Tần Thanh lái xe vào bên trong, vì chưa ghé qua nơi này lần nào nên chưa định hình được nơi đậu xe ở đâu. Cô đang nhìn xung quanh xem xét thì Tịch Bích ngồi bên cạnh đã nói “ Cậu cứ để ở đây được rồi, lát sẽ có người tới giúp cậu cất”
Còn đang ngơ ngác chưa hiểu gì, thì Thời Tư Nghiên ở phía sau vỗ vỗ vào vai cô “ Cậu đừng ngạc nhiên, con người này sắp thành thiếu phu nhân ở nơi đây rồi”
Ngày hôm nay quá nhiều bất ngờ đến với Tần Thanh rồi, lại vỗ vỗ vào vai của Tịch Bích ra chiều tán thưởng “ Tiểu Bích, cậu được đó”
Tịch Bích cũng chỉ biết cười trừ. Ba cô nàng vừa xuống xe, thì có người làm của trang viên tiến tới để nhận lấy chìa khoá và chuyển xe đi chỗ khác.
Giống như thổ địa tại đây, Tịch Bích dẫn hai người bạn của mình đi vào bên trong, muốn tới vườn hoa hay nông trại thì vẫn phải đi qua trường đua ngựa phía ngoài này trước.
Để cho Tịch Bích đi trước dẫn đường, còn Tần Thanh kéo Thời Tư Nghiên đi chậm lại ở phía sau, nói gì chứ cô cũng phải hỏi thăm tình hình dạo này tiến triển ra sao rồi “ Tư Tư, cậu thế nào rồi. Tìm được đối tượng chưa vậy?”
Còn tưởng chuyện gì nữa, nhắc đến chuyện này Thời Tư Nghiên không tránh khỏi thở dài một cái “ Đương nhiên là mình tìm được rồi, nhưng không biết kết quả sẽ ra sao thôi”
Thôi đừng có nói điều cô đang nghĩ là đúng đó, vừa đúng lúc bọn họ đang đi gần tới chỗ có ba người đàn ông mặc đồ cưỡi ngựa đang ngồi nghỉ. Tần Thanh mới hất đầu ra hiệu ám chỉ người vừa bỏ kính xuống “ Cậu đừng nói, đối tượng là anh ta đấy?”
Thời Tư Nghiên còn chưa hiểu gì, nhìn theo ám hiệu của Tần Thanh nhìn về phía chiếc bàn đang có ba người đàn ông đang ngồi đó, rồi xong cái vừa bỏ kính ra ấy, cô quay qua nhìn bạn mình bằng đôi mắt ngạc nhiên “ Sao cậu biết?”
Nghe cái điệu này thì đúng là thật rồi, Tần Thanh nói nhỏ “ Cậu đúng là lớn gan, anh ta mà biết được thì cậu chết chắc”
“ Thì sao chứ? Anh ta cũng không làm gì được mình đâu. Cậu yên tâm” Hai người mải nói chuyện cũng đã tới chỗ của ba người đàn ông kia rồi.
Tịch Bích còn đã xong tiết mục chào hỏi bọn họ rồi cơ, cô đưa tay hướng về phía Tần Thanh mà giới thiệu “ Người kia chắc mọi người ai cũng biết rồi, còn đây giới thiệu một chút. Cậu ấy tên Tần Thanh, hiện đang là bác sĩ tại bệnh viện số 1 Giang Thành”
Tần Thanh theo phép lịch sự cũng tiến đến chào hỏi “ Chào mọi người, rất vui được làm quen”
Với thân phận chủ nhà, nên Cố Minh cũng đứng dậy đón tiếp “ Cô Tần, xin chào. Hôm nay lại được đón tiếp ba vị tiểu thư, thật vinh hạnh”
Giữa cái không khí đang hết sức lịch sự thì Thời Tư Nghiên từ phía sau tiến lên, ở đây đều là người quen nên cô giữ thái độ khá thoải mái “ Thật trùng hợp, anh Cố Kiên cũng ở đây sao?”
Cô trực tiếp phớt lờ qua Tạ Cẩn Hi đang ngồi ngay cạnh đấy để hỏi thăm Cố Kiên trước, như vậy khác nào đang chọc tức anh ta đâu chứ.
Cố Kiên biết rõ ý của Thời Tư Nghiên, anh còn lạ gì nữa đâu chứ. Khóe môi khẽ nhếch lên cười rồi đưa tay hướng tới chiếc ghế bên cạnh mình “ Cũng thật trùng hợp, mọi người đều ngồi đi”
Nói là mọi người cùng ngồi, nhưng thực ra là đang biểu ý ai ngồi đâu cũng được còn Thời Tư Nghiên thì tới ngồi ghế bên cạnh anh ta.
Còn ngại ngùng gì nữa, Thời Tư Nghiên liền tiến đúng vào chỗ bên cạnh Cố Kiên mà ngồi xuống mặc cho Tạ Cẩn Hi đang nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Ngồi vào phía đối diện rồi, lúc này cô mới làm như bây giờ mới nhìn thấy Tạ Cẩn Hi lại làm dáng vẻ bất ngờ lắm “ Ô kìa, Tạ tổng. Cũng thật trùng hợp khi gặp anh ở đây”
Đặt cốc nước đang cầm trên tay lên bàn, biết thừa rằng người kia đang muốn chọc tức mình, nhưng anh ta vẫn thản nhiên đáp lại “ Tôi tưởng cô Thời xin nghỉ tết sớm để ở nhà chăm chồng, chăm con. Sao hôm nay lại ở đây rồi?”
Cô không nghĩ cái tên này lại lôi vụ này ra, nhưng không sao đối với người như Tạ Cẩn Hi thì da mặt cô phải thật dày “ Tạ tổng khéo đùa, tôi mới 22 tuổi thì lấy đâu ra chồng với con cơ chứ”
Khẽ ồ một cái, anh ta nhìn Thời Tư Nghiên không thể thản nhiên hơn mà đáp lại “ Vậy cô Thời nên tiếp tục đi làm thôi chứ?”
“ Tôi nghĩ có người không nỡ để tôi đi làm đâu” Thời Tư Nghiên cũng dùng ánh mắt không thể tự tin hơn mà đáp lại Tạ Cẩn Hi
Chết thật, hai cái người này lại coi những người ở đây như tàng hình rồi. Cố Minh phải lên tiếng để ngừng cuộc trò chuyện này lại “ À thì, đã tới trường đùa rồi, các cô có muốn thử cưỡi ngựa một chút chứ?”
Tịch Bích với Tần Thanh từ lúc ngồi im để hóng cuộc đấu khẩu kia, bây giờ mới có cơ hội để lên tiếng “ Tôi và Tần Thanh đều không có vấn đề gì. Tư Nghiên, cậu gì thì sao? Muốn thử chút chứ? Cũng lâu rồi cậu không cưỡi ngựa còn gì”
Tiếc thật đấy, Thời Tư Nghiên lâu lắm rồi không được cưỡi ngựa. Trước kia, khi còn ở nhà bà ngoại cô cũng hay tới trường đua ngựa của nhà mình chơi.
Lần này có dịp cưỡi ngựa rồi, nhưng sức khoẻ của cô lại không cho phép, lúc này nên tránh vận động mạnh, cộng thêm với cái eo của cô đang không được tốt cho lắm “ Các cậu cứ chơi đi, sức khoẻ của mình dạo này không tốt, hơn nữa các cậu cũng biết đấy, cái eo của mình lại đau rồi”
Nghe Thời Tư Nghiên nói như vậy, Cố Kiên ngồi cạnh liền nhanh chóng hỏi thăm “ Sao vậy? Em vẫn chưa chịu đi chỉnh eo?
Tạ Cẩn Hi suốt quãng thời gian này ở cùng Thời Tư Nghiên mà lại không để ý được điều này, sao anh ta có thể không để ý như vậy chứ? Lúc này, anh ta vẫn đang giữ im lặng mà nhìn Thời Tư Nghiên đang ngồi đối diện mình.
Thời Tư Nghiên có chút khó xử đáp lại Cố Kiên “ Em vẫn chưa có thời gian, mà cũng không sao đâu, anh không cần lo lắng”
Tần Thanh là người hiểu rõ tình hình của Thời Tư Nghiên lúc này nhất, cô cũng lên tiếng nói đỡ thêm “ Vậy cậu tới nông trại trước, lát bọn mình sẽ tới đó sau”
Cuối cùng cũng có người lên tiếng cứu cô rồi, phải nhanh chóng chớp lấy thời cơ “ Được, mình tới đó trước đợi mọi người”
Cố Minh lúc này nhìn qua Tạ Cẩn Hi nói “ Cẩn Hi, cậu có thể đưa cô Thời tới đó chứ?”
Một lúc sau Tạ Cẩn Hi mới có phản ứng lại “ Được thôi”
Đâu nỡ tách đôi này ra được, nên Cố Minh đã lên tiếng trước tạo cơ hội cho bọn họ rồi. Lúc này anh ta mới đứng dậy, nhìn qua Cố Kiên “ Anh họ, phiền anh đi xem ngựa trước, còn em sẽ dẫn hai vị tiểu thư này tới chỗ thay đồ”
Cố Kiên không nói gì, chỉ gật đầu như đồng ý rồi đứng dậy rời đi.
Còn lại Tần Thanh và Tịch Bích đi theo Cố Minh tới chỗ thay đồ, cưỡi ngựa mà mặc đồ bình thường thì rất bất tiện.
Sau khi bọn họ đi hết, chỉ còn lại Tạ Cẩn Hi và Thời Tư Nghiên ở lại. Anh ta đứng dậy, đi vòng qua phía cô “ Nào cô Thời, chúng ta cũng đi thôi”
“ Vậy phiền Tạ tiên sinh đây dẫn đường” Thời Tư Nghiên lúc này mới đứng dậy, cô còn tự nhiên khoác vào tay của Tạ Cẩn Hi.
Hai người bọn họ lúc này lại giống như một đôi tình nhân, cùng nhau đi về phía nông trại nằm ở sau trường đua ngựa lớn này