• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc xe dừng lại trước sảnh nơi tổ chức tiệc. Một nhà bốn người bọn họ vừa bước khỏi xe đã thu hút bao nhiêu ánh nhìn.

Lên đến phòng tiệc chính, cánh cửa phòng tiệc vừa mở ra mọi người đều quay đầu nhìn lại. Ai nấy đều đang xì xào bàn tán.

“ Kia có phải Tạ tổng của Hoan Thuỵ không vậy? Bên cạnh hình như là Thời nhị tiểu thư thì phải, vậy còn hai đứa trẻ kia?”

“ Đứa bé trai kia nhìn giống Tạ tổng thật đấy”

“ Thời nhị tiểu thư sao lại tới cùng Tạ tổng như vậy? Lại còn hai đứa trẻ đi theo họ nữa”

“ Không lẽ hai đứa bé kia là con của hai người họ?”

“ Còn phải hỏi, đúng là như vậy còn gì nữa”

“ Giống nhau như vậy, lại bảo không phải đi”

“ Đúng là ba mẹ đã là cực phẩm rồi, con họ cũng đều là cực phẩm”

“ Mà hai người họ kết hôn lúc nào vậy?”

“ Tạ tổng như vậy mà đã có hai đứa con lớn rồi”

“ Thời nhị tiểu thư trước nay không xuất hiện, giờ xuất hiện lại đi cùng Tạ tổng, lại còn thêm hai bảo bối”

Những lời xì xào ấy làm cả sảnh tiệc như trở nên náo nhiệt hơn. Bốn người nhà họ căn bản không mảy may để ý, bước tới chỗ cặp đôi chính của buổi tối ngày hôm nay.

Tịch Bích nhìn gia đình bốn người kia, lắc đầu trêu chọc “ Thật là, hào quang hôm nay bị nhà cậu lấy hết rồi”

“ Đâu có chứ, cậu với Cố thiếu gia đây mới là tâm điểm của hôm nay” nói rồi cô đẩy nhẹ hai đứa nhóc lên phía trước “ Hai đứa chào dì Tịch Bích và chú Cố Minh đi”

Nem Nem đã có mấy lần đi chơi cùng hai người này, nên cậu nhanh nhẹn hơn, lễ phép chào hỏi “ Chào dì Tịch, chào chú Cố. Chúc hai người bách niên giai lão, sớm sinh quý tử”

Niệm Niệm đợi anh trai mình nói xong, cũng liền tiếp theo sau cậu “ Chào dì Tịch, chào chú Cố. Chúc hai người bách niên hảo hợp, thọ tỉ nam sơn”

Hai đứa nhóc nói xong mà ai nấy đều bật cười. Cố Minh xoa đầu hai đứa nhóc “ Được được được, đều rất ngoan”

Huých nhẹ vào vai của Thời Tư Nghiên, Tịch Bích trêu chọc “ Cậu có hai bảo bối thật được đó”

Đương nhiên rồi, con của Thời Tư Nghiên cô sinh mà lại. Chào chúc vậy đủ rồi, cô đưa tay che ngực, cúi xuống chỗ hai đứa nhỏ “ Được rồi, hai đứa đi chơi đi. Lát về mami gọi nhé”

Hai đứa nhóc gật gật đầu rồi dắt tay nhau chạy đi chơi, để lại không gian cho người lớn nói chuyện thôi.

Tạ Cẩn Hi cởi chiếc suit bên ngoài, khoác lên người cho Thời Tư Nghiên, lại nhìn qua phía Tịch Bích “ Cô Tịch cũng khéo chọn đồ cho Thời Nhị nhà tôi”

Câu nói tưởng chừng như bình thường nhưng Tịch Bích nghe sao mà lạnh sống lưng, sao anh ta tự nhiên lại nói vậy chứ? Là đang khen hay đang trách? “ Tạ tổng quá khen rồi”

Thời Tư Nghiên nhìn vào chiếc áo đang khoác trên người mình, giờ cô đã hiểu sao lúc nãy anh ta nhìn cô ghê như vậy. Hóa ra do bộ đồ cô mặc, cô thì thấy rất đẹp mà, rất biết khoe những chỗ cần khoe của cô mà. Nhưng ai kia thì sắp khó chịu chết rồi.

Trong này ngột ngạt quá đi, Thời Tư Nghiên mới lặng lẽ đi ra bên ngoài ban công. Lâu rồi cô không tới những nơi như thế này, vốn dĩ cô không thích nhưng Tịch Bích là bạn thân của cô, cô mới đặc biệt tới đây.

Những cơn gió lùa tới làm cô rùng mình một cái, nhưng vẫn không có ý muốn đi vào. Trong kia nhiều người ngột ngạt, cô không thích cho lắm.

Một thân hình người đàn ông cao ráo bước tới từ sau lưng cô, anh ta đưa ly rượu tới bên cạnh Thời Tư Nghiên, giọng nói trầm ấm quen thuộc kia cất lên “ Em muốn lạnh chết ở ngoài này à?”

Cô quay người lại, dựa vào thành ban công. Đưa tay nhận lấy ly rượu kia, lắc lắc để cho rượu bên trong ly lay động “ Có áo của Tạ tiên sinh đây rồi, tôi sợ gì chết lạnh nữa”

Anh ta bước tới, một tay nâng ly rượu, một tay vòng qua ôm lấy cái eo nhỏ của cô “ Cũng gan lắm, còn dám mặc như vậy”

Thời Tư Nghiên nhấp một ngụm rượu, đưa ánh mắt lơ đãng nhìn lên gương mặt đẹp trai kia “ Tạ tiên sinh không thấy đẹp sao?”

“ Đẹp, rất đẹp” Anh ta ngửa cổ uống một hớp rượu, rồi anh ta cúi xuống hôn lên đôi môi quyến rũ của người con gái kia. Ngụm rượu ấy còn được len lỏi giữa khoang miệng hai người, mang theo những tư vị ngọt ngào lấn át đi vị nồng rượu mà dây dưa quyến luyến không ngừng.

Tới khi cả hai đã hết dưỡng khí rồi mới chịu rời khỏi nhau, lại còn đem theo những sợi tơ bạc mà kéo ra. Hơi thở trở nên gấp gáp. Đôi gò bồng đầy đặn đang lấp ló ấy đang lên xuống theo nhịp thở có phần dốc của Thời Tư Nghiên, khó khăn lắm cô mới có thể điều chỉnh được nhịp hô hấp của mình.

Tạ Cẩn Hi lúc này đúng là hận không thể làm thịt cô ngay lúc này. Bây giờ biết lấy lý do gì để về nhà đây.

Vừa nghĩ như vậy, hai đứa nhóc nhà anh không biết từ đâu chạy tới. Tụi nó dụi dụi mắt, giọng ngái ngủ “ Bọn con buồn ngủ rồi”

Cũng thật đúng lúc ghê, còn đang không biết lấy lý do gì để đi về, thì hai đứa nhóc này buồn ngủ, đúng là con của ta.

Trong khi Tạ Cẩn còn đang nghĩ gì đó, thì Thời Tư Nghiên đã ngồi xuống bằng với hai đứa nhóc, đưa tay xoa má tụi nhỏ “ Vậy chúng ta vào nói với dì Tịch và chú Cố một tiếng rồi chúng ta trở về nhé?”

Hai đứa bé gật gật đầu, Thời Tư Nghiên đứng dậy, nắm lấy tay Nem Nem và Niệm Niệm. Lại nhìn qua Tạ Cẩn Hi, không biết anh ta đang nghĩ gì nữa, cô liền lên tiếng để kéo hồn anh ta lại “ Tạ Cẩn Hi, anh nghĩ cái gì vậy? Hai đứa nhỏ buồn ngủ rồi, chúng ta về thôi”

“ Ừm, vậy chúng ta vào chào họ rồi về thôi” Lúc này anh ta mới như vừa được kéo về, cùng nắm tay hai đứa bé đi vào bên trong.

Chào hỏi qua Tịch Bích và Cố Minh, rồi Tạ Cẩn Hi và Thời Tư Nghiên đưa hai đứa nhỏ đang buồn ngủ díu cả mắt kia về nhà. Nói chứ đối với Thời Tư Nghiên là đưa con về nhà ngủ, nhưng với Tạ Cẩn Hi thì lại còn có cả việc khác nữa cơ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK