Anh ta phát hiện người quản lý Du Thanh của Hạ Mạn Nhiên, từ năm năm trước, mỗi tháng thẻ ngân hàng của cô ta đều có một khoản tiền chuyển vào một cách kì lạ. Người trả tiền là Khương Cẩm Nguyệt.
Sau khi mẹ của Kỳ Tầm qua đời, người đại diện Du Thanh của bà cũng rút khỏi giới.
Du Thanh hiếm khi liên hệ với người khác, nhưng Khương Cẩm Nguyệt lại tìm được Du Thanh, trả cho Du Thanh khoản thù lao hậu hĩnh.
Kỳ Tầm lạnh lùng nghĩ, Khương Cẩm Nguyệt muốn làm gì?
Đáp án không cần nói cũng biết.
Thư ký đưa Du Thanh tới văn phòng của Kỳ Tầm, Du Thanh đứng trước mặt anh ta.
Cô ta nhìn về phía Kỳ Tầm, vẻ mặt phức tạp.
Cô ta là người đại diện của Hạ Mạn Nhiên, Hạ Mạn Nhiên đối xử lạnh nhạt thế nào với Kỳ Tầm, cô ta biết rất rõ.
Sau khi dừng vài giây, Du Thanh cảm thán.
“Kỳ Tầm, sau khi mẹ của cậu qua đời, đã lâu rồi tôi chưa gặp cậu.”
Kỳ Tầm im lặng nhìn Du Thanh, đôi mắt đào hoa cực kỳ bình tĩnh.
Trong sự trầm lặng, anh ta đột nhiên mở miệng: “Năm năm trước, Khương Cẩm Nguyệt đã liên hệ với cô.”
Anh ta không hỏi Du Thanh mà là đang dùng giọng điệu trần thuật.
Du Thanh ngẩn ra, cô ta lập tức hiểu được, tại sao Kỳ Tầm lại nói như vậy.
Sắc mặt cô ta có chút xấu hổ: “Quả thật Khương Cẩm Nguyệt có tới tìm tôi.”
Kỳ Tầm lại hỏi: “Cô ta tìm cô là muốn nghe chuyện gì?”
Du Thanh thở dài một hơi: “Khương Cẩm Nguyệt hỏi tôi, mẹ cậu thích gì, bình thường hay làm động tác gì…”
Kỳ Tầm nghe đến mấy lời này, bên môi cong lên nụ cười trào phúng,
“Khương Cẩm Nguyệt ngoại việc học thần thái và hành động của mẹ cậu…”
Du Thanh: “Cô ta còn định làm một bộ sườn xám mà mẹ cậu thích mặc nhất.”
Du Thanh nhìn về phía Kỳ Tầm, nói ra mấy chữ rõ ràng.
“Sườn xám thêu hoa vàng.”
Một lúc sau, Kỳ Tầm cười chế giễu.
Năm năm trước, Khương Cẩm Nguyệt mười tám tuổi.
Khi cô ta mười tám tuổi đã bắt đầu ủ mưu, bắt chước mẹ anh ta– Hạ Mạn Nhiên.
Sau đó tiếp cận anh ta.
Khương Cẩm Nguyệt dùng thời gian suốt một năm học thần thái, hành động, biểu cảm của Hạ Mạn Nhiên.
Một năm sau, Khương Cẩm Nguyệt mười chín tuổi.
Cô ta mặc sườn xám thêu chỉ vàng mà mẹ anh ta thích mặc nhất, học thần thái của mẹ anh ta, đứng trước mặt Kỳ Tầm, nhìn anh ta cười.
Thời điểm ấy chính là khởi đầu.
Lời nói dối được thêu dệt trong vòng một năm bắt đầu từ từ được thực hiện.
Khương Cẩm Nguyệt dụ anh ta vào cuộc bằng những gì anh ta muốn nhất.
Cho tới hôm nay, Kỳ Tầm mới bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Mà anh ta thì sao?
Anh ta vẫn luôn liều mạng tìm kiếm những bóng hình hư vô, cho rằng như vậy sẽ có thể bù đắp vào khoảng trống ấy.
Nhưng tới bây giờ, anh ta lại biến thành một người tồi tệ như vậy.
Du Thanh thấy mãi mà Kỳ Tầm không lên tiếng thì xin lỗi.
“Xin lỗi, tôi không nên nói cho Khương Cẩm Nguyệt biết chuyện đó.”
Cô ta biết rõ, Khương Cẩm Nguyệt muốn biết mấy tin tức này là để tới gần Kỳ Tầm.
Nhưng vì số tiền kia, cô ta vẫn thỏa hiệp.
Kỳ Tầm không nói gì, cả người như chìm trong bóng tối.
Vài giây sau, anh ta ngẩng đầu, giọng nói nghèn nghẹn.
“Vậy cửa hàng sườn xám kia ở đâu? Đưa tôi đi xem.”
Du Thanh đưa Kỳ Tầm tới cửa hàng sườn xám.
Cửa hàng này ẩn trong góc hẻm nhỏ, trong hẻm âm u không một bóng người, ánh mặt trời nhợt nhạt chiếu sáng một góc.
Bọn họ đi vào trong tiệm, trong tiệm chỉ có một bà lão.
Du Thanh hỏi: “Có thể cho chúng tôi xem sườn xám thêu hoa chỉ vàng không?”
Bà lão tháo kính xuống, đi vào trong phòng.
Một lát sau, bà cầm ra một chiếc sườn xám, đặt lên bàn.
Kỳ Tầm ngơ ngẩn nhìn sườn xám.
Đây là chiếc sườn xám mà mẹ anh ta thích mặc nhất.
Ánh mặt trời lặng lẽ chiếu xuống.
Suy nghĩ Kỳ Tầm chậm rãi bay xa, về đến ngày trước khi Hạ Mạn Nhiên qua đời.
Hạ Mạn Nhiên sinh bệnh nặng, bà nằm trên giường, cả người như mất đi sự sống.
Kỳ Tầm rất lo lắng nhưng Hạ Mạn Nhiên không thích anh ta, anh ta không dám tới gần, chỉ đành yên lặng đứng trong góc phòng nhìn Hạ Mạn Nhiên.
Trên bàn bày một bình hoa phù điêu, bên trong cắm một bó hoa.
Cánh hoa trắng đã khô héo từ lâu, ngay cả cành hoa cũng chuyển sang màu xám đậm.
Bên cạnh có một chiếc hộp màu đỏ son, chiếc hộp được mở một nửa, bên trong đặt một chiếc vòng tay bằng gỗ trầm.
Lúc này tầm mắt Hạ Mạn Nhiên đã hơi mơ hồ, bà cẩn thận phân biệt bóng hình Kỳ Tầm, hé mở miệng, giống như nói mê.
“Kỳ Tầm?”
Kỳ Tầm nghe vậy, toàn thân run lên.
Anh ta đứng sững người ở đó, không động đậy.
Kỳ Tầm chưa từng nghe thấy Hạ Mạn Nhiên dùng giọng nói nhẹ nhàng như vậy gọi mình. Không biết tại sao, anh ta bỗng nhiên muốn khóc.
Một lát sau, Kỳ Tầm rốt cuộc cất bước.
Anh ta cẩn thận đi đến mép giường, khom lưng, cúi đầu nhìn chăm chú khuôn mặt gầy gò ốm yếu của Hạ Mạn Nhiên.
Lúc này Hạ Mạn Nhiên giơ tay lên, ống tay áo to rộng bị tuột xuống, càng khiến cho bà trông gầy trơ xương hơn.
Bà nhẹ nhàng xoa đầu Kỳ Tầm.
Xương ngón tay nổi rõ khiến Kỳ Tầm đau lòng hơn.
Anh ta không nói một câu nào.
Trong mơ màng, Kỳ Tầm nghe thấy Hạ Mạn Nhiên khẽ thở dài một tiếng.
“Nhiều năm như vậy, mẹ chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.”
Giọng nói Hạ Mạn Nhiên càng lúc càng yếu: “Kỳ Tầm, mẹ xin lỗi…”
Kỳ Tầm hoàn toàn cứng đờ người.
Cảm xúc áp lực trong nhiều năm rốt cuộc đã bùng nổ vào khoảnh khắc ấy, bao trùm anh ta.
Một lúc sau.
Trong không gian tối tăm, Kỳ Tầm im lặng che mặt, nước mắt khẽ rơi xuống từ kẽ ngón tay anh ta.
Đây là lần đầu tiên anh ta ở gần Hạ Mạn Nhiên như vậy. Nhưng cũng là lần cuối cùng.
Kỳ Tầm thoát khỏi hồi ức, anh ta chầm chậm đi ra khỏi cửa hàng sườn xám.
Du Thanh thấy sắc mặt Kỳ Tầm tái nhợt, cô ta hỏi một câu.
“Kỳ Tầm, bao năm qua… Cậu vẫn ổn chứ?”
Trầm mặc vài giây, Kỳ Tầm yên lặng cười.
Bỗng dưng anh ta giơ tay lên, trong ánh nắng, bàn tay thon dài nhẹ nhàng áp lên đôi mắt đào hoa của anh ta.
Anh ta nhẹ nhàng nói một câu.
“Không ổn.”
Nhiều năm như vậy, anh ta dường như đã sống một cuộc sống rất tệ.
Lúc này, điện thoại Kỳ Tầm rung lên, anh ta nhận điện thoại.
Thư ký do dự vài giây, cuối cùng vẫn báo: “Giám đốc Kỳ, có người thấy Lục phu nhân ở sân bay, hình như cô ấy muốn đi đâu đó.”
Đáy lòng Kỳ Tầm lập tức trống rỗng.
Anh ta cảm thấy đây có lẽ là cơ hội cuối cùng để gặp Khương Tự.
Không biết tại sao, trong lòng anh ta tràn ngập sự khủng hoảng không thể giải thích được.
Kỳ Tầm đột nhiên đứng lên: “Chuẩn bị xe, tôi muốn ra sân bay.”
Thư ký đã suy đoán được tâm tư của Kỳ Tầm, anh lập tức làm theo.
Kỳ Tầm phóng xe nhanh chóng tới sân bay.
Anh ta hy vọng mình không bỏ lỡ chuyến bay của Khương Tự.
Kỳ Tầm chạy vào sân bay, thở hồng hộc, hai mắt cẩn thận quét qua sân bay.
Phía trước có người được một đám đông vây quanh, cô kiêu ngạo ngẩng mặt, cực kỳ giống một con mèo giảo hoạt.
Khương Tự.
Hôm nay Khương Tự mặc một chiếc sườn xám màu đỏ, phía trên có thêu dây leo đan xen.
Nhìn qua như những bông hoa vàng.
Căn phòng ngập tràn ánh mặt trời, ấm áp và sáng sủa.
Khương Tự đứng ở đó, cả người cô như được bao quanh bởi một tầng chỉ vàng mong manh.
Đó dường như là cảnh tượng đẹp nhất mà Kỳ Tầm thấy trong đời.
Trái tim Kỳ Tầm đột nhiên nhảy lên, anh ta hô một tiếng.
“Khương Tự!”
Khương Tự dừng bước.
Cô xoay người, lẳng lặng nhìn qua.
Khương Tự hơi kinh ngạc, Kỳ Tầm?
Anh ta tới đây làm gì?
Kỳ Tầm đi tới, đôi mắt đào hoa nhìn thẳng vào Khương Tự.
Giọng anh ta hơi nhẹ, âm cuối hơi căng thẳng.
“Cô chủ Lục, nghe nói hôm nay cô ra nước ngoài?”
Bọn vệ sĩ như gặp phải kẻ địch, vây Khương Tự ở giữa.
Khương Tự khoanh tay, đứng ở đó, cao ngạo liếc nhìn Kỳ Tầm.
Không biết vì sao, hiện tại Kỳ Tầm hơi lo lắng.
Anh ta không khỏi nắm chặt tay.
Hôm nay Khương Tự đi New York, là bởi vì nhóm nhạc nam Quái vật tham gia tuần lễ thời trang New York, cô chuẩn bị đến đó tiêu tiền.
Cô đến đó, thuận tiện xem tiến độ quay “Tình yêu nơi thành phố chết”.
Khương Tự liếc nhìn Kỳ Tầm một cái.
Cô chú ý tới, làn da của Kỳ Tầm đã bị chính anh ta nhéo đỏ lên.
Hiện tại, sắc mặt Kỳ Tầm tái nhợt tới mức tưởng như trong suốt, lông mi khẽ run lên.
Có vẻ anh ta rất căng thẳng.
Khương Tự ấn mở hệ thống, cô hơi mở to hai mắt.
Giá trị số mệnh của Kỳ Tầm chưa bao giờ tăng vọt lên nhanh chóng như hôm nay.
Mười giây.
Đã tăng thêm hai trăm nghìn giá trị số mệnh.
Ba mươi giây.
Giá trị số mệnh đã tăng thêm một triệu.
Một phút.
Giá trị số mệnh đã tăng thêm một triệu tám trăm.
Lần đầu tiên Khương Tự phát hiện ra giá trị số mệnh hóa ra còn có thể tăng nhanh theo giây.
Gần một phút, giá trị số mệnh mà Kỳ Tầm cho cô đã tăng đến hai triệu.
Mà hiện tại, anh ta mới chỉ nói với mình có hai câu mà thôi.
Khương Tự đột nhiên mở miệng.
“Tránh ra.”
Bọn vệ sĩ hơi lo lắng: “Cô chủ…”
Khương Tự không để ý nói: “Mấy người đi theo sau tôi là được.”
Bọn vệ sĩ tản ra, nhưng vẫn đi sát theo sau Khương Tự.
Khương Tự chậm rãi đi tới, cô đứng cách Kỳ Tầm còn một khoảng thì ngừng.
Khương Tự hỏi: “Có việc gì?”
Kỳ Tầm nhìn chăm chú Khương Tự vài giây, mở miệng: “Cô chủ Lục, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Anh ta vốn chỉ hấp tấp đuổi tới sân bay, thật ra anh ta cũng không rõ mình muốn nói gì với Khương Tự.
Khương Tự nhướng mày: “Nói gì?”
Kỳ Tầm im lặng nhìn Khương Tự, đôi mắt đào hoa sầm lại.
Anh ta đột nhiên mở miệng.
“Cô chủ Lục, tôi thật sự xin lỗi, lần đầu tiên gặp cô mà lại xuất hiện với cách như vậy.”
Lúc trước, bởi vì anh ta nhận được điện thoại của Khương Cẩm Nguyệt mới chạy tới trường.
Kỳ Tầm nhẹ nhàng nói: “Xin cô hãy tha thứ cho thái độ khinh thường của tôi lúc ấy.”
Đây là câu xin lỗi đầu tiên của anh ta.
Khương Tự nghe vậy thì nhướng mày.
“Không có sự cho phép của cô…” Kỳ Tầm nhìn chằm chằm Khương Tự không chớp mắt: “Tôi lại lái xe theo sau cô.”
“Cô chủ Lục, xin cô tha thứ cho sự vô lễ của tôi.”
Đây là câu xin lỗi thứ hai của anh ta.
“Hôm nay cô chủ Lục muốn đến New York, tôi lại không chuẩn bị được món quà nào.”
Kỳ Tầm cười nhẹ: “Cô chủ Lục, xin cô hãy tha thứ cho sự sơ suất của tôi.”
Im lặng vài giây.
Khương Tự đột nhiên hỏi: “Anh cố ý vào sân bay chỉ để xin lỗi tôi?”
“Anh…” Khương Tự nghiêng đầu, mở miệng: “Cũng thật là kỳ lạ.”
Kỳ Tầm nói xong câu xin lỗi thứ ba, gánh nặng trong lòng Kỳ Tầm như được trút xuống, anh ta mỉm cười.
Anh ta lại nhìn Khương Tự một lần mới xoay người rời đi.
Khương Tự ấn mở hệ thống, cô phát hiện giá trị số mệnh mà Kỳ Tầm cung cấp đã ngừng ở con số vừa rồi.
Không còn tiếp tục tăng thêm nữa.
Trước kia chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Khương Tự có hơi khó hiểu.
Khương Tự nhìn qua, ở cuối giá trị số mệnh của Kỳ Tầm có thêm hai chữ.
Cô híp híp mắt.
Không ngờ hai chữ này lại là…
Yêu thích.
Khương Tự nhíu mày, thích?
Đây là có ý gì?
Lúc này hệ thống giải thích nói: [Đây là chức năng mới của hệ thống, tuy rằng có cách nâng cấp hệ thống nhưng trong quá trình công lược cũng không có cách nào nhắc nhở được giá trị số mệnh của người nào đó là thích hay ghét.]
[Nhưng nếu giá trị của một người đột nhiên tăng vọt, nguyên nhân sẽ hiện lên.]
[Việc công lược số mệnh nhân vật Kỳ Tầm hoàn toàn kết thúc.]
Hiện tại, giá trị số mệnh của Kỳ Tầm đã tăng hết mức, hơn nữa nguyên nhân tăng là do thích.
Khương Tự bĩu môi, ai cần Kỳ Tầm thích?
Cho dù Kỳ Tầm thích cô, cô cũng sẽ không để ý đến anh ta.
- --
Các công ty dưới trướng tập đoàn Lục thị đã ra lệnh cấm đối với Khương Cẩm Nguyệt.
Bởi vậy cô ta phải chịu đả kích rất lớn.
Nhưng Khương Cẩm Nguyệt bình tĩnh lại rất nhanh, cố gắng ép mình bước ra ngoài.
Đối với cô ta mà nói Lục Lẫm vốn dĩ là người công lược rất khó, hiện tại việc cô ta phải làm là nắm chặt Phó Tế Thần.
Lần này ở tuần lễ thời trang NewYork, nhãn hiệu thời trang sườn xám Cẩm Sắt của Phó Tế Thần sẽ có buổi diễn.
Trong buổi trình diễn thời trang này, Cẩm Sắt sẽ ra mắt loại sườn xám mới, vé vào cửa có thể nói là vô cùng khó kiếm.
Khương Cẩm Nguyệt là người phát ngôn, đương nhiên sẽ có tư cách vào.
Sáng nay, Khương Cẩm Nguyệt và trợ lý tới lấy trang phục, cô ta mặc chiếc váy dài màu lam, đứng ở trước gương.
Cô ta cực kỳ hài lòng, chiếc váy này vừa vặn thể hiện hết các ưu điểm của cô ta.
Không biết tại sao Khương Cẩm Nguyệt cảm thấy rất bất an.
Rõ ràng hôm nay vẫn thuận lợi mà?
Khương Cẩm Nguyệt hít sâu một hơi, đang chuẩn bị rời đi thì cô ta nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng ầm ĩ.
Người nọ nói tiếng anh.
Chỉ chốc lát sau, nhân viên cửa hàng bước lên lầu, vẻ mặt khó xử nói với Khương Cẩm Nguyệt: “Lễ phục này không thể cho cô mượn, giờ hãy cởi lễ phục này ra đi.”
Khương Cẩm Nguyệt ngây người.
Trợ lý nhanh chóng dò hỏi: “Không phải đã nói hôm nay sẽ cho chúng tôi mượn sao?”
Nhân viên cửa hàng giải thích: “Hiện tại thật sự không được.”
Khương Cẩm Nguyệt như bị hắt một chậu nước lạnh, cô ta bị bắt cởi lễ phục, cũng như bỏ cả tôn nghiêm.
Cô ta chậm rãi đi xuống lầu, ở đó có một cô gái đang đứng, cao ngạo nhìn cô ta.
Khương Cẩm Nguyệt nhận ra người này, cô ấy là con gái của nhà thiết kế thương hiệu Linda.
Linda cũng sẽ tham gia show thời trang lần này, từ trước đến nay cô ấy rất độc đoán, ở cùng một địa điểm, không có ai được mặc quần áo tương tự cô ấy.
Lần này, người mà cô ấy gây khó dễ là Khương Cẩm Nguyệt.
Khương Cẩm Nguyệt không muốn bỏ lỡ buổi biểu diễn của Phó Tế Thần, đành phải lập tức liên hệ với một nhãn hiệu nhỏ khác ở NewYork.
Bộ lễ phục mới mượn không vừa người, không hợp với cô ta.
Khương Cẩm Nguyệt cứ như mặc quần áo của người khác vậy.
Cô ta không tìm được cách nào khác, đành phải mặc tạm.
Ngày hôm sau, show thời trang sườn xám Cẩm Sắt bắt đầu trước.
Khương Cẩm Nguyệt mặc bộ lễ phục vào, sau khi đoàn đội giúp cô ta trang điểm tỉ mỉ, cô ta mới tràn đầy tự tin ngồi lên xe.
Sau khi xe chạy không được bao lâu thì một chiếc ôtô đột nhiên lao tới từ phía sau và tạt đầu xe bọn họ.
Tài xế nhanh chóng giẫm phanh xe nhưng vẫn đụng phải xe phía trước.
Tài xế mắng một câu, khó xử nhìn Khương Cẩm Nguyệt: “Xe bị quẹt rồi.”
Giây tiếp theo, một người vạm vỡ đi xuống xe, nổi giận đùng đùng đi về phía bọn họ.
Rõ ràng là gã sai nhưng mọi lỗi lầm lại bị đổ lên đầu tài xế của Khương Cẩm Nguyệt.
Người này ngang ngược vô lý, tư thế rõ ràng là không cãi thắng thì không bỏ qua.
Chuyện này không thể xử lý trong chốc lát được.
Khương Cẩm Nguyệt chỉ có thể kéo váy đứng ở lề đường lớn, khó khăn lắm mới bắt được một chiếc taxi.
Đường đi được một nửa thì cô ta lại gặp cảnh kẹt xe.
Khương Cẩm Nguyệt không rõ tại sao trong khoảng thời gian này cô ta lại đen như vậy?
Cô ta trầm mặc không nói một lời.
Lúc này, hệ thống đột nhiên nhắc nhở: [Giá trị số mệnh của Kỳ Tầm đã biến mất.]
Cái gì mà biến mất?
Giá trị số mệnh của Kỳ Tầm không phải vốn chỉ giảm một nửa thôi sao?
Khương Cẩm Nguyệt lập tức xem xét hệ thống.
Trong mục của Kỳ Tầm, giá trị số mệnh vốn dồi dào đang giảm xuống với tốc độ kinh người.
Khương Cẩm Nguyệt không thể làm gì được, đành phải liều mạng gọi điện thoại cho Kỳ Tầm.
Không có ngoại lệ, tất cả đều không nghe máy.
Trong lúc hoảng loạn, Khương Cẩm Nguyệt có một suy đoán, có lẽ Kỳ Tầm căn bản không phải đang bận công tác…
Mà là đã cho cô ta vào danh sách đen.
Khương Cẩm Nguyệt không có cách nào hình dung được tâm tình của mình lúc này, cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn con số bị giảm dần từng chút một, không còn chút sức lực nào.
Đây là lần đầu tiên cô ta trải qua cảm giác như vậy.
Hai trăm ngàn.
Một trăm ngàn.
Năm mươi ngàn.
Mười ngàn.
…
Hoàn toàn cạn sạch.
Bởi vì giá trị số mệnh của Kỳ Tầm dần biến mất, cho nên cô ta mới gặp nhiều điều đen đủi như vậy sao?
Cô ta nên làm gì bây giờ?
- --
Khương Tự ngồi trên xe, thuận lợi đi đến buổi biểu diễn.
Cô mặc một chiếc sườn xám bằng len mịn màu xanh xám, từ từ bước ra khỏi xe.
Một khuôn mặt phương Đông xuất hiện ở nơi này lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người.
Mà lúc này, Khương Cẩm Nguyệt đang ngồi trên xe taxi, đường kẹt xe, cô ta bị chặn xe trên đường, nôn nóng nhìn xung quanh.
Bên kia ngựa xe như nước, Khương Tự xa xa đứng ở chỗ đó.
Ánh sáng đen trắng đan xen, chiếc cổ thon dài, cô như một con thiên nga trắng ưu nhã, khí chất cả người ưu việt, vô cùng xinh đẹp.
Khương Tự từ từ đeo kính râm lên, khiến khuôn mặt cô càng nhỏ hơn.
Cô cũng không ngờ cô và Khương Cẩm Nguyệt có thể đụng nhau ở New York.
Người kia là Khương Tự sao?
Khương Cẩm Nguyệt cho rằng tinh thần mình bất ổn nên mắt nhìn nhầm.
Cô ta nhìn kỹ lại, người kia ung dung thong thả xoay người rời đi, chỉ còn lại một góc sườn xám, mọi người vây quanh cô đi vào trong, hoàn toàn chắn hết người cô.
Khương Cẩm Nguyệt bật cười, cô ta không phải chưa từng nhìn thấy dáng vẻ âm trầm của Khương Tự.
Diện mạo vừa rồi của cô gái kia rất xuất chúng, khiến người ta không thể nào dời mắt được, sao có thể là Khương Tự được?
Khương Tự bình thản đi vào show diễn.
Một bên khác, Khương Cẩm Nguyệt suýt chút đi trễ, cô ta chật vật chạy chậm vào.
Hai buổi biểu diễn của Phó Tế Thần và Allen Trần đều diễn ra vào mười giờ sáng.
Thời điểm này chỉ có hai show diễn, bởi vì các nhãn hiệu khác đều tránh Cẩm Sắt của Phó Tế Thần, không muốn đụng với anh ta.
Allen Trần là một nhà thiết kế độc lập, rất ít khi quảng bá, độ phổ biến của nhãn hiệu không cao.
Nếu không khi đưa cành ô liu cho “Quái vật”, Khương Tự cũng không quyết đoán đồng ý.
Các thương hiệu nhỏ có ngân sách hạn chế, lựa chọn vào lúc mười giờ hôm nay hoàn toàn là do giá thuê thấp.
Cho nên show diễn mới đụng phải Phó Tế Thần.
Khương Tự ngồi ở hàng ghế đầu tiên trên khán đài.
Phó tổng giám đốc Nhậm ngồi ở bên cạnh cô: “Tổng giám đốc Khương, nửa tiếng sau sẽ mở màn.”
Khương Tự thuận miệng hỏi một câu: “Vé đã được bán hết chưa?”
Phó tổng giám đốc Nhậm lộ ra vẻ khó xử: “Vé của Allen Trần đã được gửi đi, nhưng vé bên Phó Tế Thần đã bán hết từ sớm rồi.”
Khương Tự ngẩn ra, cô biết danh tiếng Allen Trần không lớn nhưng cũng không ngờ anh ấy lại không được chú ý đến vậy.
Cô nghe thấy được sự bất mãn trong lời nói của phó tổng giám đốc Nhậm, quay sang an ủi.
“Không sao, không phải chúng ta có nhóm Quái vật sao?”
Phó tổng giám đốc Nhậm lập tức cực kỳ tự tin.
Không hổ là tổng giám đốc Khương, đều do tầm mắt của anh thấp, không thấy tổng giám đốc Khương không hề lo lắng chút nào sao?
Không ngờ, Khương Tự chỉ vô tâm nói một câu, vậy mà lại thành tiên đoán.
Cô đã xem nhẹ năng lực thưởng thức của người nước ngoài đối với “Quái vật”, khi bọn họ biết Quái vật sẽ lên sân khấu biểu diễn thì lập tức sôi nổi chạy tới.
Hai show diễn đều áp dụng hình thức phát sóng trực tiếp, cư dân mạng trong nước đều có thể xem được.
Nửa tiếng sau, show diễn thời trang chính thức bắt đầu.
Cùng thời gian đó, trong buổi diễn có hai người nhận được nhiều sự chú ý nhất là Khương Tự và Khương Cẩm Nguyệt.
Hai gương mặt phương Đông, khó tránh khỏi bị lấy ra so sánh.
Rất nhanh, cư dân mạng Trung Quốc đã đăng bài cùng mấy bức ảnh so sánh giữa hai người.
[Khương Cẩm Nguyệt và cô J yyds, mỹ nữ nên đi cùng nhau, chờ đợi một cơ hội hợp tác.]
Khương Cẩm Nguyệt mặc lễ phục của một nhãn hiệu nhỏ, hoàn toàn tương phản với phong cách “tùy tiện mặc quần áo cao cấp” trước kia của cô ta.
Cô J mặc sườn xám, đeo kính râm che nửa mặt.
Khương Cẩm Nguyệt như một đóa hoa lan trong u cốc, mỏng manh khiến người ta thương tiếc.
Cô J lại là đóa hoa nở vào lúc giao thoa giữa mùa xuân và hạ, có được cả sự tươi đẹp của mùa xuân và sự chói mắt của mùa hè.
Cho nên động cơ đăng bài của cư dân mạng kia rất khả nghi.
Nội dung bài đăng giống như đang khen hai người nhưng chủ post lại vừa khen vừa chê cô J, còn khen Khương Cẩm Nguyệt bằng cách giẫm lên cô J.
Kỳ thật bài đăng này là của fan Khương Cẩm Nguyệt.
Trong khoảng thời gian này Khương Cẩm Nguyệt ra nước ngoài, độ hot ở trong nước đương nhiên có giảm xuống.
Mà hiện giờ cô J là một người có độ hot rất cao.
Tuy rằng cô J không phải người trong giới giải trí nhưng khi nhắc tới cô, có thể cho Khương Cẩm Nguyệt rất nhiều sự chú ý.
Dưới sự đồng ý ngầm của công ty Khương Cẩm Nguyệt, fans đã đăng mấy bài so sánh nhan sắc của hai người.
Công ty cũng hỗ trợ mua tài khoản marketing chia sẻ lại bài.
Hotsearch Khương Cẩm Nguyệt lấn át cô J đã nhảy lên hot search hạng nhất trong nháy mắt.
Mà đây đều là nhờ vào độ hot của cô J.
Fans Khương Cẩm Nguyệt còn đang đắc ý, cho rằng giẫm lên cô J là có thể nắm được chìa khóa thu hút độ hot.
Nhưng không ngờ nhất cử nhất động của bọn họ đã hoàn toàn chọc giận fans cô J.
Cô J không giống các minh tinh, không có fanclub.
Nhưng fans của “Chúng ta flop đến tận tâm địa cầu”, fans mấy người Đinh Tinh An, fans nhóm Quái vật…
Tất cả đều là fans của cô J!
“Chúng ta flop tới tận tâm địa cầu” đã trở thành chương trình giải trí bùng nổ, độ nổi tiếng của mấy người Đinh Tinh An vẫn đang liên tục tăng lên.
Sau ca khúc đầu tiên, nhóm nhạc nam Quái vật cũng có được đông đảo fans.
Khương Cẩm Nguyệt là em gái quốc dân, số lượng fans rất lớn nhưng chắc chắn không thể so được với fans của những người này.
Bình luận của cư dân mạng nghiêng về một phía, tất cả đều mắng Khương Cẩm Nguyệt.
[Ai cho Khương Cẩm Nguyệt trơ trẽn như vậy? Tại sao cô ta lại cọ nhiệt (*) cô J?]
(*) Cọ nhiệt: Lợi dụng sự nổi tiếng của người khác để tăng độ nổi tiếng cho mình.
[Làm ơn đi, Khương Cẩm Nguyệt là nhị tiểu thư của nhà họ Khương, sao không thể so với cô J chứ?]
[Không phải ai cũng có thể cọ được đâu, cô J huyền học sẽ dạy cho cô ta một bài học!]
[Cô J là muốn đem lại vẻ vang cho nước nhà, tất cả hạng mục đầu tư của cô ấy đều vì đẩy mạnh văn hóa Trung Quốc ra quốc tế. Khương Cẩm Nguyệt chỉ là bắt quàng linh tinh thôi!]
[Sao tôi cảm thấy nếu so với cô J, Khương Cẩm Nguyệt có vẻ kém hơn nhiều nhỉ? Khí chất cô J rất tốt, kể cả khi cô ấy đeo kính râm thì chỉ cần qua nửa khuôn mặt cũng có thể biết là một mỹ nhân.]
[Quần áo trên người Khương Cẩm Nguyệt trông giống với những người khác thật. Cô ta là người đại diện đi xem show mà, như vậy cũng vô tâm quá rồi.]
Khương Tự không biết, cô đã toàn thắng ở trên mạng.
Cô ngồi ở hàng ghế thứ nhất.
Khương Tự nhíu mày, đột nhiên phát hiện có gì đó sai sai.
Không phải phó tổng giám đốc Nhậm nói căn bản không có ai mua vé vào show diễn của Allen Trần sao?
Tất cả vé đều được gửi tặng đi sao?
Mà phía bên Phó Tế Thần thì đến một vé cũng khó kiếm, đến mua còn không mua được.
Khương Tự cho rằng, cô sẽ nhìn thấy một khán đài trống không.
Nhưng hiện tại thì sao?
Mọi người lục tục tiến vào, đã lấp đầy ghế ngồi của show diễn.
Ai có thể giải thích một chút, đây rốt cuộc là sao?
Phó tổng giám đốc Nhậm nhìn đám người lui tới, vẻ mặt vui mừng.
Lúc này đây, sự huyền học của cô J lại có hiệu lực.
Hóa ra dù bọn họ tới nước ngoài, cô J vẫn là nguồn sáng của mọi người như cũ.
Ánh sáng chính đạo, vĩnh viễn không tắt!