Được buổi về sớm, Thời Tư Nghiên được dịp trổ tài nữ công gia chánh. Cô tắm rửa cho Măng Măng xong, cô cũng đã chuẩn bị một bàn đồ ăn chỉ đợi Tạ Cẩn Hi về để cùng dùng bữa.
Đồng thời, cô cũng đã tính toán cho mình một kế hoạch, phải tranh thủ trong lúc ở đây mà thực hiện mới được.
Thấy trời đã tối đen rồi, mà người kia vẫn chưa về, lại nhìn đống đồ của mình còn chưa xếp dọn xong. Nhìn qua Măng Măng nhỏ, thấy cậu bé đang rất rảnh dỗi, cô liền tiến lại ngồi xuống bên cạnh “ Măng Măng, em có nhìn thấy đống đồ kia không?”
Măng Măng đang ngồi nghịch mấy món đồ chơi của mình, nghe thấy Thời Tư Nghiên nói vậy liền nhìn qua đống đồ đang ngổn ngang “ Măng Măng thấy, là đồ của chị sao?”
Thời Tư Nghiên làm bộ thở dài mệt nhọc “ Đúng vậy đó, chị tắm cho Măng Măng rồi nấu cơm, nên vẫn chưa dọn xong. Thật là mệt mà”
Bỏ đồ chơi trên tay xuống, cậu nhóc ôm lấy tay của cô “ Vậy phải làm sao? Hay để Măng Măng giúp chị”
Đúng là trẻ con dễ dụ, cô đưa tay nhéo vào cái má bánh bao ấy “ Măng Măng có thể giúp chị ư?”
Gật đầu liên hồi, nhìn thấy chị Nghiên Nghiên của mình nhiều việc như vậy sao cậu nhóc có thể không giúp chứ. Cậu nhóc đứng dậy trước mặt cô, chống nạnh ra vẻ “ Đương nhiên rồi, chị Nghiên Nghiên đừng coi thường Măng Măng, em rất khoẻ đó”
Nhìn dáng vẻ đó mà phải bật cười, cô lấy một chiếc tạp dề nhỏ đã chuẩn bị sẵn từ lúc nào ra, mặc vào cho cậu nhóc “ Vậy phải nhờ em rồi”
Măng Măng được mặc tạp dề xong thì liền làm động tác như tuân lệnh “ Cứ giao cho em”
Thời Tư Nghiên hài lòng, phủi tay đứng dậy, cô nhìn quanh đống đồ, liền đẩy một cái vali đến trước mặt cậu nhóc “ Em đẩy cái vali này vào phòng cậu út cho chị”
Cậu nhóc nhanh nhẹn gật đầu rồi đẩy chiếc vali to ngang ngửa cậu vào trong phòng, Thời Tư Nghiên thì xách theo túi to túi nhỏ đi phía sau.
Được một đoạn thì cô chạy lên trước mở cửa cho cậu bé. Mang đồ vào đến phòng, cô để mấy cái túi đó ở dưới chân bàn trang điểm mà Tạ Cẩn Hi mới mua về cho cô “ Măng Măng, em lấy đồ từ trong túi đặt lên bàn cho chị, còn vali quần áo thì chị sẽ tới xếp”
Măng Măng lại lăng xăng chạy tới chỗ của Thời Tư Nghiên đang đứng, nhìn mấy túi đồ bự mà không khỏi nghiêng đầu hỏi “ Mấy túi lớn này là gì vậy chị Nghiên Nghiên”
Ngồi xuống bằng với cậu bé, cô nhìn vào đống đồ ấy mở ra cho Măng Măng xem “ Đây là đồ mĩ phẩm của chị đó, Măng Măng chỉ cần lấy từng cái rồi đặt lên bàn, chút nữa chị sẽ xếp lại”
Đưa tay nhỏ lấy mấy cái lọ nhỏ ra, lần lượt đặt nó lên bàn, vẫn còn thắc mắc hỏi “ Con gái đều nhiều mĩ phẩm như vậy sao?”
Thời Tư Nghiên đứng dậy, tiến lại chỗ chiếc vali của mình mà mở ra, cô lấy quần áo bên trong đặt lên giường trước “ Đúng vậy đó, mĩ phẩm đối với con gái, càng nhiều càng ít”
Cô mở tủ quần áo ra, thấy Tạ Cẩn Hi đã xếp lại tủ quần áo, để lại một phần trống lớn trong tủ quần áo cho cô. Gật đầu hài lòng, cũng rất biết chuẩn bị đó chứ.
Xếp lần lượt quần áo của mình vào tủ, như nhớ ra gì đó cô liền quay lại chỗ cậu bé “ Măng Măng, chắc cậu út em sẽ về muộn, hay chị lấy cơm cho em trước nhé?”
“ Không đâu, Măng Măng ăn cùng hai người cơ” Cậu bé đã xếp xong một túi, đang bắt đầu xếp túi thứ hai. Vừa nói xong thì cái bụng nhỏ vì đói đã bắt đầu biểu tình, quay qua nhìn Thời Tư Nghiên mà cười hề hề.
Đúng thật là trẻ con, cô xếp nốt đồ trên tay vào tủ rồi tới chỗ cậu bé, cởi tạp dề trên người cậu nhóc ra rồi nắm tay cậu ra chỗ bàn ăn “ Còn nói không, bụng đã đánh trống rồi kìa”
Bế Măng Măng ngồi lên ghế, cô lấy riêng đồ ăn cho cậu bé. Măng Măng nhìn đồ ăn trước mặt, muốn được bón cho ăn liền làm nũng “ Chị Nghiên Nghiên xinh đẹp, Măng Măng xếp đồ cho chị đau hết tay rồi”
Ngồi xuống bên cạnh cậu nhóc, nhìn cái dáng vẻ làm nũng kia, ai mà chịu cho được chứ. Cô cầm lấy bát cơm, thổi qua cho bớt nóng rồi mới cắt nhỏ đồ ăn vào “ Vậy sao? Đau tới mức nào cơ?”
Đưa tay nhỏ ra trước mặt chị Nghiên Nghiên của cậu, lắc lư mấy cái, ra chiều đau lắm “ Đau lắm luôn á, không thể cầm thìa được luôn”
Thật ngây ngô, đúng là trẻ con mà. Cô lấy một thì cơm vừa phải, còn cẩn thận thổi qua rồi đưa tới trước miệng cậu bé. Thật giống như chăm con nhỏ quá đi mà, không biết sau này có con, cô có chăm nó được như vậy không nữa “ Được rồi, được rồi. Để chị bón cho Măng Măng”
Há miệng đón lấy thìa cơm, cậu nhóc đang thấy có chút thành tựu, lần nào làm nũng với chị Nghiên Nghiên của cậu cũng thành công. Cậu ngồi ăn mà không thể yên được, hết nghịch cái này đến cái kia trên bàn. Cũng đúng thôi, Măng Măng suy cho cùng cũng chỉ mới là đứa bé lên 4.
Thời Tư Ngiên khẽ đánh vào tay cậu bé, chắc cô sẽ phải sửa lại tật vừa ăn vừa nghịch của cậu bé này mới được, đưa tới trước miệng Măng Măng thêm một thìa cơm khác “ Măng Măng, ăn xong rồi chơi”
Măng Măng là đứa trẻ ngoan, bị đánh cảnh báo như vậy liền ngồi nghiêm túc lại, há miệng đón tiếp lấy thìa cơm mới.
Bón cho cậu bé ăn được một lúc, thấy cũng không còn nhiều nữa. Nhưng cũng thật lạ, Tạ Cẩn Hi về muộn như vậy mà không thấy nhắn tin hay gọi điện cho cô trước. Thở dài một cái, cô để bát cơm xuống cho Măng Măng “ Bạn nhỏ à, em tự ăn nốt nhé, chị đi xếp nốt đồ, nếu không tới mai cũng không xong mất”
Gật gật đầu, Măng Măng ôm lấy bát cơm của mình như biểu hiện đồng ý.
“ Thật ngoan” xoa xoa đầu cậu bé rồi cô đứng dậy, đi vào trong căn phòng còn đang ngổn ngang đồ đạc mà dọn tiếp.
Cô vừa dọn thêm được một lúc thì Tạ Cẩn Hi cũng đã trở về, Măng Măng đang ngồi ăn cơm thấy cậu út về liền nói lớn “ Aaaa, cậu út đã về”