• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Cẩn Hi từng bước tiến tới chỗ Cố Minh. Anh ta ghim ánh mắt lên người Thời Tư Nghiên, cái con người này lúc ở nhà anh mắt trước mắt sau đã thấy bốc hơi, giờ lại thấy xuất hiện tại đây rồi.

Mà cái cô gái đứng cạnh Thời Tư Nghiên không phải là tiểu thư nhà họ Tịch, cũng là người trong ngành ngân hàng đầu tư nên cũng khá quen mặt đối với anh. Chắc là Thời Tư Nghiên đi cùng với cô ta.

Còn nói đến Thời Tư Nghiên đang đứng chết lặng, cô đẩy Tịch Bích ra đứng bên ngoài như chắn đi sóng gió cho cô.

Rồi tới rồi, Tạ Cẩn Hi cũng đã tới. Anh ta đứng cạnh Cố Minh, vẫn giữ vẻ lịch sự chào hỏi “ Mọi người sự dự tiệc vui chứ?”

Tịch Bích với Thời Tư Nghiên như hai thái cực trái ngược, người thì vui vẻ, người thì muốn đào hố ngầm để trốn chạy khỏi bữa tiệc này.

Vẫn là Tịch Bích mở lời trước “ Còn tưởng là ai xa lạ chứ, hoá ra là Tạ tổng”

Thời Tư Nghiên lúc này cũng nở nụ cười gượng “ Tạ tổng, trùng hợp quá, lại gặp anh ở đây”

Cố Minh có chút ngạc nhiên, vốn là định giới thiệu người mới, ai ngờ họ lại quen nhau hết rồi, dù có hơi quê nhưng vẫn phải nghĩ gì đó chữa cháy “ Mọi người quen nhau cả sao?”

Nhấp một ngụm rượu vang, Tịch Bích mới đáp lời Cố Minh “ Đương nhiên rồi, Nghiên Nghiên cũng là người ở Hoan Thuỵ, còn tôi trên thương trường thì còn lạ gì Tạ tổng đây nữa”

Tạ Cẩn Hi lại vỗ vào vai Cố Minh một cái “ Thật tiếc, đúng hôm Cố tổng nhận chức thì cô Thời lại bận đi chơi với “con” nên không biết đó thôi”

Cả Tịch Bích và Cố Minh đều dùng ánh mắt từ bật ngờ, ngỡ ngàng sang ngờ vực. Tịch Bích còn phải hỏi nhỏ Thời Tư Nghiên xem dấu cô sinh con lúc nào.

Nghe Tạ Cẩn Hi nói mà Thời Tư Nghiên suýt thì phun ngụm rượu trong miệng ra, cô phải cố nuốt cho trôi rồi cong môi nở nụ cười không rõ ý “ Không có không có, tôi là trông hộ “con” của Tạ tổng”

Hai người kia lại được phen kinh ngạc tiếp, đồng loạt hướng mắt về phía Tạ Cẩn Hi.

Anh ta dửng dưng uống một ngụm rồi mới đáp “ Ngại quá, tôi chỉ có đứa cháu nhỏ Măng Măng thôi”

Thời Tư Nghiên cũng đâu vừa, cũng nhanh chóng đáp lại “ Ồ, vậy tôi cũng chỉ có đứa cháu nhỏ như vậy thôi”

Hai anh chị cũng không ai vừa, có nhường nhau câu nào đây. Thấy sắp đánh nhau đổ máu đến nơi. Tịch Bích liền đổi chủ đề “ À, đúng rồi Nghiên Nghiên. Đối tượng xem mắt của cậu lần trước xuất hiện rồi đó”

Quên mất vụ này đấy, nhưng mà anh ta xuất hiện rồi ư? Là ai chứ? Hôm đấy lại không được xem ảnh trước, mà với tính của cô thì dù có ảnh cũng sẽ không xem.

Ngó nghiêng một hồi, Thời Tư Nghiên mới quay sang Tịch Bích “ Anh ta đâu?”

Hướng ly rượu của mình về phía Tạ Cẩn Hi “ Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt”

Buổi tối nay còn chưa đủ sốc đối Thời Tư Nghiên cô hay sao? Còn như không tin, cô phải hỏi lại lần nữa “ Là anh ta, Tạ tổng? Cậu chắc chứ?”

Tịch Bích dùng hết sức bình sinh mà gật đầu, như chắc nịch.

Hẳn nào sao hôm đó cả hai đều nói do trốn xem mắt, cô thì có thể không rõ đối phương là ai, nhưng mà Tạ Cẩn Hi thì chưa chắc. Có thể anh ta đã biết nhưng vẫn cố tỏ ra không biết gì.

Đúng là đối với Tạ Cẩn Hi thì không có gì bất ngờ, anh ta đương nhiên đã biết chuyện này. Thôi cùng hùa theo cho Thời Tư Nghiên vui lòng, anh ta tỏ ra cái nét bất ngờ giả trân nhất “ Hoá ra người đó là cô Thời đây?”

Lắc nhẹ ly rượu trên tay rồi thưởng thức nốt ngụm rượu cuối, rồi đặt ly rượu xuống bàn. Thôi, còn gì nữa đâu. Về đúng dáng vẻ của mình, Thời Tư Nghiên bước lại gần phía Tạ Cẩn Hi, đưa ngón trỏ miết dọc theo vạt áo suit trước ngực của anh ta “ Vậy Tạ tổng có muốn chúng ta làm lại buổi xem mắt hôm đó”

Tạ Bích với Cố Minh lúc này giống như hai cái bóng đèn đứng bên cạnh xem kịch vậy.

Nắm lấy cái tay tinh nghịch của Thời Tư Nghiên, anh ta không ngờ cô lại chủ động ở đây như vậy, nhưng mà đây mới đúng là Thời Tư Nghiên. Cái dáng vẻ như quyến rũ người trước mặt, chứ không phải cô gái ngốc nghếch bình thường đi làm.

Đưa bàn tay nhỏ nhắn lên, hôn nhẹ vào mu bàn tay ấy “ Cô Thời hôm đó trốn buổi xem mắt, hôm nay lại chủ động như vậy sao?”

Cười khẩy một cái, Thời Tư Nghiên uyển chuyển quàng tay lên vai của Tạ Cẩn Hi. Lúc này cô đang coi như thế giới này là của hai ta “ Vậy là Tạ tổng không muốn ư, đáng tiếc thật đấy”

Lúc này mấy tên phóng viên không biết ẩn nấp được vào trong sảnh tiệc từ lúc nào, bắt gặp được cảnh tượng nghìn năm có một như vậy làm sao có thể bỏ qua được.

Đùng đùng cả chục người kéo đến chỗ bốn người họ đang đứng. Trong đám người kéo tới, người thì cầm máy ảnh chụp bắt trọn mọi khoảnh khắc, người thì cầm mic để lao tới là phỏng vấn luôn.

Thời Tư Nghiên hình ảnh của bị tung ra ngoài, nhất là trong tư thế đang tình tứ với Tạ Cẩn Hi. Cô vội quay lưng, nép vào người Tạ Cẩn Hi, như lôi anh ta làm lá chắn cho mình vậy.

Tạ Cẩn Hi lại đẩy Cố Minh ra trước cho anh ta giải quyết, còn mình cởi áo suit ngoài ra khoác lên cho Thời Tư Nghiên, rồi vội kéo cô đi. Trong lúc đó còn không quên quăng cho cô ấy một câu “ Lạnh như này còn để lộ vai như vậy”

Như vậy mới đẹp đó anh trai, chỉ cần đẹp còn lạnh như thế nào chị đây cũng cân được.

Một tay được Tạ Cẩn Hi nắm lấy kéo đi, còn một tay phải giữ lấy vạt áo anh ta vừa khoác cho cô để không bị rơi.

Đám phóng viên ấy cứ như bầy hổ đói khát, cứ hết người này đến người kia chen nhau. Tạ tổng của Hoan Thuỵ không những có con trai đã lớn, hiện nay lại có thêm một cô tình nhân, nghi vấn là mẹ đứa trẻ. Tin này mà được tung lên chắc leo lên hot search tính bằng giây, nên bọn họ phải sống chết tranh nhau.

Vẫn là Tạ Cẩn Hi kéo theo người của mình chạy khỏi hiện trường. Hai anh chị thì chill chill nắm tay nhau đi trốn còn Tịch Bích và Cố Minh lúc này đang phải chịu trận thay cho hai anh chị. Đúng là những đôi bạn tốt.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK