• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại, người bước vào thử vai là Hướng Hoành.

Hướng Hoành là một diễn viên quần chúng, anh từng đóng thi thể, từng diễn người bị chà đạp. Có thể nói, những vai diễn quan trọng chẳng hề liên quan đến anh.

Anh cùng lắm chỉ là một người qua đường bình thường nào đó mà thôi.

Lần này Hướng Hoành tới tham gia buổi tuyển chọn “Đóng phim thật sự rất khó”, cũng không có hy vọng xa vời có thể diễn “Những vì sao”.

“Những vì sao” là tác phẩm khoa học viễn tưởng lớn, không phải loại người như anh có thể với tới.

Trước kia Hướng Hoành không có cơ hội đi vào phim trường lớn như vậy, hiện tại anh chỉ muốn vào xem thử một lần mà thôi.

Anh có cơ hội tham gia vào chương trình tuyển chọn, cuối cùng được diễn ở chỗ này.

Sau khi cư dân mạng nhìn thấy Hướng Hoành, mọi người đều không biết người này là ai.

Họ nhìn kỹ mặt anh, vẫn cảm thấy rất lạ mặt.

Hướng Hoành cúi đầu nhìn thoáng qua, xem nội dung kịch bản của anh.

Khi trở về nhà, anh phát hiện nhà mình gặp biến cố lớn, mà người tạo ra biến cố này chính là bạn của anh, anh vừa hối hận vừa tự trách.

Sau đó, anh khóc.

Khi nhìn thấy kịch bản này, Hướng Hoành ngơ ngẩn.

Bình thường vai diễn nhiều nhất của anh là thi thể, khi đối mặt với camera, cơ bản anh đều là nằm ở đó.

Hiện tại, chương trình này bỗng nhiên bảo anh diễn một cảnh khóc có trình tự cảm xúc, hoàn toàn vượt khỏi tầm hiểu biết của anh.

Hướng Hoành đối mặt với khó khăn, anh chỉ có thể cố nén chút cảm xúc rơi vài giọt nước mắt.

Đầu anh ngẩng bốn mươi lăm độ, hít sâu một hơi.

Lúc này, hạt bụi trên trần nhà bỗng dưng bay vào mắt Hướng Hoành.

Anh chớp chớp mắt, muốn đẩy bụi ra, nhưng hạt bụi vẫn không ra, anh chỉ có thể cố gắng chớp chớp mắt.

Dưới góc nhìn của người xem và giám khảo.

Cả người anh như mang theo một lớp mặt nạ đau khổ.

Kết quả, hạt bụi không trôi ra, nhưng Hướng Hoành đã đẩy kính áp tròng ra.

Giây tiếp theo, anh đột nhiên cảm giác được trước mắt rất mờ ảo, anh vội vàng ngồi xổm trên mặt đất, tìm kính áp tròng trong vô vọng.

Hướng Hoành híp mắt, tay quơ loạn khắp nơi trên mặt đất.

Kính áp tròng của anh đâu?

Ở đâu? Rốt cuộc là đâu rồi?

Giám khảo ở khu đánh giá nhìn thấy cảnh như vậy, đều trầm mặc.

Cư dân mạng theo dõi buổi phát sóng trực tiếp cũng im lặng, một lát sau, bình luận live bừng lên.

[Trời ơi, bảo anh ấy diễn cảnh khóc, đâu bảo anh ấy diễn một người mù đâu, rốt cuộc là anh ấy đang tìm gì ở dưới đất ấy?]

[Nhìn thấy cảnh vừa rồi, tôi nói điều này chắc không ai phản bác đâu. Nói thật, tôi mà lên diễn có khi còn tốt hơn anh ấy. Phần diễn này của anh ấy không hợp với nội dung, hoàn toàn lạc đề.]

[Sao anh ấy có thể làm được kỹ thuật diễn vừa xấu hổ vừa cường điệu này nhỉ? Cứu tôi với, hãy ban cho tôi một đôi mắt chưa từng xem cảnh này đi.]

[Phần diễn của Hướng Hoành có thể nói là màn diễn tệ nhất trong chương trình này, ngay cả khi nhắm mắt lại diễn cũng không đến mức như vậy.]

Cư dân mạng đều nghiêng về một phía mắng chửi phần diễn xuất của Hướng Hoành.

Ánh mắt của nhóm giám khảo nhìn Hướng Hoành mang theo sự không tán đồng.

Thầy Chí Dã nghĩ đến cảnh tượng quỷ dị vừa rồi, sắc bén mở miệng.

“Cậu uống rượu à? Chưa tỉnh rượu thì đứng ở cạnh để tỉnh táo chút.”

“Đăng ký một khóa học diễn xuất cho cái cây cũng có thể diễn tốt hơn cậu.”

Các giám khảo cũng phê bình kỹ thuật diễn của Hướng Hoành.

Hướng Hoành biết kỹ thuật diễn của anh kém nên tiếp thu mọi lời phê bình.

Trước khi rời đi, anh chuẩn bị xin lỗi với nhóm giám khảo.

Bởi vì không có kính áp tròng, trước mắt Hướng Hoành rất mờ ảo, anh không thể phân biệt được người hay động vật trong vòng hai mét.

Anh căn bản không phân biệt được ai là thầy Chí Dã.

Hướng Hoành híp híp mắt, khom lưng với một giám khảo khác, chân thành lớn tiếng nói: “Rất xin lỗi, thầy Chí Dã, em đã làm thầy thất vọng rồi.”

Thầy Chí Dã ở một hướng khác: “…”

Được rồi, thái độ này của anh cũng không thể chấp nhận được.

Tất cả mọi người cho rằng thí sinh này còn không được tính là diễn viên, chỉ có Khương Tự cảm thấy anh có thể.

Khương Tự nhìn Hướng Hoành, ánh mắt sáng lên, rốt cuộc cô đã cảm nhận được diễn viên đúng ý mình!

Bảo Hướng Hoành diễn cảnh khóc, anh lại diễn thành một người mù.

Hoàn toàn lạc đề √

Cảnh diễn khóc của người khác sẽ ấp ủ cảm xúc, anh thì chỉ liều mạng chớp chớp mắt.

Kỹ thuật diễn cực kỳ nghèo nàn √

Nói cách khác, nếu Hướng Hoành được giao một kịch bản, anh có thể đóng ngược lại hoàn toàn, kịch bản đó chắc chắn sẽ tiêu tan trong tay anh.

Không tệ, đây là cảm giác mà Khương Tự muốn.

Hướng Hoành cần được giữ lại.

Khương Tự cười khẽ, sau đó, cô cầm lấy micro.

Khi Hướng Hoành định nhanh chóng rời khỏi khu đánh giá, loa bỗng nhiên vang lên giọng nam trầm khàn của ngài W.

“Khoan đã.”

Hướng Hoành dừng bước, nhóm giám khảo đồng thời ngẩng đầu, cư dân mạng cũng nhìn chằm chằm vào standee.

Trên standee, bóng hình ngài W trở nên cực kỳ thần bí.

Bọn họ phát hiện, hình như đây là lần đầu tiên ngài W nói gì đó ngoài “You out!”

Không khí tạm dừng vài giây.

Giọng nói trầm khàn và dày hơn người bình thường lúc này dường như còn có chút sung sướng.

“Hướng Hoành, cậu được chọn.”

Hướng Hoành: “!”

Thầy Chí Dã: “!”

Các cư dân mạng: “!”

Sau khi ngài W cho out rất nhiều người, hiện tại người duy nhất mà anh chọn vậy mà lại là Hướng Hoành.

Đây thật sự là làm quá rồi.

Ngài W là người vô nhân tính nhưng mắt thẩm mỹ lại rất cao mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

Giống như hành vi giống như ném tiền qua cửa sổ của anh, tác phong làm quá từ đầu cho tới cuối của anh.

Cư dân mạng đều cảm thấy không thể tưởng tượng được.

[Sao thẩm mỹ của ngài W hoàn toàn trái ngược với mọi người vậy? Anh ấy thật sự thấy Hướng Hoành diễn được sao?]

[Không hổ là người đàn ông vừa ra tay đã đầu tư ba tỷ, thẩm mỹ khủng bố như vậy.]

[Cõ lẽ ngài W chỉ đầu tư vào các hạng mục có bề ngoài hào nhoáng vẻ ngoài chất phác chăng? Hướng Hoành vừa hay đúng gu của anh ấy.]

Thầy Chí Dã bối rối nhìn Hướng Hoành, ngài W đồng ý cho Hướng Hoành vào vòng trong, chẳng lẽ do ông không thấy được sự tinh túy trong màn biểu diễn vừa rồi của Hướng Hoành?

Các giám khảo khác nghiêm túc suy nghĩ, họ đã bỏ qua điểm đặc biệt nào đó trong phần biểu diễn vừa rồi sao?

Hướng Hoành vốn dĩ đã bị loại, mà hiện giờ anh đã trở thành người được chọn đầu tiên.

Anh cũng giống với những người khác, không dám tin mình đã vượt qua?

Hôm nay sau khi buổi tuyển chọn kết thúc, ngài W đã chiếm mất mấy hot search đầu.

#Ngài out#

#Buổi tuyển chọn “Đóng phim thật sự rất khó”#

#Thẩm mỹ kỳ lạ của ngài W#

- --

Sau buổi tuyển chọn đầu tiên, các lời trích dẫn của ngài Out trở nên cực nổi tiếng, thẩm mỹ của anh cũng được rất nhiều người biết đến.

Điều chưa từng có này khiến cho cư dân mạng cảm thấy rằng anh như một làn sương mù, khiến người ta không thể nhìn ra.

-

Cuối tuần.

Lục Lẫm tự lái xe cùng Khương Tự đến 1938.

Khi bọn họ bước vào cửa hàng bán đồ cổ, vào khoảnh khắc ấy, ngay tại đây bánh răng vận mệnh đã bắt đầu chuyển động một lần nữa với sức mạnh không thể cản được.

Chuông gió ở khung cửa kêu vang.

Khương Tự đẩy cửa đi vào.

Trong cửa hàng vẫn là ông lão Mạnh tiếp đón Khương Tự lúc trước, ông như đã trải qua muôn vàn phong ba bão táp, năm tháng để lại dấu vết trên người ông.

Ông ngồi ở chỗ kia, đắm chìm trong thế giới của mình.

Khương Tự tiến lên một bước, chỉ vào tủ súng: “Tôi có thể xem qua khẩu súng ngắn Brownie này không?

Ông lão Mạnh vẫn lắc đầu như cũ: “Xin lỗi, cửa hàng này đang đợi người.”

Khương Tự chưa từ bỏ ý định, vận mệnh đã để cô nhận ra khẩu súng được bày trong tủ đó chính là của cô năm ấy.

Lục Lẫm đứng bên cạnh Khương Tự, bỗng nhiên mở miệng: “Ông nói cửa hàng này đang đợi một người, như vậy chủ của cửa hàng nhất định có để lại manh mối chứ.”

Ông lão Mạnh im lặng vài giây: “Quả thật là có manh mối.”

Ông bước đến tầng một của cửa hàng, lấy một chiếc hộp gỗ từ trong tủ sắt.

“Tôi cần hỏi hai người một câu, nếu hai người trả lời đúng thì khẩu súng này sẽ về tay hai người.” Ông lão Mạnh chỉ vào chiếc hộp.

“Đáp án ở bên trong.”

Ông lão Mạnh chưa từng thấy chủ nhân của cửa hàng, khi cửa hàng truyền tới tay ông thì chiếc hộp này cũng được truyền xuống dưới.

Có lẽ hai người trước mặt này đúng là người có duyên.

Ông lão Mạnh hỏi: “Tại sao cửa hàng có tên như thế này?”

Khương Tự mím môi: “Có lẽ là thời gian vợ ông chủ qua đời.”

Ông lão Mạnh lấy tờ giấy trong hộp kia ra, ông xem rồi sau đó lắc lắc đầu: “Không phải.”

Giọng nói nặng nề của Lục Lẫm vang lên: “Chắc rằng trên giấy chẳng có viết gì cả.”

Ông lão Mạnh ngẩn ra vài giây: “Tại sao cậu biết?”

Khương Tự tò mò nhìn về phía Lục Lẫm.

Lúc này, giọng Lục Lẫm có vẻ thấp xuống.

“Bời vì sau khi vợ ông ấy qua đời, thế giới của ông ấy lập tức sụp đổ, làm sao có thể để mọi người nhắc đi nhắc lại ngày mất của vợ ông ấy.”

Ông lão Mạnh cất hộp gỗ đi: “Tôi sẽ làm theo lời hẹn, đưa cây súng ngắn Brownie này cho hai người.”

Quầy trưng bày súng ngắn được làm bằng kính chống đạn.

Phía trên có ba cái khóa, hiện giờ đã được lần lượt mở ra.

“Cạch cạch” một tiếng, cửa tủ mở ra.

Những ký ức bị khóa trong nhiều năm dường như cũng đang từ từ hiện ra vào lúc này.

Trái tim Khương Tự theo đó mà rung lên.

Ông lão Mạnh đeo bao tay trắng sạch sẽ, cẩn thận cầm lấy đồ vật bên trong, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Ông đưa khẩu súng qua.

Khẩu súng dừng trên tay Khương Tự, cô xoay súng lại, mặt sau súng có khắc một chữ.

Khương.

Không biết là nên kinh ngạc hay là nên thản nhiên.

Người có thể làm được điều này chắc chỉ có Lục Vọng.

Cho dù nhiều năm như vậy, khẩu súng này vẫn giữ nguyên được sự hoàn hảo như cũ.

Lục Vọng luôn đợi cô sao?

Chỉ là tại sao Lục Vọng chắc chắn cô nhất định sẽ luân hồi chuyển thế còn mang theo ký ức kiếp trước.

Chẳng lẽ sinh mệnh lần thứ hai của cô có liên quan với anh sao?

Nếu cô không phát hiện ra thì có phải tâm huyết đó đều uổng phí hay không?

Những ký ức nặng nề đánh úp lại, giống như một cơn sóng thần chiếm toàn bộ tâm trí của Khương Tự.

Cảm xúc của Khương Tự dao động quá lớn, cơ thể sinh ra cơ chế bảo vệ.

Giây trước khi Khương Tự rơi vào hôn mê, cô thấy ánh mắt kinh hoàng sợ hãi của Lục Lẫm, anh vươn tay về phía cô.

Khương Tự an tâm nhắm mắt lại.

“Khương Tự!”

Lục Lẫm lập tức cong lưng, vòng qua chân của Khương Tự, bế cô lên.

Giờ đây Khương Tự ngoa ngoắt trước kia lại như một đứa trẻ đơn độc yếu ớt, nhỏ bé, cả người nằm gọn trong lòng anh.

Lục Lẫm ôm Khương Tự lên xe, xe chạy nhanh đến bệnh viện.

Trái tim anh như bị vật nặng nào đó đánh vào, anh cảm nhận được một loại cảm xúc.

Sợ hãi, kinh hoảng.

Cảm giác này cực kỳ rõ ràng.

Anh sợ mất đi Khương Tự.

Anh tình nguyện để người hôn mê là anh chứ không phải Khương Tự.

Sau khi có kết quả kiểm tra, Khương Tự không có bất cứ vấn đề gì.

Lục Lẫm bảo những người khác rời đi trước. Không biết tại sao, hiện tại anh chỉ muốn ở cùng một chỗ với Khương Tự.

Chỉ chốc lát, người trong phòng bệnh đều rời đi hết.

Trong phòng bệnh, chỉ còn lại anh và Khương Tự.

Lục Lẫm ngồi trên ghế sofa bên cạnh, nhìn chằm chằm Khương Tự. Chiếc chăn trắng yên tĩnh phập phồng, Khương Tự vẫn hô hấp đều đặn, cô thật sự đã ngủ say.

Anh biết Khương Tự ngất xỉu có liên quan tới khẩu súng kia.

Lục Lẫm đã sai người bọc khẩu súng cẩn thận rồi đem tới bệnh viện.

Nếu Khương Tự tỉnh lại nói muốn xem thì anh sẽ đưa cho cô trước.

Trong phòng rất yên lặng, yên lặng đến mức giống như chỉ có thể nghe được tiếng thở yếu ớt của Khương Tự.

Lần đầu tiên Lục Lẫm nhàn rỗi như vậy.

Không bận rộn đi công tác, không mở cuộc họp, chỉ là ngồi nhìn một người ngủ.

Trời càng lúc càng tối, Lục Lẫm chìm vào một giấc mộng ngắn ngủi.

Trong giấc mơ, có một biển lửa lấp đầy trời.

Ven đường có một chiếc xe bị phá nát, bị lửa lớn hừng hực bao lấy.

Ngọn lửa lập tức nuốt chửng chiếc xe trong nháy mắt.

Lục Lẫm phát điên chạy vọt tới, không màng biển lửa nóng rực, trực tiếp kéo mở cửa xe, cửa xe đã bị hun đến nóng bỏng.

Vài giây, lòng bàn tay anh bị bỏng, cánh tay lộ ra ngoài cũng bị lửa thiêu bỏng rát.

Dường như anh không cảm nhận được, không chút do dự cong người, ôm người từ bên trong ra.

Lục Lẫm không biệt nổi đó là mồ hôi hay là nước mắt, tầm nhìn trước mắt trở nên mơ hồ, còn không nhìn rõ người trong lồng ngực.

Trời tối hoàn toàn, mưa đến vừa nhanh vừa vội.

Màn đêm tối đen, mưa rơi lạnh lẽo, còn có Khương Tự trong lồng ngực dần mất đi độ ấm.

Trời đất quay cuồng, chỉ còn lại cảm giác hư không vô cùng vô tận.

Cuộc sống của anh đã chấm hết.

Thời gian trong mơ dường như quay ngược về một năm trước, nước mưa trên người Lục Lẫm biến mất, thay thế bằng nắng xuân nặng nề.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuyên qua lá cây, lúc này trên tay anh cầm một khẩu súng ngắn, không hợp với khí chất của anh.

Tay Lục Lẫm dừng ở tay cầm súng, trên mặt trái khẩu súng có một chữ.

Khương.

Không bao lâu sau, đằng sau bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, một tiếng kêu khẽ truyền tới.

“Này, Lục Vọng, anh lấy sai đồ rồi!”

Anh không quay đầu lại, khóe môi cong lên.

Giấc mơ đột ngột kết thúc ở thời điểm đẹp đẽ nhất, sau khi hít sâu một hơi, Lục Lẫm đột nhiên mở mắt ra.

Tim anh đập loạn, anh nhìn Khương Tự trên giường bệnh.

Trái tim chợt lặng đi.

Lục Lẫm tới mép giường, sát lại nhìn khuôn mặt khi ngủ của cô.

Anh hiểu ra một chút, người trong mơ rất có thể là Khương Tự.

Chỉ là anh không rõ lắm, tại sao mình lại mơ thấy những điều mà bản thân chưa từng trải qua?

Điện thoại di động của Lục Lẫm bỗng nhiên kêu lên một tiếng, anh rũ mắt.

Là tin nhắn của trợ lý Triệu.

[Váy cưới đang được hoàn thiện gấp rút, có thể sẽ mất thêm chút thời gian.]

Sau khi Lục Lẫm trả lời thì cất điện thoại đi. Không vội, chờ váy cưới được làm xong, anh sẽ biết chân tướng.

Lục Lẫm ngồi ở mép giường Khương Tự.

Lúc này Khương Tự trở mình, khuôn mặt nhỏ đúng lúc quay qua, cách Lục Lẫm rất gần.

Lục Lẫm không nhịn được cúi người xuống, cẩn thận quan sát mỗi một ngũ quan của Khương Tự, muốn tìm ra sự liên hệ giữa cô và người trong giấc mơ kia.

Quả nhiên khi so với dáng vẻ của Khương Tự, người con gái cao ngạo trong mơ kia lập tức hiện rõ ra.

Lục Lẫm không nhịn được, cười khẽ một tiếng.

Anh ngước mắt, đối diện là đôi mắt trắng đen rõ ràng.

Khương Tự ngủ một giấc thật sự rất sâu.

Cô mới vừa tỉnh lại thì phát hiện Lục Lẫm cách cô rất gần, dường như anh đã thức cả đêm.

Áo sơ mi mở hai cúc áo đầu tiên, lại để lộ ra khí chất cấm dục.

Người mới nằm an tĩnh khi nãy vừa mở mắt đã vội vã tìm Lục Lẫm tính sổ, cô tràn đầy sức sống, khiến người ta không thể rời mắt được.

Khương Tự híp mắt: “Lục Lẫm, vừa rồi anh muốn làm chuyện xấu sao?”

Lục Lẫm cười một tiếng, không nói rõ ràng: “Nếu cô cảm thấy thế thì cứ cho là vậy đi.”

Khương Tự ngẩn ra, cái này gọi là gì?

Hiện tại Khương Tự ngủ đủ giấc, đã tỉnh táo hẳn, đúng lúc tìm Lục Lẫm nói chuyện một lát.

Cô nhìn về phía Lục Lẫm, có chút tò mò tại sao anh không đi làm việc: “Tại sao anh vẫn chưa đi?”

Lục Lẫm: “Tôi đang đợi cô tỉnh lại.”

Khương Tự biết, Lục Lẫm ở bên cô suốt đêm, vì vậy cô quyết định sẽ nhắc nhở anh.

Tuy rằng hệ thống đã nói với cô, cốt truyện trong sách không thể thay đổi chỉ bởi vì một câu nói của cô. Cô cũng không thể tiết lộ sự thật cho người khác được.

Nhưng cô nói vòng vo, chắc là sẽ không sao chứ?

Khương Tự mở miệng: “Anh đã từng nghe qua tên Phó Tế Thần chưa?”

Lục Lẫm nghiêm túc trêu chọc Khương Tự: “Là cái người muốn đào góc tường của tôi hả?”

Khương Tự ngẩn người, Lục Lẫm đúng là nhớ dai.

Khương Tự: “Theo suy đoán của tôi, có lẽ anh ta có liên quan tới nhà họ Lục, có thể là một người em khác của anh thì sao?”

Lục Lẫm ngẩn ra vài giây, trong thời gian ngắn lập tức hiểu ra điều gì cũng có nguyên do của nó, Khương Tự sẽ không vô duyên vô cớ mà nhắc tới chuyện này.

Anh hiểu trong lòng nhưng cũng không hỏi.

Lục Lẫm thản nhiên nói: “Cô đang lo lắng cho tôi sao?”

“Mơ đẹp quá.” Khương Tự kiêu ngạo quay đầu: “Tôi rất bao dung với ví tiền của mình.”

Giọng nói Lục Lẫm mang theo ý cười, hùa theo tính cách nhõng nhẽo của Khương Tự: “Vợ cứ yên tâm, anh nhất định sẽ cố gắng làm việc, đảm bảo rằng vợ có tiền tiêu không hết.”

Khương Tự hừ một tiếng: “Vậy còn xem như tạm được.”

- --

Sau khi người nhà họ Lục biết Khương Tự nằm viện, bọn họ nôn nóng chạy tới bệnh viện.

Khương Vân Hạo biết được tin này liền lập tức chạy tới. Cậu gặp Lục Tinh Trầm ở ngoài hành lanh, hai người vội vã chạy đến phòng bệnh.

Hai người Lục Tư Việt và Lục Phù Sênh cũng đụng độ nhau ở bệnh viện.

Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau mà không đấu khẩu, hài hòa một cách kỳ lạ, đi vào phòng bệnh của Khương Tự.

Khương Tự lại ngủ thêm một giấc, sáng hôm sau, cô mở mắt.

Khi cô thấy rõ cảnh tượng trước mắt, sợ tới mức thiếu chút nữa hô hấp dừng lại.

Hiện tại ở chân giường Khương Tự có một đám người mặc đồ đen vây quanh, bọn họ đứng song song, đều không chuyển tầm mắt, cứ nhìn chằm chằm vào cô.

Khương Tự nhìn một hồi, nhận ra những người này.

Lục Tinh Trầm, Lục Tư Việt, Lục Phù Sênh.

Khương Tự híp mắt.

Cô còn chưa có chết đâu, bọn họ đã vội túc trực bên linh cữu của cô rồi à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK