấy, nhìn qua thì đây không phải lần đầu tiên hai người gặp nhau, cử chỉ giữa họ rất thân mật.
Thấy cảnh này, trái tim Khương Tự trở nên lạnh lẽo.
Ít nhiều gì cô cũng đoán được nguyên nhân.
Khương Tự còn cho rằng, nhiều năm như vậy Khương Tranh Khiếu vẫn không lấy vợ kế, cũng không nạp vợ lẽ, là bởi vì ông ấy và mẹ tình thâm nghĩa trọng.
Hoá ra, Khương Tranh Khiếu luôn lừa cô.
Lục Lẫm cũng đoán được quan hệ giữa hai người kia không bình thường, anh vô thức nhíu chặt mày, nhìn sang Khương Tự, sợ cô cảm thấy tổn thương.
Nhận ra ánh mắt quan tâm của Lục Lẫm, Khương Tự ngược lại còn cười: "Em không sao."
Lúc này, Khương Tự trông rất bình tĩnh.
"Em muốn đi theo bọn họ."
Lục Lẫm không lên tiếng, chậm rãi khởi động xe.
Khương Tranh Khiếu và người phụ nữ kia không lên xe, bọn họ thích thú tản bộ, đi đến trước một cửa hàng trang sức.
Có một thiếu nữ trẻ tuổi đứng ở cổng cửa hàng trang sức.
Thiếu nữ thanh xuân, trong sáng động lòng người, trông khá giống người phụ nữ bên cạnh Khương Tranh Khiếu.
Thậm chí nhìn qua còn lớn hơn Khương Tự mấy tuổi.
Bất kể là ai nhìn thấy cảnh này đều sẽ nghĩ nhiều.
Giọng Khương Tự trở nên lạnh lẽo: "Cho nên, cô ta là đứa con gái khác của Khương Tranh Khiếu?"
Lúc này, Khương Tự gọi thẳng tên Khương Tranh Khiếu.
Khương Tranh Khiếu cũng không biết, bí mật của ông ấy đã hoàn toàn bại lộ trước mặt Khương Tự.
Ông ấy đi vào cửa hàng trang sức, dịu dàng gọi một tiếng: "Linh Nguyệt, con đến rồi à."
Khương Linh Nguyệt là con gái của Tào Ôn Hà và Khương Tranh Khiếu, cô ta theo họ mẹ, lớn hơn Khương Tự một tuổi. Từ nhỏ đến lớn, cô ta vẫn luôn hưởng thụ đãi ngộ giống Khương Tự.
"Thật là một hình ảnh cha từ con hiếu tốt đẹp nha."
Lúc này, giọng Khương Tự truyền từ ngoài cửa vào.
Khương Tranh Khiếu bỗng quay đầu, vẻ mặt bối rối.
Đây là lần đầu tiên Khương Linh Nguyệt nhìn thấy Khương Tự, đầu tiên trong mắt cô ta hiện lên vẻ ghen ghét, sau đó lập tức chuyển thành thoải mái và chờ mong.
Khương Tranh Khiếu bối rối nói: "Tự Tự, sao con lại ở đây?"
Dường như muốn giũ sạch quan hệ với người bên cạnh, Khương Tranh Khiếu vội vàng đi về phía Khương Tự, không chút do dự đứng bên cạnh cô.
Vẻ mặt mẹ con Tào Ôn Hà thay đổi, nhất là Khương Linh Nguyệt, cô ta không nghĩ rằng thế mà Khương Tranh Khiếu lại thật sự thiên vị Khương Tự như vậy.
Khương Tự lại chán ghét lùi về sau một bước.
Khương Tranh Khiếu ngừng bước, ông ấy giật mình đứng nguyên tại chỗ.
Tào Ôn Hà tiến lên giải thích: "Bố của cô không làm gì..."
Khương Tự hoàn toàn không để ý tới bà ta: "Tôi có hỏi bà à?"
Khương Tự nhìn sang Khương Linh Nguyệt: "Cô ta bao nhiêu tuổi?"
Khương Tranh Khiếu không dám trả lời, ngược lại là Khương Linh Nguyệt lên tiếng trước: "Tôi hai mốt tuổi."
Lớn hơn Khương Tự một tuổi.
Khương Tự cười lạnh một tiếng.
Khương Tranh Khiếu lập tức mở miệng: "Tất cả của nhà họ Khương đều là của con, cha chắc chắn sẽ không để cho bất kỳ ai đe doạ đến địa vị của con."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Khương Linh Nguyệt chợt thay đổi.
Khương Tranh Khiếu vô cùng hối hận, Khương Linh Nguyệt là một sai lầm ông ấy phạm phải vào thời trẻ, sau khi mẹ Khương Tự chết, ông ấy muốn cố gắng đền bù cho mẹ con Tào Ôn Hà.
Dù vậy, người ông ấy yêu thương nhất vẫn là Khương Tự.
Mà lúc này Khương Tự đã sớm không còn thái độ thân mật như trước kia, ánh mắt cô nhìn ông ấy rất lạnh lẽo.
Tim Khương Tranh Khiếu co rút đau đớn.
Khương Linh Nguyệt đánh mất lý trí, cô ta bước lên một bước, muốn tranh luận với Khương Tự.
Lục Lẫm nghiêng người che chở Khương Tự sau lưng.
Khương Linh Nguyệt ngẩn ra, vừa rồi cô ta đã chú ý tới người đàn ông đứng cạnh Khương Tự, dung mạo xuất chúng, còn có dáng vẻ của người bề trên.
Vậy mà anh ta lại bảo vệ Khương Tự như vậy.
Trong mắt Lục Lẫm không có độ ấm, giống như đang nhìn một người chết.
Khương Linh Nguyệt rùng mình, cô ta bị ánh mắt khiếp người này ép lùi một bước.
Giọng Lục Lẫm vang lên: "Tôi không cho rằng cô có tư cách nói chuyện với Khương Tự."
Sắc mặt Khương Linh Nguyệt soạt một cái trở nên trắng bệch.
Khương Tranh Khiếu giận dữ trừng Khương Linh Nguyệt một cái, hàm ý cảnh cáo.
Hiện tại mới muốn bảo vệ cô? Khương Tự cũng không thèm.
Khương Tự khẽ hừ một tiếng, cô mới không lưu luyến thứ tình thân thế này.
Cô xoay người rời đi, bước chân rất vội.
Lục Lẫm lập tức đuổi theo.
Thấy thế, Khương Tranh Khiếu cũng định đuổi theo.
Lục Lẫm cản ông ấy lại: "Hội trưởng Khương, ông hẳn nên cho Khương Tự thời gian để bình tĩnh lại."
Trước kia, bởi vì Khương Tự nên Lục Lẫm cũng rất kính trọng Khương Tranh Khiếu, mà bây giờ, giọng điệu của anh hơi lạnh, còn có ý cảnh cáo.
Khương Tranh Khiếu nghe hiểu ý của Lục Lẫm, đứng ở chỗ cũ.
Lúc này Lục Lẫm mới lần nữa đuổi theo cô.
Thật ra Khương Tự cũng không định chạy lung tung, cô chỉ muốn tìm một nơi vắng vẻ để bản thân bình tĩnh lại.
Cô nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng dần tới gần.
Vững vàng, khiến người khác yên lòng.
Vừa định quay đầu, Khương Tự lại nghe thấy một giọng nói vang lên.
"Vị tiên sinh này, có phải vợ của ngài giận ngài không? Tôi tặng ngài một bông hoa, ngài đi dỗ cô ấy đi, đừng để cô ấy giận lâu quá nhé."
Có một bà cụ đứng ở đầu hẻm, bà ấy lấy một bông hoa từ trong giỏ ra rồi đưa qua.
Lục Lẫm ngẩn người, vô thức nhận lấy.
Anh rũ mắt xuống, đó là một bông hoa cát tường màu tím lam.
Bởi vì nhìn qua Lục Lẫm và Khương Tự cực kỳ xứng đôi, bị bà cụ nhận nhầm thành một cặp vợ chồng mới cưới.
Bước chân Khương Tự vốn vội vàng, nghe được câu này, cô đột ngột dừng lại.
Chẳng hiểu sao cơn giận vừa rồi lại tan đi hơn nửa.
Lục Lẫm cầm cành hoa, vừa đi vừa xoay mấy lần.
Anh nhìn sang bà cụ, khẽ cười một tiếng: "Nhưng vợ của tôi đang giận lắm, có lẽ một bông hoa cát tường không đủ đâu. Tôi mua hết hoa của bà, thế nào?"
Khương Tự ngẩn người. Bà cụ tưởng nhầm bọn họ là vợ chồng, Lục Lẫm lại cứ nhận như vậy, chẳng có ý cãi lại.
Mặt Khương Tự nóng lên, giống như có gió nóng mùa hạ phủ lên người cô.
Từ sợi tóc đến bàn chân đều bốc lên hơi nóng.
Vừa dứt lời, Lục Lẫm lấy tiền ra đưa cho bà cụ.
Anh lấy hết hoa trong giỏ ra, những bông hoa nhỏ màu tím lam trên đầu giỏ gom lại với nhau, như biến thành một ngọn lửa màu xanh.
Bà cụ không ngờ rằng, một câu nói của mình lại giúp số hoa bà lãng phí cả buổi chiều bán hết sạch.
Bà cụ cảm ơn rối rít rồi rời đi.
Lục Lẫm cầm lấy những bông hoa đó, đi về phía Khương Tự.
Khương Tự vô thức chạy vào trong con ngõ nhỏ.
Đợi đến lúc chạy được một nửa, cô mới chợt nhận ra, mình đang vội gì cơ chứ?
Khương Tự hít sâu một hơi, xoay người, ra vẻ bình tĩnh nhìn về phía sau lưng.
Lục Lẫm ung dung đi tới.
"Em chạy gì chứ?"
Ngõ nhỏ rất vắng, giống như tách biệt với con đường huyên náo bên ngoài.
Xa ồn ào, gần yên tĩnh.
Khương Tự bất ngờ sinh ra một suy nghĩ kỳ lạ, cô và Lục Lẫm đang yêu đương vụng trộm.
Bởi vậy, những chuyện phiền lòng kia đều bị Khương Tự hoàn toàn ném ra khỏi đầu.
Khương Tự cảm thấy lúng túng, đánh đòn phủ đầu: "Vừa nãy, có phải anh chiếm tiện nghi của em không?"
Nghe vậy, Lục Lẫm bật cười.
"Phải, hoặc có lẽ là không phải." Lục Lẫm đưa ra một câu trả lời lập lờ nước đôi.
Khương Tự chớp chớp mắt, không hiểu.
"Có lẽ nên đổi một kiểu khác, vậy là thích hợp rồi."
Lục Lẫm không nói rõ, Khương Tự lại hiểu ý của anh.
Nếu thân phận lúc này của hai người thay đổi, vậy thì đương nhiên là câu nói kia sẽ trở nên hợp tình hợp lý.
"Anh không thích trong nhà quá náo nhiệt, hai người là vừa đủ."
Lục Lẫm ám chỉ, anh sẽ đối xử với Khương Tự trước sau như một, tuyệt đối không phản bội.
"Anh cũng không thích tạm bợ, anh cảm thấy người quan trọng nhất trong cuộc đời, chỉ một là đủ rồi."
Lục Lẫm xác định chắc chắn là Khương Tự rồi.
Trong lúc xúc động, trong đầu Khương Tự bỗng sinh ra một suy nghĩ, bàn tay nhỏ của cô nắm chặt lấy vạt áo Lục Lẫm, kéo về phía mình.
Cùng lúc đó, Khương Tự kiễng chân.
Khương Tự chủ động hôn Lục Lẫm.
Những bông hoa cát tường đang nở rộ chen giữa hai người.
Lục Lẫm thoáng rung động.
Anh nghe thấy tiếng trái tim mình đập như nổi trống.
Mặc dù đối với Lục Lẫm thì địa điểm lúc này không phù hợp lắm, thời cơ cũng không thích hợp, càng chưa chuẩn bị đầy đủ, tất cả đều không dựa theo mong muốn của Lục Lẫm.
Nhưng lúc này những gì Lục Lẫm mong mỏi hoàn toàn không liên quan tới hiện tại.
Trong đầu anh chỉ còn lại một suy nghĩ.
Lục Lẫm nhìn sâu vào mắt Khương Tự, ánh mắt kiên quyết và cố chấp.
"Khương đại tiểu thư, em bằng lòng tham gia một cuộc phiêu lưu đánh cược cả đời không?"
Tim Khương Tự đập thình thịch, giống như đã đoán được câu nói tiếp theo của Lục Lẫm.
Sâu trong con hẻm nhỏ yên tĩnh, xung quanh là tiếng nước tí tách hỗn loạn, trước người là mùi hương toả ra từ những bông hoa cát tường bị nghiền nát.
Mọi thứ giống như thật đúng lúc.
Một giây sau, giọng nói khàn khàn của Lục Lẫm vang lên.
"Khương Tự, gả cho anh đi."