Câu nói giống như khẳng định đêm nay Thời Tư Nghiên là người của anh ta chứ không phải của Tạ Cẩn Hi. Hai người đàn ông lúc này đang nhìn nhau âu yếm toé tia lửa điện.
Thời Tư Nghiên cô biết rõ nhưng vẫn vô tư lắm. Cô buông tay đang khoác tay Tạ Cẩn Hi ra rồi nắm lấy tay của Cố Kiên vừa đưa ra “ Tạ tiên sinh, điệu nhảy vừa rồi tuyệt lắm, cảm ơn anh”
Dáng vẻ của Thời Tư Nghiên lúc này rất gợi đòn như đang kiêu khích Tạ Cẩn Hi vậy. Nói xong với anh ta còn ngước lên nhìn người đàn ông bên cạnh mình, cười một cái “ Đi thôi, bạn đồng hành”
Câu này tưởng như vô thưởng vô phạt nhưng lại mang ý khẳng định với Cố Kiên, cô chỉ là bạn đồng hành của anh ta, không hơn không kém.
Cố Kiên cũng hiểu được ý tứ ấy, nhưng dường như anh ta không để tâm lắm, mỉm cười đối lại với Thời Tư Nghiên “ Được, bên này anh xem qua rồi, có bánh ngọt rất hợp với ý em”
Nói rồi, hai người bọn họ cùng nhau quay về phía bàn tiệc. Tạ Cẩn Hi đi theo sau mặt lại đen như đít nồi, anh đang phải nghĩ cách để tách hai con người này ra mới được.
Tới bàn tiệc, Cố Kiên đưa cho Thời Tư Nghiên một miếng bánh kem matcha nhỏ. Đúng thứ mình thích rồi, cô cũng vui vẻ nhận lấy “ Chà, anh cũng thật nhớ em thích gì”
Tịch Bích ở cạnh cũng phải cảm thán một tiếng “ Wao, hai người này. Không ngờ lại ăn ý đến vậy, từ nhảy tới sở thích. Không lẽ…..”
Cô vừa nói vừa liếc một loạt những người xung quanh, người thì đang thích thú lắm, người thì hằm hằm như muốn ăn thịt người.
Thời Tư Nghiên thì vẫn đang thản nhiên, vừa ăn bánh, vừa ung dung nói “ Không lẽ gì chứ, bạn của cậu hoa đã có chủ rồi. Đừng có đoán linh tinh”
Lời của Thời Tư Nghiên nói ra làm ai nấy cũng há hốc ngạc nhiên. Từ lúc nào vậy, Cố Minh cùng Tịch Bích đồng thanh “ Há? Là ai chứ?”
Cố Kiên cũng muốn biết người đã bẫng tay trên của anh là ai, anh ta hướng ánh mắt về phía Thời Tư Nghiên như chờ đợi.
Duy chỉ có Tạ Cẩn Hi là không có phản ứng gì, mặt anh ta lúc này còn được dãn ra.
Bình thản đặt đĩa bánh xuống bàn, Thời Tư Nghiên xoay mũi giày, tiến tới chỗ Tạ Cẩn Hi, nở nụ cười tươi nhìn anh ta “ Tạ tiên sinh đây, nếu không phiền thì anh có thể đưa tôi về chứ? Tôi muốn về rồi”
Tạ Cẩn Hi không có ý từ chối, liền đưa tay biểu ý cô gái kia khoác vào “ Được”
Thời Tư Nghiên hiểu ý, khoác lấy tay của Tạ Cẩn Hi. Trước khi quay người rời đi, cô còn không quên vẫy tay chào “ Tạm biệt mọi người, tôi về trước nhé”
Những con người ấy, còn chưa load được đống thông tin vừa dung nạp. Còn chưa biết “chậu hoa” của Thời Tư Nghiên là ai thì cô ấy đã rủ Tạ Cẩn Hi đi về. Mà Tạ Cẩn Hi này cũng không chút chần chừ mà đồng ý đưa cô ấy về, vứt lại Lâm Tiết đang tức đến nghiến răng ở lại đây.
Ngồi trên xe của Tạ Cẩn Hi, Thời Tư Nghiên hơi hạ cửa xuống để từng làn gió đông thổi vào người cô. Nhưng chỉ mới vừa hóng gió được một lúc thì đã bị người kia kéo kính lên. Thời Tư Nghiên chỉ thở hắt ra một cái “ Sao anh lại kéo kính của của tôi lên?”
“ Tôi không để người khác lạnh chết trên xe của tôi đâu” Đúng là Tạ Cẩn Hi, với ai anh ta cũng độc mồm độc miệng được như vậy.
Chỉnh lại tư thế ngồi của mình, có thể nói do vạt sườn xám của cô được cắt xẻ cao hoặc nói cô cố tình để lộ ra phần chân thon thả của mình một cách duyên dáng và cũng không kém phần mời gọi người ngồi ghế bên cạnh.
Thấy Tạ Cẩn Hi định đảo tay lái về khu nhà cô thì liền lên tiếng cản “ Ấy, không phải. Về nhà của Tạ tiên sinh mới đúng”
Dù có chút lạ, vì Thời Tư Nghiên bình thượng không chủ động tới nhà anh như vậy. Nhưng đằng ấy đã có lời thì anh cũng đâu từ chối cho được “ Cô Thời hôm nay lại chủ động như vậy”
Thời Tư Nghiên đang dơ bàn tay đẹp đẽ của mình lên ngắm, cô không hay có thói quen làm móng nên đều là móng tay thật, và cô còn đang tự cảm thán với độ dài móng tay như này mà được cào vào lưng ai đó mấy đường thì thích phải biết “ Vậy anh không thích à? Tiếc qua, tôi còn định sang ở dài hạn. Nếu Tạ tổng không thích thì làm phiền quay xe đưa tôi về đúng nơi”
Nói không thích là không thích như nào, anh ta còn đang mong quá ấy chứ. Chân ga như được nhấn mạnh thêm, để chiếc xe có thể phóng đi nhanh nhất có thể “ Cô Thời à, lời nói ra không được rút lại đâu đấy”
Hơi nhướng người qua bên ghế lái của Tạ Cẩn Hi, ngón trỏ của cô còn nghịch loạn trên đùi của anh ta “ Thời Tư Nghiên tôi đã nói dối anh bao giờ chưa?”
“ Đương nhiên là rồi” Vâng, Tạ Cẩn Hi đáp lại một câu xanh rờn, mà cũng do bị bỏ bom với dối gian nhiều quá làm chi, nên giờ mới không tin được đó.
Lại thêm cái động tác kia nữa, ý là muốn cái gì đây? Nếu mà không phải anh ta đang lái xe thì cô chết chắc rồi.
Cuối cùng cũng về đến nhà của Tạ Cẩn Hi. Cửa nhà vừa mở ra, cậu nhóc Măng Măng liền lao vù vù ra, ôm lấy chân cậu của mình “ Cậu về rồiiiii”
Thời Tư Nghiên ở bên cạnh đang cố nhịn cười, ngày nào Tạ Cẩn Hi cũng được chào đón về nhà như này ư, cũng dễ thương đấy chứ. Hơi hắng giọng một chút để cho cậu nhóc biết sự hiện diện của mình “ E hèm, tiểu Măng Măng, chỉ có cậu út của mình thôi sao?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Măng Măng liền ngẩng đầu lên, thấy trước mặt mình là chị Nghiên Nghiên xinh đẹp thì trực tiếp ném cậu út mình ra sau đầu. Lao đến ôm chặt lấy Thời Tư Nghiên “ Aaaaaaa, chị Nghiên Nghiên. Sao chị lại tới đây?”
Thời Tư Nghiên cúi người xuống, xoa xoa đầu cậu nhóc “ Chị qua đây ở với Măng Măng đó”
Nghe tới đó, mắt Măng Măng sáng rực lên “ Thật sao? Thật sao? Chị Nghiên Nghiên sẽ ở đây cùng Măng Măng sao?”
Nhìn cái cảnh này, sao cái tên nhóc con kia cứ bám lấy người phụ nữ của anh vậy. Thật là muốn xách nó lên ném ra ngoài mà. Tạ Cẩn Hi cúi xuống bế cậu nhóc đang vui mừng hớn hở kia lên “ Con có để hai chúng ta vào nhà đã không hả, tính đứng ở cửa mãi à?”
Bị cậu út của mình bế lên, nhưng mà cậu bé vẫn háo hức nhìn Thời Tư Nghiên như đợi chờ câu trả lời của cô.
Thấy vẻ vui mừng chờ đợi ấy, cô cũng phải bật cười, nhéo má cậu bé “ Đúng rồi đó, chị sẽ qua đây ở luôn”
Thế lại càng được đà cho tiếng cười giòn tan của Măng Măng vang khắp nhà. Cũng đã lâu lắm rồi, căn nhà này của Tạ Cẩn Hi lại mang cảm giác ấm áp, vui tươi đến như vậy.