Anh tựa lên ghế sau xe, đường cong chiếc cằm sắc nét rõ ràng, ánh nắng nặng nề, hơi khép mắt nghỉ ngơi.
Không biết sao, cứ như có điềm báo vậy.
Trước đó tuyết mới rơi, tuy mặt đường phía trước rất trơn, nhưng rõ ràng là lái xe đầy kinh nghiệm lại không thể khống chế được lốp xe đang trượt trên đường, đối diện có một chiếc xe tải lao tới, hai xe sắp va chạm vào nhau!
Lái xe đánh tay lái, Bentley bẻ ngoặt khẩn cấp trên mặt đất rồi dừng ở ven đường.
May mắn tránh được phát sinh tai nạn xe cộ.
Lái xe ngồi trước quay đầu lại: "Xin lỗi Lục tổng..."
Không chờ anh ta nói xong, Lục Lẫm bỗng nhiên mở mắt ra.
Anh nhíu mày lại, đặt tay lên vị trí trái tim.
Lồng ngực truyền đến tiếng đập kịch liệt, giống như trong lúc vô tình có thứ gì đó ảnh hưởng đến thần kinh của anh.
Lúc này, Lục Lẫm nhận được một cuộc điện thoại.
Giọng quản gia Trịnh vội vàng: "Ông chủ, cô chủ bị kẹt trong thang máy, bây giờ chúng tôi đang nghĩ cách cứu viện..."
Chẳng biết tại sao, hai chữ "nguy hiểm" lại nhảy ra trước mắt Lục Lẫm.
Lục Lẫm thốt ra: "Cô ấy vẫn an toàn chứ?"
Lúc nói ra câu này, anh giật mình mấy giây.
Quản gia Trịnh dừng lại một chút, đáp lời: "Vấn đề không lớn, thang máy ở đây vốn thường xuyên được bảo trì, ông chủ yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng cứu được cô chủ."
Sau khi báo tin xong, bên kia cúp điện thoại.
Lục Lẫm sinh lòng lo nghĩ, đáy mắt dần dần hiện lên sự tìm tòi nghiên cứu.
Tại sao khi Khương Tự gặp nguy hiểm anh lại có phản ứng mãnh liệt như vậy?
Hay là vừa nãy tim anh đập nhanh, chỉ là phản xạ có điều kiện do gặp sự cố?
Lục Lẫm hơi suy tư, tạm thời gác chuyện này sang một bên.
Từ nơi sâu xa, trái tim đang nhắc nhở Lục Lẫm về quá khứ bị lãng quên kia.
Từ giây phút này, bánh răng vận mệnh lại bắt đầu chuyển động.
…
Ông cụ Nghiêm nhận được tin Nghiêm Ấu Sơ bị nhốt trong thang máy thì tự mình đuổi tới bách hóa Vĩnh Yên.
Ông cụ lo lắng chờ ở bên ngoài, từ trước đến nay cháu gái ông vẫn nhát gan, lần này thang máy bị trục trặc, chắc là nó sẽ bị dọa sợ.
Lúc ông cụ Nghiêm chờ ở bên ngoài, quản gia Trịnh dẫn theo mười vệ sĩ áo đen, cũng chờ trong nóng ruột.
Người đi ngang qua đều không nhịn được mà chấn kinh, bày trận như thế, chẳng lẽ có lãnh đạo cấp cao nào bị nhốt ở chỗ này à?
Một lát sau, thang máy đã sửa xong, cửa thang máy từ từ mở ra, ông cụ Nghiêm lo âu nhìn sang.
Hả?
Nghiêm Ấu Sơ không chỉ không ngất xỉu mà sắc mặt của cô ấy còn vô cùng hồng hào. Giở cô ấy vẫn đang mải sùng bái nhìn cô gái bên cạnh.
Ông cụ Nghiêm kinh ngạc, xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng cháu gái ông lại còn nhảy nhót tưng bừng, chẳng lẽ...
Ông chậm rãi nhìn sang bên cạnh Nghiêm Ấu Sơ, bên cạnh cô ấy là một người phụ nữ mặc sườn xám, khuôn mặt mỹ lệ, khí chất ưu nhã.
Chẳng lẽ là vị cô chủ này cứu được cháu gái của ông sao?
Quản gia Trịnh thấy cửa thang máy mở thì lên nghênh đón, không khỏi nước mắt tuôn đầy mặt.
"Cô chủ chịu khổ rồi."
Bọn vệ sĩ cũng vội vàng đi tới.
Cứ gọi cô chủ mãi, Khương Tự cảm thấy đầu mình to lắm rồi, cô uể oải nâng một cái tay lên che tai, tiếng nói mềm mại.
"Đừng gọi nữa, muốn tai tôi điếc luôn sao?"
Ông cụ Nghiêm yên lặng quan sát, hình như vị cô chủ này rất có cá tính.
Dừng lại mấy giây, bọn vệ sĩ ân cần mở miệng.
"Cô chủ, chúng tôi đã chuẩn bị ghế dựa, ngài có thể ngồi xuống."
"Cô chủ, chúng tôi đã chuẩn bị một đôi giày đế mềm, giờ cô có muốn thay giày không?"
"..."
Khương Tự nhíu mày, dù trời sập cô cũng sẽ duy trì phong độ tuyệt mỹ của mình.
Cô kiêu căng chỉ qua từng thứ mà các vệ sĩ chuẩn bị: "Cái này, còn có cái này... Về sau không được phép xuất hiện ở trước mặt tôi."
Ông cụ Nghiêm tiếp tục suy tư, hình như vị cô chủ này có yêu cầu về chất lượng cuộc sống vô cùng cao.
Nghiêm Ấu Sơ chạy đến bên cạnh ông cụ Nghiêm, mở miệng: "Ông nội, là cô chủ Lục đây đã cứu cháu."
Cô ấy cẩn thận kể những chuyện xảy ra trong thang máy cho ông cụ Nghiêm, ánh mắt ông cụ Nghiêm nhìn về phía Khương Tự càng nhiều sự khen ngợi.
Cô chủ Lục thật sự là một người có tâm địa cực kỳ tốt.
Ông cụ Nghiêm đi đến trước mặt Khương Tự, chân thành cảm ơn: "Cảm ơn cô chủ Lục đã cứu cháu gái tôi."
"Về sau có gì cần tôi hỗ trợ..." Ông đưa cho Khương Tự một tấm danh thiếp, "Cô cứ việc nói."
Khương Tự nhìn lướt qua.
Người trước mắt này tóc hoa râm, mặc âu phục cẩn thận tỉ mỉ, lúc nói chuyện không kiêu ngạo không tự ti.
Khương Tự gật đầu: "Đừng khách khí."
Khương Tự ngẩng đầu lên, đạp trên giày cao gót rời khỏi nơi này.
Khương Cẩm Nguyệt biết Nghiêm Ấu Sơ gặp mặt Khương Tự, cô ta gọi điện thoại muốn hỏi tình hình một chút, thuận tiện thêm chút lửa.
Cô ta cố ý hỏi một câu: "Lúc Khương Tự nói chuyện với em, có phải thái độ không tốt không? Em đừng quá để ý."
Ngày xưa lúc cô ta nói với Nghiêm Ấu Sơ như vậy, kiểu gì cô ấy cũng sẽ phụ họa mình, cùng nói xấu Khương Tự.
Kết quả giọng nói kinh ngạc của Nghiêm Ấu Sơ vang lên.
"Sao lại như vậy? Trên người cô chủ Lục thơm lắm, cô ấy là tiên nữ sao?"
Khương Cẩm Nguyệt không dám tin.
Chẳng phải Nghiêm Ấu Sơ mới gặp Khương Tự một lần thôi sao? Sao thay đổi luôn cả tam quan rồi?
Khương Cẩm Nguyệt cắn răng nói: "Vì muốn người khác khắc sâu ấn tượng về mình nên Khương Tự thường xuyên xịt đủ loại nước hoa khác nhau rồi mới đi ra ngoài."
"Mũi em mẫn cảm, đừng đến quá gần cô ta nha."
Nghiêm Ấu Sơ không tán thành mở miệng: "Cẩm Nguyệt, chị đừng nói như vậy. Cô chủ Lục chỉ đứng đó là cả người đã như phát sáng rồi, cô ấy không cần làm chuyện này."
Khương Cẩm Nguyệt sửng sốt, Nghiêm Ấu Sơ lại phản bác cô ta vì Khương Tự?
"Chị biết không?"
Giọng Nghiêm Ấu Sơ mềm xuống: "Hôm nay lúc em và cô chủ Lục bị kẹt ở trong thang máy, cô ấy còn cho em một viên kẹo."
"Cô chủ Lục không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp mà giọng nói cũng rất êm tai." Nghiêm Ấu Sơ mơ màng nói một câu tiếp một câu, "Thì ra thật sự có người hoàn hảo như thế."
Khương Cẩm Nguyệt:...
Cho nên bây giờ cô ấy đang khoe khoang với mình là Khương Tự tốt đẹp bao nhiêu sao? Lúc này mới bao lâu chứ, Khương Tự cho cô ấy bùa mê thuốc lú gì vậy?
Khương Cẩm Nguyệt không muốn tiếp tục đề tài này nữa, cúp điện thoại trước, Nghiêm Ấu Sơ còn hối hận nói một câu.
"Trước kia em lại đi nói xấu cô chủ Lục, thật là quá đáng, rốt cuộc lúc đó em đang suy nghĩ gì thế."
"Cẩm Nguyệt, chị nói em có nên đi sám hối không?"
Khương Cẩm Nguyệt:?
…
Trường luyện thi.
Còn mười phút nữa sẽ bắt đầu thi, lần thi này kiểm tra nội dung mà gần đây bọn họ mới học, giáo viên còn chưa tới.
Có bạn ngồi trong phòng học, có người vẫn đứng ở hành lang nói chuyện phiếm.
Lục Tinh Trầm không có việc gì nên nghịch điện thoại, một lát sau, lúc cậu chuẩn bị tắt máy thì tiêu đề của một tin tức đập vào mắt cậu.
"Thang máy lầu năm của bách hóa Vĩnh Yên trục trặc, hai người bị nhốt trong đó."
Lục Tinh Trầm nhíu mày.
Bách hóa Vĩnh Yên? Sao nghe quen tai thế?
Cậu chợt nhớ ra sáng nay lúc cậu ra ngoài, mơ hồ nghe thấy Khương Tự nói với quản gia Trịnh là hôm nay cô muốn đi bách hóa Vĩnh Yên.
Lục Tinh Trầm nhìn chằm chằm tin tức, từng chữ như mang theo nhiệt độ, như lửa nóng hằn vào đáy mắt cậu.
Hai người?
Nam hay nữ?
Tính tình nóng nảy của cậu út nhà họ Lục lại nổi lên, tin tức rác rưởi gì đây, ngay cả cái này cũng không viết rõ ràng được à?
Lúc này giáo viên đã đi vào phòng học, năm phút nữa sẽ thi, anh ta nhìn hành lang một chút, thúc giục.
"Các em bên ngoài mau vào phòng đi, mang di động lên đây."
Giữa hai lông mày của Lục Tinh Trầm hiện lên sự mất kiên nhẫn, cậu muốn gọi điện thoại về nhà.
"Tút tút..." Vài tiếng vang lên nhưng không ai nhấc máy.
Sau đó cậu gọi lại một lần nữa, vẫn không có ai nghe.
Sự nôn nóng nổi lên trong lòng Lục Tinh Trầm, tay cậu đút túi, vô thức đi loanh quanh.
Sao không ai nghe điện thoại trong nhà?
Chẳng lẽ lại thật sự như tin tức đã nói, người bị kẹt ở trong thang máy là Khương Tự?
Trái tim Lục Tinh Trầm chấn động, càng nghĩ cậu càng thấy có khả năng.
Trong lòng cậu suy tư, Khương Tự là cô chủ của nhà họ Lục. Ban ngày cô chủ nhà họ Lục bị kẹt trong thang máy, cầu cứu không được, đến lúc đó chuyện này bị truyền đi sẽ rất mất mặt.
Coi như bây giờ cậu vẫn chưa chấp nhận Khương Tự là chị dâu cả của mình, nhưng Khương Tự xảy ra chuyện, dù sao cậu vẫn muốn giúp cô một tay.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Tinh Trầm hơi thả lỏng, cậu cất điện thoại rồi đi ra bên ngoài.
Quý Nhượng một mực chú ý đến hành động của Lục Tinh Trầm, cậu ta thấy Lục Tinh Trầm muốn rời khỏi thì cố ý mở miệng khiêu khích.
"Mọi người thấy không?"
"Lục Tinh Trầm sợ thi trượt, chuẩn bị chạy trốn, hôm nay cậu ta muốn nộp giấy trắng đó."
Trước giờ Quý Nhượng và Lục Tinh Trầm vẫn không hợp nhau.
Thấy cảnh này cậu ta càng chắc chắn là Lục Tinh Trầm không định thi. Cho nên cậu ta cố ý nói cho mọi người nghe, muốn để Lục Tinh Trầm xấu mặt.
Nghe vậy, học sinh ở ngoài hành lang và trong phòng học đều không khỏi phải nhìn qua.
Lục Tinh Trầm dừng chân lại, cậu xoay người, mặt không đổi sắc nhìn Quý Nhượng.
Cậu biết khả năng cao là Khương Tự bị nhốt trong thang máy nên đã rất khó chịu. Hiện giờ Quý Nhượng còn khiêu khích cậu, cậu lập tức như nổ tung.
Lục Tinh Trầm đi đến trước mặt Quý Nhượng, lúc này quanh người cậu thiếu niên trẻ tuổi nóng tính tràn đầy hơi thở táo bạo.
Nhìn thấy ánh mắt của Lục Tinh Trầm, trong lòng Quý Nhượng run lên.
Một giây sau.
Lục Tinh Trầm bỗng dưng xách cổ áo Quý Nhượng lên, quăng thẳng Quý Nhượng lên tường. Cậu cúi đầu xuống, gương mặt cực kỳ anh tuấn mang theo sự tàn nhẫn.
"Tao có nộp giấy trắng hay không thì liên quan gì đến mày? Cần phải giải thích với mày à?"
"Đừng cản đường tao..." Cậu không nhịn được nói, "Cút xa một chút."
Nói xong Lục Tinh Trầm khẽ buông tay.
Cậu không nhìn gương mặt tái nhợt của Quý Nhượng, cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài. Đi tới cửa, cậu bước chân dài, cưỡi lên xe máy màu đen.
Xe máy như mũi tên, xuyên qua đường đi và dòng xe cộ.
Lục Tinh Trầm tăng nhanh tốc độ, cả người cậu nằm trên xe máy, lưng cong thành một độ cong rõ ràng.
Cậu không quan tâm vì sao lúc nghe tin Khương Tự bị nhốt, trong lòng lại cháy bỏng và bất an như thế.
Cậu chỉ đi ngược gió lạnh thấu xương, vận tốc xe máy càng lúc càng nhanh.
Đến cửa hàng, Lục Tinh Trầm bỗng nhiên phanh xe, xẹt qua mặt đất vang lên tiếng chói tai, bụi bay lên mù mịt.
Cậu xoay người xuống xe, một tay mang theo mũ bảo hiểm, bước nhanh vào cửa hàng.
Lục Tinh Trầm đến lầu năm, nhanh chóng nhìn quét xung quanh một vòng. Cửa thang máy mở ra, ngoại trừ mấy công nhân sửa chữa thì không còn gì.
Hình như Khương Tự không ở đây.
Cơ thể căng thẳng của Lục Tinh Trầm có chút thư giãn xuống.
Trong đó một người trông thấy Lục Tinh Trầm vội vã đi tới, anh ta thuận miệng hỏi một câu: "Cậu tìm ai?"
Lục Tinh Trầm mím chặt môi, không nói chuyện.
Cậu vẫn chăm chú nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng Khương Tự. Rất dễ thấy Khương Tự trong đám người, nếu như cô ở đây, nhất định cậu có thể nhìn thấy ngay.
Người kia nghĩ là Lục Tinh Trầm quá lo lắng bèn mở miệng: "Cậu đang tìm hai cô gái bị kẹt ở trong thang máy sao?"
Người bị kẹt ở trong thang máy là nữ?
Lục Tinh Trầm bỗng nhiên nhìn về phía anh ta, trái tim đã buông xuống không khỏi lại thắt chặt.
Người kia cười nói: "Đừng lo lắng, hai người đó đã rời đi rồi, không xảy ra chuyện gì."
Nghe vậy, chỉ trong nháy mắt gương mặt thiếu niên có chút nóng lên.
Ai... Ai nói cậu đang lo lắng?
Lục Tinh Trầm cứng đờ quay người, cậu đi xuống lầu, tựa bên cạnh xe máy.
Lúc này, một trận gió lạnh thổi qua. Lúc này cậu mới ý thức được mùa đông giá rét như thế, vậy mà quần áo cậu đã có chút ẩm ướt.
Lục Tinh Trầm mất công đi một chuyến.
Nhưng không biết vì sao, sự khẩn trương trong đáy lòng cậu lại lặng lẽ tản đi.
Đột nhiên cậu cảm thấy cho dù hôm nay cậu nộp giấy trắng cũng không có gì ghê gớm.
Lục Tinh Trầm không biết hiện tại cậu nên làm gì.
Nếu như trở về làm bài thi thì giờ thời gian cũng đã trôi qua một nửa, chắc chắn giáo viên sẽ không cho cậu vào thi.
Nếu như về nhà, lỡ gặp phải Khương Tự, cậu biết giải thích chuyện mình về sớm như vậy thế nào?
Lục Tinh Trầm trốn học đánh nhau mọi thứ đều lành nghề, lần đầu tiên phải xoắn xuýt.
Cuối cùng, cậu đi xe máy chạy ở bên ngoài thật lâu, chờ đến khi sắc trời trở nên ảm đạm, cậu mới ung dung trở về nhà dưới ánh nắng chiều.
…
Sau khi Khương Tự trở về từ cửa hàng, mặc dù không bị thương nhưng cô đứng hơi lâu, bắp chân rất tê.
Đầu tiên cô cẩn thận tắm nước nóng hai lần, thoa sữa dưỡng thể đắt đỏ xong, cô dựa lưng thẳng tắp, vừa đắp mặt nạ vừa ưu nhã ngâm chân trong phòng.
Thùng gỗ được chế tác chuyên dụng, chọn vật liệu gỗ đứng đầu, kích thước cũng phù hợp với yêu cầu của Khương Tự.
Khương Tự đắp mặt nạ xong, thoa từng lớp mỹ phẩm dưỡng da lên mặt.
Sau đó cô dùng khăn mặt mềm mại lau khô nước trên chân, rồi nghiêm túc thoa sữa dưỡng thể lên mu bàn chân.
Khương Tự ấn mở hệ thống, phát hiện vừa nãy Lục Tinh Trầm cung cấp cho mình ba trăm ngàn giá trị số mệnh.
Cô nhíu mày, vừa rồi cô không gặp Lục Tinh Trầm, sao trong lòng Lục Tinh Trầm lại dao động lớn như vậy, mắc bệnh giữa ban ngày à?
Lúc này, thông báo hiện lên báo thu được một lượng giá trị số mệnh.
Một triệu.
Đến từ Lục Lẫm.
Khương Tự lập tức ngồi thẳng, cô trừng mắt nhìn.
Hôm nay xảy ra chuyện gì?
Cô còn chưa gặp mặt những người này mà họ cứ tranh nhau cung cấp giá trị số mệnh cho cô, không ngờ Lục Lẫm lại cung cấp tận một triệu.
Quả nhiên nhân vật số mệnh lớn nhất này có thể khiến cô vui bất ngờ, xem ra về sau cô nhất định phải kiếm giá trị số mệnh trên người Lục Lẫm nhiều hơn.
Quản gia Trịnh suy nghĩ, hôm nay cô chủ bị sợ hãi, vừa hay trước đó đã đặt làm súng Browning. Giờ súng đã đến, đưa cho cô chủ nói không chừng cô chủ sẽ hài lòng một chút.
Quản gia Trịnh mở miệng cười: "Cô chủ, trước đó cô để tôi đi đặt làm súng Browning, súng đã được đưa tới, giờ cô có muốn xem một chút không?"
"Thật sao?" Mắt Khương Tự lập tức sáng lên, "Mau mang cho tôi xem một chút."
Cô mặc thêm áo choàng lông dê, có chút mong đợi, ngồi ngay ngắn ở trong phòng khách, yên lặng nhìn chằm chằm mâm tròn được mang lên.
Mâm tròn bằng gỗ, màu sắc xinh đẹp, phía trên che kín bằng một miếng vải đen, bên cạnh còn bao quanh bằng một vòng kim tuyến.
Nhìn có vẻ rất cao cấp.
Khương Tự rất hài lòng, xem ra những khẩu súng này cũng được làm vô cùng tinh xảo.
Khương Tự nhẹ nhàng xốc miếng vải đen lên, ngón tay trắng như tuyết lướt qua những khẩu súng được trưng bày, ý cười trên mặt cô dần sâu sắc. Đợi lát nữa, cô nên chọn cái nào trước mới tốt?
Sau đó, cô cười híp mắt cầm khẩu súng ở giữa lên.
Vừa cầm khẩu súng này trong tay, Khương Tự đã cảm thấy không thích hợp, nụ cười cứng đờ.
Trọng lượng không đúng, quá nhẹ.
Khương Tự nhíu mày, cô cúi đầu xem xét khẩu súng.
Mặc dù có những chi tiết được làm trông rất thật, gần như có thể lấy giả đánh tráo thật, nhưng xem xét kỹ vẫn có sự khác biệt rất lớn.
Khương Tự khó tin mà nhìn món đồ trong tay: "Sao lại là súng giả?"
Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, khi cô nghiêm túc kiểm tra tất cả súng, vẻ mặt cô mệt mỏi tựa trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm quản gia Trịnh.
"Quản gia Trịnh, ông gạt tôi."
Lúc trước không ai nói với cô, cuối cùng lại đưa cho cô súng giả.
"Thật xin lỗi, cô chủ." Quản gia Trịnh cười đến mặt mày ôn hòa, "Hiện giờ là xã hội pháp trị, hơn nữa súng thật sẽ làm cô chủ bị thương."
Khương Tự bất mãn cong môi: "Tôi làm một khẩu để chơi đùa cũng không được sao?"
Cô muốn thi thoảng sờ súng một chút, nhìn một chút thôi, trả súng Browning lại cho cô.
Nhìn dáng vẻ ấm ức của Khương Tự, quản gia Trịnh lắc đầu xin lỗi.
Khương Tự giậm chân cho hả giận, cô chưa hết giận, lại dùng mũi chân nhẹ nhàng đá vào ghế sô pha.
Sau đó, cả người cô chôn ở trong gối ôm, khuôn mặt nhỏ dúm dó.
Lục Tinh Trầm vừa đi vào cửa đã thấy Khương Tự ngồi trong phòng khách, trên bàn trước mặt cô trưng bày một loạt khẩu súng cái màu đen cái màu bạc.
Cậu hơi nghi ngờ một chút:?
Súng được sử dụng hợp pháp từ khi nào vậy?
Một giây sau, Lục Tinh Trầm nghe thấy giọng nói dịu dàng phàn nàn của Khương Tự.
"Sao lại là súng giả?"
Lục Tinh Trầm hiểu, thì ra là súng giả.
Cậu muốn lặng lẽ lên lầu, đề phòng Khương Tự hỏi cậu chuyện thi cử, nhưng khi cậu nhìn về phía Khương Tự, ánh mắt lại trì trệ.
Cậu không khỏi dừng chân.
Ngón tay trắng như tuyết của Khương Tự nhẹ nhàng khoác lên khẩu súng màu đen. Trên thân súng, màu đen u tối xen lẫn màu bạc chói mắt, càng nổi bật lên đầu ngón tay tinh xảo của cô.
Tư thái thưởng thức súng của cô vừa thành thạo vừa tự nhiên, như thể cô đã làm động tác đó vô số lần.
Giây phút này, Lục Tinh Trầm bỗng nhiên có ảo giác.
Khương Tự trời sinh không thuộc về nơi này, dường như cô sinh ra ở thời đại khói lửa tràn ngập, chiến hỏa nổi lên bốn phía kia.
Mà cô di chuyển trong trận thế hỗn loạn đó nhưng vẫn thoải mái tự do như cũ.
Lục Tinh Trầm có chú ý tới ánh mắt Khương Tự.
Khương Tự đã sớm phát hiện Lục Tinh Trầm đi vào, giờ cô đang không vui, một khi cô không vui thì không ai dỗ dành được, cô nhất định phải tìm người trút giận mới được.
Sau đó, ánh mắt thâm ý của cô nhìn qua Lục Tinh Trầm.
Một giây sau, Khương Tự thẳng tắp giơ súng lên, đón ánh sáng hoàng hôn. Khẩu súng Browning kia nhắm chuẩn xác vào Lục Tinh Trầm.
Lục Tinh Trầm chấn kinh:!
Khương Tự làm gì thế?
Lục Tinh Trầm nhận ra nên muốn lui về sau, nhưng cậu chợt dừng chân lại, bỗng nhớ ra khẩu súng này là giả.
Thoáng nhìn động tác của Lục Tinh Trầm, Khương Tự mất hứng bĩu môi.
"Cậu tránh làm gì, đồ hèn nhát."
Thân thể Lục Tinh Trầm cứng đờ, không biết làm sao, cậu đứng đó không nhúc nhích.
Mấy giây sau, Khương Tự nhếch miệng, cô thả khẩu súng lại lên bàn, giòn giã nói: "Thật là chán."
Cô trừng mắt nhìn: "Súng giả chơi không vui bằng súng thật."
Lục Tinh Trầm nghiến răng.
Là súng giả nên chị có thể chỉ vào người tôi à?
Cậu vừa định phản bác nhưng nghĩ đến tin tức buổi trưa, có lẽ Khương Tự bị kẹt ở trong thang máy nên lại nhẹ nhàng nuốt câu kia xuống.
Lục Tinh Trầm giương mắt, vụng trộm đánh giá Khương Tự một chút. Mới vừa nãy cô còn hào hứng nghịch súng, xem ra là không bị thương.
Thiếu niên mấp máy môi, không cãi lại.
Cậu quay người chuẩn bị lên lầu.
Khương Tự nhìn bóng lưng của Lục Tinh Trầm, nhớ ra xế chiều hôm nay giáo viên ở trường luyện thi gọi điện thoại tới, nói hôm nay Lục Tinh Trầm thi nộp giấy trắng.
Bỗng dưng, một tiếng nói miễn cưỡng vang lên sau lưng Lục Tinh Trầm: "Nghe nói hôm nay cậu nộp giấy trắng."
Lục Tinh Trầm có hơi chột dạ, giữa mày giật một cái, giọng nói lập tức cao mấy phần.
"Tôi có lý do! Chỉ là tôi... Chỉ là tôi..."
Nửa câu sau dù thế nào cậu cũng không nói ra được.
Khương Tự trừng mắt mèo một cái, khẽ hừ một tiếng: "Cậu to tiếng vậy? Dọa tôi rồi."
Nghe được câu này, Lục Tinh Trầm như quả bóng bị đâm thủng, khí thế lập tức biến mất, cậu cúi đầu xuống không nói chuyện.
Tính cách của Khương Tự thay đổi thất thường như thời tiết, cô nhìn dáng vẻ cúi đầu của Lục Tinh Trầm thì chống má cười híp mắt.
"Cậu câm điếc à?"
Trong lòng Lục Tinh Trầm buồn phiền một phen.
Chẳng phải do Khương Tự sao?
Nếu không phải Khương Tự bị kẹt ở thang máy, nếu không phải đúng lúc điện thoại đẩy tin tức này cho cậu thì sao cậu có thể nộp giấy trắng?
Nhưng cậu lại không thể nói gì.
Trong lúc yên tĩnh, bỗng nhiên giọng nói nũng nịu của Khương Tự vang lên.
"Anh bạn nhỏ."
Nghe thấy mấy chữ này, không hiểu sao tim Lục Tinh Trầm đập mạnh một cái, cậu bỗng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt gian xảo của Khương Tự.
Khương Tự lười biếng ngoắc ngón tay với cậu, ra hiệu cậu đi tới. Lục Tinh Trầm ngập ngừng một chút, bất đắc dĩ đi tới.
Càng đến gần, càng có thể trông thấy Khương Tự cười như một con mèo.
Lục Tinh Trầm không khỏi cảnh giác.
Khương Tự nghĩ đến ban ngày Lục Tinh Trầm cung cấp ba trăm ngàn giá trị số mệnh cho mình, cô rất hài lòng. Xem ra Lục Tinh Trầm rất ghét cô, sẽ dễ dàng cung cấp giá trị số mệnh cho cô.
Vì để giá trị số mệnh đến mãnh liệt hơn, cô cố ý khích Lục Tinh Trầm.
"Nếu như cậu không muốn đến trường luyện thi..." Khương Tự nghiêng đầu cười nói, "Thật ra vẫn còn lựa chọn khác."
Cô cố ý chống cằm của mình, ồ lên một tiếng.
"Lần trước nói đến cái gì nhỉ? Đúng, học viện ẩm thực Le Cordon Bleu nước Pháp."
Vừa dứt lời, Khương Tự ấn mở hệ thống, xem xét giá trị số mệnh mà Lục Tinh Trầm cung cấp.
Cô xem mà bật cười, quả nhiên...
Giá trị số mệnh của Lục Tinh Trầm liên tục tăng lên.
Ba mươi ngàn.
Năm mươi ngàn.
Chín mươi ngàn.
...
Giá trị số mệnh vẫn còn tiếp tục tăng, tâm trạng dao động lớn quá.
Khương Tự liếc qua mặt Lục Tinh Trầm, khuôn mặt anh tuấn hơi đỏ lên, nhưng vẫn quật cường không nói một lời như cũ.
Lục Tinh Trầm nghĩ thầm, chẳng lẽ Khương Tự cố ý nói như vậy để khích cậu?
Bởi vì hôm nay thi cậu nộp giấy trắng khiến cô thất vọng. Cô muốn cậu chăm chú đọc sách nên mới cố ý nói như vậy.
Lục Tinh Trầm về đến phòng, cậu trầm mặc nghĩ, Khương Tự kích thích cậu, chẳng lẽ cậu phải làm theo sao?
Với cậu mà nói, Khương Tự chỉ là một người xa lạ mà thôi.
Trước đó cậu đi trường luyện thi đọc sách là đã cho Khương Tự đủ mặt mũi rồi.
Khương Cẩm Nguyệt nói cậu không cần ép mình làm chuyện mình không thích. Cậu muốn đánh nhau thì đánh nhau, muốn trốn học thì cứ trốn học, chị ấy sẽ luôn luôn giúp đỡ mình.
Không biết vì sao, hiện giờ mỗi khi Lục Tinh Trầm nhớ lại Khương Cẩm Nguyệt, cậu cứ cảm thấy có gì đó là lạ.
Nhưng xưa nay cậu không hề hoài nghi Khương Cẩm Nguyệt, ý nghĩ này chợt lóe lên rất nhanh.
Sắc mặt Lục Tinh Trầm âm trầm, cậu cũng không phải trẻ con, chẳng lẽ kích một chút là phải nghe lời Khương Tự sao?
Nghe người lớn là chuyện chỉ trẻ con mới làm.
Cậu út kiêu ngạo của nhà họ Lục khịt mũi coi thường hành vi này.
Nhưng không biết vì sao, Khương Tự cứ mãi quanh quẩn trong đầu cậu, không thể ép nổi sự nóng nảy trong lòng cậu xuống.
Một giây sau, Lục Tinh Trầm bấm điện thoại gọi quản gia Trịnh, cậu nghiêm túc nói.
"Quản gia Trịnh, chú có thể mua lại toàn bộ tài liệu cần học trong chương trình học lớp mười một giúp cháu không? Giờ cháu có việc gấp cần dùng."
Dừng lại mấy giây, cậu nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."
Không khí im lặng.
Đầu điện thoại bên kia, đầu tiên quản gia Trịnh run lên mấy giây, lập tức trong lòng tràn ngập vui vẻ.
Trời ạ, vậy mà cậu út còn nói cám ơn với ông!
Quản gia Trịnh kích động mở miệng: "Được rồi cậu út, tôi lập tức mua lại giúp cậu!"
Hiệu suất làm việc của quản gia Trịnh cực cao, không lâu sau thì tài liệu học tập đã được chất lên bàn của cậu út nhà họ Lục giống như ngọn núi nhỏ.
Lục Tinh Trầm nhìn thoáng qua, cậu ngồi trước bàn sách, yên lặng mở quyển sách đầu tiên ra.
Ngày hôm sau, trường luyện thi.
Gió thổi màn cửa lên, ánh sáng mỏng manh chiếu lên bóng lưng gần cửa.
Thiếu niên 1m85 nằm trên bàn, lưng se lạnh.
Lục Tinh Trầm cầm bút, xem sách trầm tư suy nghĩ.
Đám đàn em đến tìm Lục Tinh Trầm, có tên đàn em đi tới cửa, cậu ta hô một tiếng vào trong lớp: "Anh Trầm, chiều nay đi chơi bóng rổ không?"
"Không đi." Lục Tinh Trầm không ngẩng đầu lên đã cự tuyệt, cậu chau mày nhìn đề bài.
Đám đàn em nghi ngờ.
Thế là bọn họ cùng xếp chồng người lên, mấy người ghé vào cửa, khi bọn họ nhìn thấy cảnh trước mắt thì ai cũng như bị cộc đầu.
Các đàn em kinh hãi, suýt quỳ xuống đất.
Bọn họ không nhìn lầm chứ, bây giờ Lục Tinh Trầm còn làm đề thi!
Đám đàn em xì xào bàn tán.
"Hôm nay anh Trầm bị sốt sao? Rõ ràng anh ấy ghét đi học nhất."
"Gần đây hình như anh Trầm còn mua một đống tài liệu tham khảo đó."
"Có cần đưa anh Trầm đi bệnh viện không? Chắc chắn là anh ấy bị bệnh rồi."
Lúc này một tên đàn em trong đó đẩy kính mắt, ra vẻ cao thâm khó dò mở miệng: "Chúng mày nghĩ gì thế, anh Trầm đang vẽ nghịch đấy."
Những người khác nhìn cậu ta.
Người kia như đã tính trước nói: "Có biết vẽ bậy vào sách giáo khoa không? Đúng là anh Trầm có khác, làm chuyện gì cũng không giống bình thường."
"Nhìn xem đi, nói không chừng đợi lát nữa lại chán."
Lúc này, Lục Tinh Trầm ném bút lên bàn, cậu mất kiên nhẫn nhìn sách chằm chằm.
Các tiểu đệ tỏ vẻ thấu hiểu, quả nhiên anh Trầm chán rồi, không muốn vẽ vào sách giáo khoa nữa.
Vừa dứt lời, đám đàn em đã nhìn thấy Lục Tinh Trầm thô bạo vò đầu, cực kỳ khó chịu mở miệng.
"Móa nó, rốt cuộc là ai ra cái đề này? Vì sao lại có hai phương pháp giải!"
Đám đàn em: "!"