Cô đang tự hỏi sao anh ta lại tới đây thì cậu con trai của mình bước xuống khỏi xe, chạy đến chỗ cô “ Mami”
Theo sau cậu con trai là Tạ Cẩn Hi cùng con gái của anh ta. Cô xoa xoa đầu cậu con trai mình, cái tên nhóc này lại đem giặc tới đây, cô nhìn Tạ Cẩn Hi cười cười “ Tạ tiên sinh, cảm ơn đã đưa Nem Nem về”
Tạ Cẩn Hi nhìn cô một lượt, rồi lại nhìn con gái mình “ Cô Thời đây không phải chỉ muốn cảm ơn xuông đấy chứ?”
Niệm Niệm buông tay đang nắm tay ba mình ra, chạy tới chỗ Thời Tư Nghiên, nắm lấy tay cô lay lay “ Cô xinh đẹp, cô còn nhớ Niệm Niệm không?”
“ Vậy anh muốn như thế nào đây?” Đáp hết lời ông ba rồi tới cô con gái, cô hơi cúi xuống xoa đầu cô bé “ Bé con khả ái như vậy sao cô có thể quên được chứ”
Nem Nem có chút khó chịu khi cô nhóc này lại tỏ ra vẻ thân thiết với mami mình như vậy, nhưng mà cậu mà đẩy cô nhóc ra kiểu gì sẽ bị mami dạy dỗ một trận nên tỏ vẻ hậm hực.
Tạ Cẩn Hi tiến lại bế cô con gái của mình lên “ Muốn cô Thời mời hai người tôi một bữa cơm, chắc cô sẽ không từ chối chứ?”
“ Sao tôi có thể từ chối được chứ, hai người đi theo tôi” Anh ta nói vậy rồi thì làm sao cô chối được nữa chứ, nắm lấy tay cậu con trai của mình dắt cậu bé đi lên trước.
Lên tới căn hộ của mình, cô mở cửa để hai cha con nhà Tạ Cẩn Hi và con trai của mình vào trước rồi mới đóng cửa theo sau. Cô vào bếp rót nước ra mời khách “ Hai người cứ tự nhiên, tôi đi nấu cơm”
Tạ Cẩn Hi gật đầu, đợi khi Thời Tư Nghiên vào trong bếp, anh ta nhìn qua một lượt. Căn hộ này cách bài trí cũng giống với căn hộ bên khu Long Đình. Có vài tầm ảnh được đặt trên chiếc tủ nơi góc phòng.
Anh ta đứng dậy tiến tới chỗ đặt mấy cái khung ảnh đó. Những bức ảnh ở đây đều là ảnh của Thời Tư Nghiên và Nem Nem, đều từ lúc còn bé xíu tới bây giờ.
Bất chợt, giọng của Niệm Niệm vang lên, ngây thơ hỏi “ Papi, sao ở đây lại có ảnh của Niệm Niệm”
Tay của cô nhóc đang chỉ vào khung ảnh ở phía bên ngoài, Tạ Cẩn Hi mới đưa tay cầm lấy chiếc khung ảnh đó, ngồi xuống ngang với con gái mình. Cẩn thận nhìn bức ảnh rồi lại hình cô con gái trước mặt, đúng là rất giống, từng đường nét đều như sao y của nhau.
Nem Nem không biết hai người này định làm gì mà cứ cầm khung ảnh của mẹ mình lúc nhỏ, cậu nhóc liền tiến lại “ Đó là ảnh của mami tôi, sao lại thành ảnh của cậu được. Là mami lúc nhỏ đó”
Cậu nhóc cũng nhìn lại một lượt, giờ cậu mới nhớ ra sao lúc đó lại thấy Niệm Niệm quen mắt, thì ra là cậu ta trông giống mami của cậu lúc nhỏ.
Niệm Niệm vẫn nhìn vào khung ảnh đó, sao người này lại giống cô nhóc vậy chứ “ Là cô xinh đẹp ư? Thật giống Niệm Niệm”
Quay ra nhìn cậu bé, Tạ Cẩn Hi đứng dậy đặt lại khung ảnh về chỗ cũ “ Đúng là rất giống”
Thấy bên ngoài ồn ào, Thời Tư Nghiên mới đi ra xem thử. Thấy cả ba người đang quây quần ở nơi để ảnh liền có chút chột dạ, không biết Tạ Cẩn Hi nhìn ảnh của Nem Nem có phát hiện ra là cậu nhóc rất giống anh ta lúc nhỏ “ Ba người đang xem gì vậy? Cái gì giống cơ?”
Cả ba người đồng loạt quay lại nhìn người vừa lên tiếng. Tạ Cẩn Hi và Nem Nem không hẹn nhau mà đều cùng nhìn Niệm Niệm rồi lại nhìn Thời Tư Nghiên, lại còn cùng đồng thanh lên tiếng “ Quả nhiên là rất giống, không lẽ……”
Hành động kì lạ này làm Thời Tư Nghiên càng không hiểu chuyện gì, mà nhìn điệu bộ của hai người kia, có cần giống nhau vậy không cơ chứ “ Không lẽ gì chứ, hai cái người này”
Hai người đàn ông một lớn một nhỏ kia còn đang xem xét chuyện gì đó, Niệm Niệm lại phải lên tiếng giải thích “ Là nói Niệm Niệm giống cô, ảnh lúc nhỏ của cô giống y hệt Niệm Niệm bây giờ”
Thời Tư Nghiên có chút khó hiểu, cũng tiến lại lấy ảnh hồi nhỏ của mình, để cạnh gương mặt của cô bé Niệm Niệm.
Điều này làm cho cô không khỏi bất ngờ, đúng là con bé rất giống cô, trong đầu cô lúc này hàng ngàn suy nghĩ đang hiện lên.
Phải cho tới khi Nem Nem lay lay cô hét lên mới có thể kéo cô về với hiện tại “ Mami, đồ ăn cháy rồi”
Giật mình sực nhớ ra mình còn đồ ăn trên bếp, liền để lại khung ảnh về chỗ cũ rồi chạy vào bếp “ Aaaa, cá của tôi”
Nem Nem chắc đã quá quen với cảnh tượng này rồi nên ung dung đi lại chỗ Sofa, leo lên đó ngồi chơi mấy món đồ chơi của mình.
Hai ba con kia nhìn nhau rồi cũng qua ngồi cạnh chỗ của Nem Nem. Tạ Cẩn Hi vừa ngồi xuống ghế thì có điện thoại, anh ta liền đứng dậy ra ngoài ban công, còn lại Niệm Niệm ôm jellycat ngồi gần lại cậu bạn kia “ Nem Nem, cậu sinh ngày bao nhiêu vậy?”
Nem Nem vẫn nghịch mấy món đồ chơi của mình, không thèm nhìn qua chỗ cô bạn kia “ 15/04”
Nghe thấy câu trả lời, cậu bạn này lại sinh cùng ngày với mình, cô bé lại ngồi nhích lại hỏi tiếp “ Lúc mấy giờ vậy”
Thấy có chút phiền phức, Nem Nem vẫn lục lại trí nhớ xem mami nói mình sinh lúc nào. Mất một lúc cậu nhóc mới đáp lại cụt lủn “ 22h05”
Như vậy là sinh trước cô 5p. Trong đầu của Niệm Niệm đang vụt lên một ý nghĩ, cô bày ra vẻ nghiêm túc nhìn cậu bạn mình, đưa tay lấy món đồ chơi trên tay cậu ta “ Nem Nem, đừng chơi nữa, mình muốn nói chuyện này với cậu”
Nói cho cùng, Nem Nem cũng chỉ là đứa trẻ mới lên bốn, bị lấy mất đồ chơi, cậu ta đã có vẻ bực mình nhìn Niệm Niệm “ Cậu phiền thật đó, có chuyện gì mau nói đi”
Biết cậu nhóc kia bắt đầu khó chịu rồi, Niệm Niệm liền nói nhanh “ Cậu sinh cùng ngày với mình, lại còn sinh trước có 5p. Mình lại trông giống mami cậu như vậy, có lẽ nào chúng ta là song sinh không?”
Ý nghĩ này của Niệm Niệm cậu nhóc đã đoán biết được từ khi thấy cô bé này giống mami mình lúc nhỏ rồi, nhưng cậu nhóc vẫn xua xua tay phủ nhận “ Không thể nào, dù là có như vậy nhưng mình với cậu sinh ra ở hai nơi rất xa nhau”
Niệm Niệm vẫn cố chấp với suy nghĩ của mình “ Nhưng vẫn có khả năng mà, Nem Nem”
Như không quan tâm nữa, Nem Nem ngồi quay lưng lại với Niệm Niệm, kệ cho cô bạn đang ầm ĩ đằng sau mình.
“ Mau vào ăn cơm thôi” Thời Tư Nghiên vừa lúc nấu xong cơm rồi, liền đi ra ngoài gọi mấy người kia vào ăn cơm, lại còn nhìn qua Nem Nem, có phần trách cậu bé “ Nem Nem, lại trêu bạn”
Cậu nhóc không đáp lại, tụt xuống khỏi ghế mà đi vào trong phòng ăn. Cái tên nhóc này, nếu không phải nhà có khách là cô đã tét mông nó rồi đấy. Lại ngó ra ngoài ban công, gọi người ở ngoài đó “ Tạ Cẩn Hi, mau vào ăn cơm”
Tạ Cẩn Hi nghe tiếng Thời Tư Nghiên gọi mình, anh ta kết thúc cuộc gọi rồi đi vào bên trong, bế cô con gái đang hậm hực của mình lên “ Nào không giận nữa, đi ăn cơm thôi”
Anh ta đứng ở ngoài nhưng vẫn có thể nghe được cuộc trò chuyện của hai đứa nhóc. Chuyện này Tạ Cẩn Hi, cũng đã lưu tâm lại rồi, anh ta sẽ dần dần điều tra hết chuyện năm đó.
Một nhà bốn người ngồi cùng nhau trên bàn ăn, không khí gia đình ấm áp như đang tràn ngập mọi ngõ ngách trong căn nhà. Nhìn cậu con trai của mình cùng với cô bé đang ngồi đối diện cậu nhóc, trong lòng cô có nhiều dòng cảm xúc ngổn ngang.